Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 296: Chiến F2 (1)




Chương 296: Chiến F2 (1)
- Kết mội hồi thiện duyên mà thôi.
Nghe câu trả lời này của Hàn Phong, Ngô Soái không khỏi nội tâm dâng lên vô hạn cảm giác ngứa ngáy. Lại là thiện duyên, thiện duyên của Hàn Phong chưa bao giờ là thiện, tên Đổng Thành gì gì đó đ·ã c·hết vì thiện duyên từ lâu rồi. Lần kết thiện duyên này, chắc chắn lại muốn dồn Tam Giang vào chỗ c·hết.
Hắn không nhịn được tò mò mà tiếp tục thắc mắc:
- Đại ca, tại sao chúng ta không thực hiện kế hoạch này ngay từ đầu, triệt tiêu luôn khả năng chính phủ có thể nhằm vào ngay từ đầu, sao phải nhượng bộ họ làm gì a?
Hàn Phong nhìn bờ sông Lệ Giang rộng mênh mông bên phía tay trái, hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi nói:
- Bởi vì chúng ta không thể mãi bế quan toả cảng được. Chúng ta có chặn cũng chỉ chặn nhất thời trong thời gian ngắn, vài tuần, vài tháng chăng, có khi chỉ chặn được 1 tuần. Một khi chúng ta có hành vi phản kháng, vậy thì sẽ tạo thành cái cớ cho đối phương t·ấn c·ông, không chỉ chính quyền huyện Tam Giang mà còn là toàn bộ huyện thị khác, toàn bộ các tỉnh thành khác, chúng ta liệu có thể ngăn nổi hay không?
- Ta biết đệ không cam lòng, thậm chí có xúc động muốn phản kháng mãnh liệt, muốn quyết một trận tử chiến. Thế nhưng bên ta chỉ có đúng 5 quân nhân chuyên nghiệp, người có thể thao tác trang thiết bị chuyên nghiệp chỉ là 5 người này, thậm chí muốn hoàn hảo thao tác cũng phải tổ hợp lại thành tiểu tổ ba người. Với nhân sự nghèo nàn như vậy mà dám đối đầu với Tam Giang, tất cả phương tiện bọc thép của chúng ta chỉ là bia tập bắn biết di động mà thôi.
- Hơn nữa chúng ta không có đạo nghĩa, không có lẽ phải, càng không có động cơ phản kháng. Đệ nói xem, trong số hơn 900 người tại trấn Hi Vọng, có bao nhiêu người sẽ cầm súng lên bắn vào chính phủ. Chiến đấu với thây ma, ai cũng dám làm, nhưng chiến đấu với q·uân đ·ội chính quy, đó là ranh giới trong lòng mỗi người, không phải ai cũng sẵn sàng thực hiện.
- Lại nói, ta tuyệt đối không bước vào một cuộc chiến mà không có sự chuẩn bị, nhất là chuẩn bị về mặt thông tin. Huyện Tam Giang có bao nhiêu quân, có bao nhiêu đạn dược, có bao nhiêu trang thiết bị, chúng ta hoàn toàn không biết. Cao tầng bên kia cũng không phải ai cũng muốn tiến đánh bên này, chúng ta phải tìm ra những người có địch ý và có thiện ý, không thể cứ như vậy mà đắc tội cả hai.
- Chờ một thời gian nữa khi gián điệp của chúng ta cài vào đưa tới đủ thông tin, công tác vận động hành lang do nhóm cựu tiểu đội trưởng phát huy tác dụng, sự chia rẽ trong lòng địch lớn hơn, chúng ta có cái nhìn tổng quát hơn, lúc đó sẽ không còn mù mờ và vô định như hiện tại nữa
Ngô Soái cuối cùng đã hiểu lựa chọn của đại ca, đây quả thật đúng là phương án cuối cùng có thể lựa chọn, chỉ có thể trước tiên chấp nhận thoả hiệp mà thôi. Thoả hiệp để câu giờ, tích tụ lực lượng cùng tình báo, rèn luyện ra một lớp binh linh mới, thuần thục nắm giữ sức mạnh của bản thân, biết địch biết ta, thu hẹp khoảng cách hai bên, đó mới là lúc phản kích.
Sau đó hắn lại suy tư mà hỏi:
- Huynh không sợ đối phương ngay lập tức tiến đánh chúng ta sao, ví dụ như đánh luôn chiều nay?
Hàn Phong haha cười một tiếng rồi nói:
- Không sợ chút nào. Nếu bọn họ muốn đánh thật, vậy thì xe tăng đã đánh tới cổng trấn trong lúc chúng ta đang ăn trưa rồi. Đối phương tuy mạnh, nhưng không phải luôn luôn rảnh tay, không phải loại hình có thể ngay lập tức tập hợp một đội quân thảo phạt chúng ta.
- Hơn nữa đánh chúng ta càng không phải phương án tốt, bởi vì bọn họ biết một khi đánh thì sẽ mất tất cả. Họ cũng đang sợ chúng ta chó cùng rứt giậu, huỷ diệt tất cả trước khi bỏ trốn, cuối cùng không thu được chỗ gì tốt cả.
- Việc tiến đánh một căn cứ không đơn giản như chúng ta đánh Xuân Lê, bởi vì chính phủ rất sợ liên luỵ người thường, họ cũng cần thời gian phân tích, tính toán, sẽ không phải không não nói muốn hành động liền hành động.

Ngô Soái nghe tới đây không tự chủ được cảm giác mất tự nhiên, làm sao nghe như đang chửi kháy hắn. Không đúng, là thằng nhóc Chu Vấn kia nhờ hắn dò hỏi, cậu ta mới là hạng không não.
Ngô Soái thò tay bốc một miếng đồ ăn nhét vào miệng rồi đột nhiên cười rộ lên:
- Đại ca, huynh từ khi nào suy tư tính toán nhiều như vậy, có phải mới học được từ đâu không?
Hàn Phong ánh mắt dần chuyển thành nét âm trầm, thậm chí còn có chút sợ hãi nhàn nhạt, hắn chỉ tay về phương hướng Liễu Lâm rồi nói:
- Học được bài học từ thi đàn kia.
Ngô Soái hơi ngẩn ra, từ thi đàn?
Hàn Phong hít sâu một hơi, hắn chạm tay vào một vật trong lồng ngực, kia chính là “giấy suy tưởng level 3” sau mấy giây suy nghĩ, hắn mới thở dài ra một đạo quyết tâm.
“Haha, nếu có biết cũng đã sớm biết, sao có thể đề phòng, tiện đây thử một chút luôn!”
Trong lòng thầm tự nói một câu, Hàn Phong sau đó hỏi ngược Ngô Soái:
- Đệ có biết vì sao thi đàn lại t·ấn c·ông nhân loại không?
Ngô Soái có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Hàn Phong, hắn không khