Chương 293: Trao đổi tài nguyên
Hoàng Khải nghe tới đây cuối cùng cũng thở ra một hơi, quả nhiên đối phương không tới nỗi cứng đầu giữ rịt không buông, cũng đã để ra một đường trao đổi. Hắn lúc này hắng giọng một cái rồi nói:
- Quý vị bảo quản giúp tài sản cho quốc gia, đó chính là hành động đáng được tôn vinh, không có công thì cũng có khổ. Thế này đi, mọi người có đề xuất gì để có thể hỗ trợ chính phủ tiếp quản lại số v·ũ k·hí này?
Đương nhiên cách nói vòng vo này này là đặc trưng của quan chức chính phủ, sẽ không có ai dâng lên quá mức phản cảm. Nhưng đám thổ phỉ trấn Hi Vọng thì không thích vòng vo như vậy, Chu Vấn nghe tới trao đổi thì trực tiếp kêu lên:
- Mỗi quân nhân chuyên nghiệp đổi lấy 500 viên đạn, có bao nhiêu đổi bấy nhiêu.
Quân nhân chuyên nghiệp là tài nguyên quý giá. Bọn họ chẳng những có năng lực chiến đấu tốt, năng lực bắn súng cừ khôi, bọn họ còn có tri thức về quân sự, kỹ chiến thuật, tác chiến trong c·hiến t·ranh hiện đại, còn tuân thủ kỷ luật và có tâm lý vững vàng, còn có thể truyền đạt tri thức cho tân binh khác. Trong tận thế, đây có thể coi như tài nguyên hàng đầu.
Hoàng Khải khi nghe điều kiện này liền lập tức muốn từ chối, bất quá hắn nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn vài cái làm bộ cân nhắc rồi mới nha một tiếng thử dò hỏi:
- Nga, chúng tôi đúng là đang thừa quân nhân, muốn đổi 300 người.
Chu Vấn nghe vậy thì mừng rỡ, cậu ta đang định lên tiếng đồng ý thì chợt kìm lại, hai tròng mắt đảo loạn một hồi, vẻ mặt xuất hiện khó xử sau đó nói:
- Tôi nói chơi thôi, chúng tôi chỉ còn 2 vạn đạn, đổi lấy 40 quân nhân là đủ.
“C·hết tiệt, thằng nhóc này không bị lừa…”
Hoàng Khải mắng thầm một câu. Nếu đối phương quả thật đồng ý đổi 300 quân nhân, vậy thì chứng tỏ số lượng đạn mà trấn Hi Vọng đang nắm giữ là hơn 15 vạn viên, tuyệt đối không đơn giản là 2 vạn viên như Hàn Phong rêu rao trước đó.
Nhưng biểu hiện non nớt lúc đầu của Chu Vấn cũng không qua mắt được hắn ta, chỉ cần một cái manh mối mừng rỡ nho nhỏ đó, cho dù chưa biết rõ số lượng đạn trong túi đối phương, hắn cũng có thể khẳng định là không dưới 20 vạn viên.
Bất quá quân nhân không phải tài nguyên để đem ra trao đổi. Quân nhân tại huyện Tam Giang không ít, nhưng tuyệt đối không thừa mứa, trao cho trấn Hi Vọng lại càng không có khả năng. Kia chẳng khác nào việc trực tiếp gia tăng sức mạnh cho đám thổ phỉ này, sẽ không có cao tầng nào đồng ý cả.
Hơn nữa nếu đồng ý trao đổi cả người sống, coi người sống là món hàng, vậy thì chính phủ đầy tính chính nghĩa sẽ lập tức bị bôi đen không thể cứu vãn, sau này sẽ không có bất kỳ thế lực nào dám dựa vào.
Hắn nghĩ tới đây thì nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Việc này tôi không thể đáp ứng được, nhân loại nói chung sẽ không phải là tài nguyên có thể đem ra đánh đổi, xin các vị đổi yêu cầu khác.
