Chương 294: Mầm mống phản loạn
Hoàng Khải nhất thời ngẩn người, hắn có chút chưa thể bắt kịp tần số mà vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng đang phát ra.
Hàn Phong dùng ngón tay gõ mấy cái xuống bàn rồi ngừng hẳn, sau đó hắn bình tĩnh nói như thể một điều hiển nhiên:
- Hoàng trưởng phòng, tôi nghĩ anh nên hỏi là “tại sao người ta không tạo phản”.
- Phản kháng là bản năng của mọi sinh vật, nhất là các sinh vật yếu nhược. Cái cây phản kháng khi bị che khuất, con cá phản kháng khi bị mắc lưới, con dê phản kháng khi bị vồ cắn, con chim cũng phản kháng khi bị nhốt lồng. Ở nhân loại, sự phản kháng này còn mãnh liệt hơn, nó xuất hiện ở tất cả mọi lúc mọi nơi, trong tất cả khía cạnh đời sống, miễn là vấn đề không hợp với mong muốn dù là nhỏ nhất, nhân loại cũng sẽ phản kháng, dù chỉ là phản kháng trong tư tưởng.
- Còn đối với sinh vật mạnh mẽ, bản năng chính là thống trị, và thống trị càng lúc càng mạnh. Cây càng cao càng toả bóng rộng, lưới càng lớn càng bao phủ nhiều hơn, sư tử càng cào xé sẽ càng gầm gừ mạnh bạo, mà lồng nhốt chim càng lớn sẽ càng chắc chắn. Nhân loại đứng tại địa vị càng cao sẽ ban hành càng nhiều luật pháp, quy tắc, chế tài, gông xiềng, và tất nhiên là cả…
Hàn Phong bàn tay đặt xuống tờ giấy A4 trên mặt bàn thản nhiên nói:
- Công văn chỉ đạo.
Hắn khuôn mặt dần trở nên lạnh nhạt, sau đó giọng nói bất chợt trở nên có chút kỳ dị:
- Có ba nguyên nhân để người ta không dám phản kháng. Thứ nhất là rủi ro về mặt pháp luật. Pháp luật sẽ trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc những kẻ dám phản kháng, phản kháng càng nhiều, trừng phạt càng mạnh mẽ, phản kháng đến cùng, vậy chỉ có một con đường c·hết.
Hoàng Khải nghe tới đây, khuôn mặt không khỏi hơi tối lại. Trong thời kỳ mạt thế này, xã hội đổ nát, trật tự gãy vỡ, lực tác động của chính quyền bị ngăn cản bởi thi đàn đông đúc, luật pháp của thế giới cũ chính xác là thứ đồ cổ đã được vứt vào sọt rác.
Ở nơi này, người mạnh mẽ sẽ được đặt ra luật riêng, trật tự mới sẽ được thiết lập lại tự đầu, vậy nên hoàn toàn không có thứ gọi là rủi ro về luật pháp, rất khó phải hứng chịu sự trừng phạt.
Hàn Phong ngồi trên ghế chủ vị tiếp tục đều đều cất lời:
- Thứ hai là rủi ro về đạo đức xã hội. Người dám công khai làm phản sẽ bị cả xã hội lên án, cả xã hội chửi rủa công kích, ảnh hưởng tới công danh sự nghiệp, đời tư cá nhân, thậm chí là cả gia đình và bạn bè, tương lai coi như đứt đoạn.
Khuôn mặt Hoàng Khải lại tối hơn một chút. Ở trấn Hi Vọng hơn 400 người nhưng chỉ có hơn 30 người lựa chọn rời đi, tức là có hơn 90% dân số nơi này đồng tình với cách làm của Hàn Phong, bọn họ trong mơ hồ đã ủng hộ hắn, đã coi như một nửa cái đồng loã, một nửa nhân tố “phản kháng” rồi. Đây chính là neo tinh thần của hắn.
Ngươi nói xem, hơn chín phần định kiến xã hội đều đã thuận theo ta, vậy tại sao ta lại không phản kháng đây?
Hàn Phong nhìn lướt qua Hoàng Khải rồi nhếch miệng nói ra nguyên nhân cuối cùng:
- Rào cản thứ ba là rủi ro về lương tâm của chính bản thân mình. Khi người ta làm ra sự việc trái với lương tâm bình thường, họ sẽ liên tục cắn rứt, sẽ không sống yên ổn với cái lương tâm ấy…
Hoàng Khải bàn tay nắm chặt lại, Hàn Phong sẽ cắn rứt lương tâm khi tạo phản sao? Haha…
Không có rủi ro về mặt pháp luật, không bị xã hội lên án, càng không tự cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn được người người tôn vinh hỗ trợ, được kế thừa công cụ để có thể phản kháng, được mạt thế cung cấp sức mạnh để đứng vững…
Đúng vậy, đây chính là môi trường tuyệt vời để ủng hộ cho việc tạo phản, vậy thì còn do dự cái gì, cớ sao không tạo phản cơ chứ. Phải tranh thủ thời cơ này mà tự vươn lên thành một cái cây thật cao, tự biến thành con cá trơn trượt, thậm chí tự biến thành mãnh hổ ăn thịt, tự biến thành hùng ưng bay lượn trên chín tầng trời.