Thấy đề xuất của mình bị từ chối, Chu Vấn không khỏi xuất hiện uể oải. Châu Lam bên kia thì nhẹ nhàng nắm tay lại rồi chậm rãi lên tiếng:
- Chúng tôi cần trang bị hệ thống, gậy bóng chày, trảm mã đao, sách kỹ năng các loại, thẻ vật phẩm, thẻ thăng giai, tinh thạch tiềm năng, tinh thạch exp.
Vũ trang hệ thống đổi lấy v·ũ k·hí nóng.
Hoàng Khải nghe yêu cầu này thì thoáng trầm tĩnh lại. Thật ra huyện Tam Giang đúng là đang dư thừa khá nhiều sách kỹ năng nhất giai, nhất là kỹ năng cường hoá chống chịu, cường hoá phục hồi. Trang bị như trảm mã đao, gậy bóng chày thời gian gần đây cũng không còn được vận dụng nhiều nữa, nguyên nhân chính là do thi đàn có chỉ huy quá đông đúc, việc cận thân chiến đấu thực sự rất nguy hiểm. Về phần các loại tinh thạch exp và tiềm năng cũng không bao giờ có hàng tồn.
Hắn cân nhắc một lát thì nói:
- Có thể trao đổi, nhưng hiện tại chúng tôi không mang theo những vật kia theo mình.
Hàn Phong ngồi trên ghế chủ vị tuỳ tiện xua tay nói:
- Chúng tôi có thể giao trước đạn dược cho quý vị rồi nhận tài nguyên tương đương sau.
Hoàng Khải nghe được điều kiện dễ dãi như vậy thì âm thầm thở phào, hảo cảm đối với Hàn Phong một lần nữa tăng lên. Đối phương đồng ý ứng trước đạn dược sẽ khiến cho nhiệm vụ lần này của hắn được hoàn thành như dự tính, có vật phẩm mang về trình diện, mà có màn trao tài nguyên ngược lại chẳng khác nào việc có thể giao dịch lần tiếp theo.
Kế đó là định giá tài nguyên, Châu Lam dựa theo mức giá Hàn Phong viết trong thư bàn giao cứ như vậy nhiệt tình cò kè mặc cả, cuối cùng 2 vạn viên đạn toàn bộ được đổi hết.
Hàn Phong ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tương đối hài lòng, hắn giao chỉ tiêu cho Châu Lam, nàng ta chẳng những làm tốt mà còn liên tục ép cho bên kia phải nhượng bộ, cuối cùng lợi ích nhận được hoàn toàn thoả mãn yêu cầu của hắn.
Lúc này Ngô Soái cả người quần áo rách rưới vì bị chó cắn chợt chạy từ bên ngoài vào oang oang nói:
- Đổi thêm cả tinh thạch ma dược, xác c·hết thây ma cấp cao nữa. Thú cưỡi của tôi ăn uống rất tốn kém, có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu.
Hoàng Khải nghe lời này thì đưa mắt nhìn qua Lạc Thanh Thuỷ bên cạnh, những vật kia hắn không có quyền quyết định, chỉ có cấp bậc đoàn trưởng hoặc cao hơn là có thể quyết định mà thôi.
Lạc Thanh Thuỷ từ đầu tới cuối nhàm chán ngồi một bên quan sát, nàng chẳng có hứng thú mấy với việc đàm phán này, nhiệm vụ của nàng chỉ là đảm bảo an toàn cho đội ngũ và nghĩ cách nào thu được mấy chiếc thuyền vào trong tay mà thôi. Lúc này thấy Hoàng Khải muốn trưng cầu ý kiến, nàng vốn muốn mặc kệ đối phương, bất quá trong lòng chợt động hỏi thử:
- Đổi lấy mấy chiếc thuyền tại bến thuyền bên kia thế nào?
Hàn Phong nghe tới đây thì nhướng mày, thuyền sao, đổi thuyền làm gì? Huyện Tam Giang cần chiến đấu dưới nước à? Hay thây ma đã tiến hoá ra loại hình thây ma biết bơi rồi? Hắn lúc này gõ gõ tay xuống bàn cân nhắc rồi hỏi:
- Cô có thể ra giá bao nhiêu?
Lạc Thanh Thuỷ suy nghĩ trong một giây sau đó tuỳ tiện đáp:
- Anh muốn bao nhiêu cũng được.
“Ôi đ%$¥#&₫@…”
Hoàng Khải ngồi bên cạnh thiếu chút đã đập bàn chửi má nó. Nữ nhân này, ông trời cho nàng ta nhan sắc, cho nàng ta thực lực, cuối cùng lại lấy mất trí tuệ. Ả này quá ngu, nói kiểu kia không phải là đưa cổ ra cho người ta cứa sao?
Quả nhiên Hàn Phong không bỏ lỡ thời cơ này, hắn nghĩ tới cuộc chiến tại trung tâm huyện Liễu Lâm, thây ma tiến hoá trên level 20 tổng cộng có khoảng hơn 20 con, vậy thì dễ thôi.
- 20 viên tinh thạch ma dược cho một chiếc thuyền nhỏ, nếu có đủ xác c·hết của thây ma trên level 20 cộng lại thì có thể đổi lấy thuyền lớn.
Lạc Thanh Thuỷ nghe cái giá này thì nhíu mày, giá cả đắt như vậy? Nàng hiện tại chỉ có 13 viên tinh thạch ma dược, muốn mua một chiếc cũng không mua nổi. Huống hồ nàng cần ít nhất là 7 chiếc thuyền, số lượng tinh thạch ma dược cần là 140 viên, có gom hết tất cả huyện Tam Giang lại cũng không đủ.
Lúc này nàng chậm rãi lắc đầu đáp:
- Đắt quá, tôi không mua được, anh có cho thuê không?
Hàn Phong lần này thực sự lâm vào trong trầm tư. Thuê sao, thế mà lại đưa ra cái lựa chọn này… Hắn suy nghĩ một chút thì đưa ra kết luận, nhu cầu này là nhu cầu cá nhân chứ không liên quan gì tới huyện Tam Giang cả. Bởi vì huyện Tam Giang sẽ hướng tới những tài sản mang tính sở hữu tập thể, có thể sử dụng liên tục bất kỳ thời điểm nào và không bị trói buộc bởi bất kỳ cá nhân nào, nếu chỉ thuê thì sẽ vẫn phụ thuộc trấn Hi Vọng.
“Lại một con dê muốn bị vặt lông đây mà.”
Hắn nghĩ thầm trong đầu rồi thản nhiên hỏi:
- Cô có thể trả giá thuê thế nào?
- Tuỳ anh lựa chọn, nhưng tôi chỉ có 14 viên tinh thạch ma dược thôi, xác thây ma cũng không mang theo bên mình.
Lần này tới ngay cả Hàn Phong cũng phải đánh giá lại cái nữ nhân tóc lam này, nàng ta có quá “khôn” không vậy? Đàm phán kiểu gì mà hoàn toàn mặc kệ cho đối phương định đoạt, thậm chí tự động phơi bày túi tiền của mình, không sợ ép giá sao?
Hắn lập tức thử một câu dò xét:
- Mỗi chiếc thuyền có giá 1 tinh thạch ma dược cho 1 ngày thuê, nhưng chỉ được phép sử dụng dưới sự giá·m s·át của chúng tôi, không được di chuyển quá khu vực sông quanh đây.
Lạc Thanh Thuỷ không có suy nghĩ quá nhiều, nàng ta không thể đánh phá được bến phà Giang Lăng, những chiếc thuyền tại trấn Hi Vọng có thể là chìa khoá quyết định cuối cùng, bởi vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý:
- Được!
“¥$€%#&@…”
Hoàng Khải đã thực sự muốn chửi cho đối phương một trận, chẳng lẽ nàng ta không nhìn thấy nét bỡn cợt xuất hiện trên khuôn mặt tên kia hay sao, làm việc quá mức tuỳ tiện ngu xuẩn rồi.