Phản kháng là bản năng của những người yếu nhược, cho dù chỉ là phản kháng trong tư tưởng. Một khi gặp được điều kiện thuận lợi, hạt giống đấu tranh chắc chắn sẽ nảy mầm rồi từ tư tưởng hoá thực chất, biến nó thành hành động, đấy chính là động lực không cách nào ngăn cản.
Ngay cả Hoàng Khải giờ phút này cũng có chút hâm mộ Hàn Phong. Hắn cũng muốn như đối phương, muốn phản kháng mức đãi ngộ hiện tại, phản kháng việc chỉ được nắm quá ít thực quyền, phản kháng lại sự chèn ép từ đối thủ cạnh tranh và từ chính cấp trên, phản kháng lại chỉ tiêu quá khắc nghiệt trong nhiệm vụ lần này…
Phản kháng lại tận thế tàn khốc này.
Bất quá, hắn còn quá nhiều trói buộc, tuyệt đối không thể tự do tự tại giống đối phương được. Phía sau hắn còn gia đình, còn vợ con, đây là động lực để hắn phản kháng, nhưng cũng là gông xiềng trói buộc ngăn không cho hắn phản kháng.
Hắn ta lúc này thở ra một hơi sau đó mỉm cười nói:
- Hàn thủ lĩnh, cảm tạ anh đã giải đáp thắc mắc, tôi đảm bảo sự hợp tác của chúng ta sẽ diễn ra tốt đẹp.
Hàn Phong cũng mỉm cười đáp lại:
- Tôi hi vọng lần tiếp theo gặp lại, chúng ta sẽ có thể đàm đạo nhiều hơn.
Thái độ của đối phương đã thay đổi rất nhiều so với lúc đầu, cũng không uổng công hắn mất sức cùng tốn nước bọt nhiều như vậy.
Hàn Phong biết, một tên nhân viên chính phủ được cử đi nhằm thuyết giảng người khác sẽ không dễ dàng mà bị lung lay tư tưởng, ít nhất sẽ không lập tức quay giáo đâm ngược như Hà Tam. Cái Hàn Phong cần là gieo vào lòng đối phương chút đồng cảm nho nhỏ, từ đó hắn sẽ câu được một chút lời hay ý đẹp mà đối phương sẽ nói, câu được một chút thời gian hòng củng cố sức mạnh của bản thân.
Đối phương đã dám gần như đơn thương độc mã xâm nhập vào nơi này, vậy thì khẳng định phía sau có rất nhiều cường giả đang nhìn chằm chằm, thậm chí vài chiếc xe tăng luôn sẵn sàng nã đạn.
Xe tăng T90M mà huyện Tam Giang đang sở hữu, theo như lời của Sử Thắng nói, có tầm bắn đạt tới 5km, thậm chí là 7km. Chỉ cần hắn biểu hiện ra không đúng, hoặc Hoàng Khải không đạt được mục đích, hoặc người bên ngoài đột nhiên mất tín hiệu radio liên lạc, đạn từ tận địa phận Tam Giang cũng có thể câu tới thẳng trấn Hi Vọng này.
Tất nhiên trấn Hi Vọng nằm trong khu dân cư, đạn pháo từ xe tăng không thể bắn tới dễ dàng, cái số liệu kia chỉ là cường điệu hoá mà thôi. Nhưng thực tế là với tính cơ động cao của xe tăng, nó chỉ cần vài phút để chạy từ trung tâm Liễu Lâm tới đây rồi dùng vài phút nữa để san phẳng nơi này, đem 99% nhân loại g·iết sạch, Hàn Phong có muốn phản kháng cũng không thể, thậm chí ngay cả mạng nhỏ cũng có khả năng phải bù vào.
Hắn đang ở vị thế khác biệt hoàn toàn khi so với thời điểm đối mặt thôn Xuân Lê, chính là thời kỳ ta yếu địch mạnh. Hiện nay trấn Hi Vọng chính là thịt cá, mà huyện Tam Giang chính là dao thớt, chỉ cần lệch sóng là sẽ về với cát bụi ngay, đã mất đi ưu thế cửa trên chủ động rồi.
Thay vì liều lĩnh phản đối, hắn sẽ nhiệt tình thuận theo để câu giờ, nhiệt tình thoả mãn những yêu cầu đầu tiên, để cho đối phương cảm nhận được thành ý, đồng thuận chơi trò mèo vờn chuột nấu cháo ếch. Nếu đối phương đúng như thoả thuận mà giao dịch thì không còn gì có thể tốt hơn, nhưng nếu đối phương biểu hiện ra lật lọng, tâm ngoan thủ lạt, vậy thì đại nghĩa đã về với tay hắn.