“Mấy đứa tiểu thư phú nhị đại đều thích “tiêu tiền” kiểu bừa bãi phung phí tới mất não như vậy sao…”
Mắng thầm một câu tức giận vì Lạc Thanh Thuỷ bị lừa quá dễ, thế nhưng hắn không có quyền hạn chất vấn cách làm của đối phương, càng không có thực lực đi chất vấn, chí có thể an phận biết vậy.
Nhưng giao dịch này cũng mở ra một cánh cửa cho Hoàng Khải bám vào, đó chính là tinh thạch ma dược có thể trao đổi được. Hắn lập tức nhỏ giọng hỏi Lạc Thanh Thuỷ:
- Lạc đoàn trưởng, tinh thạch ma dược có thể lấy ra trao đổi sao?
Lạc Thanh Thuỷ nhàm chán đáp lại một câu:
- Ừ!
Thật ra trung tâm đầu não chính phủ nằm tại quận Xuân Hà đã liên lạc tới cho Tam Giang và ra chỉ thị rằng tinh thạch ma dược cần phải giữ lại. Chẳng qua chờ nửa tháng không thấy bên kia xuất hiện thu lấy, nàng đã có chút chờ không nổi rồi. Hiện tại có chỗ vận dụng, vậy thì vận dụng luôn, không cần quan tâm gì nữa, tới lúc đó trực tiếp nói đã làm mất là được.
Nàng lười giải thích cho Hoàng Khải, việc đó quá nhàm chán.
Hoàng Khải nghe được câu trả lời khẳng định này thì nội tâm nóng lên, lại một lần nữa lấy tinh thạch ma dược và xác c·hết thây ma cấp cao ra làm thẻ trao đổi.
Cò kè mặc cả một hồi, Hàn Phong hết sức đem giá trị của tinh thạch giảm xuống, giá súng đạn tăng lên, cuối cùng lấy 2 vạn đạn đổi lấy 20 viên tinh thạch ma dược.
Hoàng Khải đạt được mục đích 5 vạn đạn, lại còn được ứng trước trả giá sau, tâm trạng xem như vô cùng vui vẻ. Hai bên nhanh chóng soạn một cái “hợp đồng trao trả vật tư” bên trên có chữ ký của Hoàng Khải, của Hàn Phong, của Lạc Thanh Thuỷ, xem như việc này đã chính thức chấm dứt.
Về phần thiết giáp bọc thép, Hoàng Khải biết thừa sẽ không đổi được nên không đề cập, chỉ cần đem số lượng trang bị ở đây về báo cáo lại là xong. Có khi ngay ngày mai thôi huyện Tam Giang sẽ dẫn binh đi thảo phạt trấn Hi Vọng, đánh tan lũ thổ phỉ này, hắn khi đó sẽ không cần thực hiện cam kết gì nữa.
Đó là lý do mà hắn đồng ý các phương án trao đổi, cũng không quá mức cò kè tới mức ngươi sống ta c·hết. Vì hắn biết thừa rằng cao tầng bên mình có hai người cực kỳ cấp tiến, loại căn cứ cứng đầu như “trấn Hi Vọng” này, tuyệt đối không được phép tồn tại.
Hai bên ký kết xong các loại văn kiện liên quan thì cũng đã đến trưa, yến tiệc tẩy trần cũng đã chuẩn bị xong, bởi vậy từng người lục tục đứng lên rời đi nhà ăn sĩ quan.
Chỉ còn 3 người ngồi ở lại, Hàn Phong ngồi trên ghế chủ vị, Lạc Thanh Thuỷ và Hoàng Khải ngồi dưới. Lúc này Hoàng Khải cân nhắc một lát rồi hỏi thẳng:
- Hàn Phong, vì sao anh lại làm ra hành động tạo phản?
Hàn Phong nghe câu hỏi này khoé miệng không khỏi nhếch lên, hắn thản nhiên nhìn lại đối phương rồi bình tĩnh đáp:
- Câu hỏi này nó bị sai rồi. Đáng lẽ anh phải hỏi là: tại sao tôi lại không tạo phản.
———