Chỉ cần chính phủ dám lật lọng, dám chĩa súng vào nhân dân thiện lương, vậy thì tên thổ phỉ Hàn Phong sẽ càng có lý do để phản kháng, sẽ nắm phần đúng trong tay, sự ủng hộ của người dân sẽ được kéo l·ên đ·ỉnh phong.
Hắn chỉ cần câu giờ tới khi hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp, đạt được “Tinh Thạch An Toàn” có căn cớ nhất định, đó mới là thời điểm thích hợp để phản kích.
Đây mới chỉ là một cái huyện Tam Giang, phía sau nó còn là quận Xuân Hà, còn là tỉnh DG, thậm chí là chính phủ chính quy ở cả những tỉnh xung quanh và cả quốc gia. Hàn Phong ngoài miệng nói cứng đạo lý này kia, nhưng nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Hắn buộc phải đi từng bước một, nhún nhường hết sức có thể, tranh thủ thời cơ ban đầu này vươn lên nhanh nhất, đủ để đứng vững trước uy h·iếp của cả thây ma cả nhân loại.
Còn hiện tại, nhẫn nhịn, hết sức nhẫn nhịn.
Hàn Phong từ trên bàn rút ra hai tập tài liệu rồi đứng lên nói:
- Lạc đoàn trưởng, Hoàng trưởng phòng, đây là bộ quy tắc ứng xử của trấn Hi Vọng, hi vọng hai người đọc xong sẽ có cái nhìn khách quan hơn về nơi này.
Hoàng Khải tiếp nhận tập tài liệu sau đó cười tươi nói:
- Hàn thủ lĩnh, tôi sẽ truyền đạt lại chi tiết cho thượng cấp.
- Haha, vậy thì tôi phải cảm tạ Hoàng trưởng phòng rồi. Yến tiệc đã chuẩn bị sẵn, xin mời hai vị.
Theo lời mời của Hàn Phong, hai người Hoàng, Lạc dưới sự dẫn dắt của hắn di chuyển qua nhà ăn sĩ quan. Quá trình này Hàn Phong tiếp tục cùng với Hoàng Khải trao đổi, không khí xem như tương đối hoà hợp. Hoàng Khải sau mấy câu dò hỏi thì trực tiếp đưa ra vấn đề tiếp theo:
- Hàn thủ lĩnh, anh thực sự không muốn cho cư dân nơi này trở về dưới sự quản lý của chính phủ sao?
Bản thân hắn làm phản là t·rọng t·ội, kéo theo người khác cùng làm phản là đại t·rọng t·ội.
Hàn Phong đảo mắt một cái cười nói:
- Hoàng trưởng phòng, tôi không hề muốn kìm kẹp ai cả, còn đang định tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý, thu lấy nguyện vọng của người dân. Tới đây mong là sẽ có quan chức chính phủ tiến hành tham gia cùng, để cho quá trình này diễn ra được khách quan nhất, cũng như có người kết nối thông tin liên lạc giữa hai bên. Anh biết đấy, không phải ai cũng muốn rời bỏ quê hương mà chạy loạn khắp nơi…
Hoàng Khải nghe vậy, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của Hàn Phong, trong lòng không khỏi động đậy. Mầm mống phản kháng sao, hắn bắt đầu nghĩ tới bản thân mình.
Bản thân hắn không có bất kỳ thực quyền gì, chỉ có làm theo lệnh của thượng cấp, từ trước tới nay giữ nhiệm vụ “chiêu hàng” các căn cứ người sống sót. Sau khi các căn cứ này b·ị đ·ánh tan rồi hợp nhất với huyện Tam Giang, hắn sẽ tiếp tục với căn cứ khác.
Điều đó không chứng tỏ việc hắn thích như vậy, mà là buộc phải thuận theo.
Nhưng nếu hắn có thể làm cách nào đó giữ lại sự tồn tại của trấn Hi Vọng, chiêu hàng nó phụ thuộc huyện Tam Giang, sau đó biến nó thành “sân sau” cho mình, gia tăng sức ảnh hưởng của bản thân lên nơi này. Một khi trấn này ngày càng lớn mạnh, quyền lên tiếng của hắn cũng sẽ càng cao, đó chính là thực quyền!
Việc này không hề vi phạm nguyên tắc đạo đức, cũng sẽ không gây ra phản ứng thái quá của cao tầng. Vấn đề chỉ là, hắn có thuyết phục được cao tầng huyện Tam Giang hay không mà thôi.
Hoàng Khải liếc mắt nhìn Lạc Thanh Thuỷ bên cạnh một chút sau đó tươi cười nói:
- Hàn thủ lĩnh, vấn đề này chúng ta cần bàn bạc sâu hơn.
Hàn Phong cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng là nên có một văn kiện hợp tác nữa được ký kết.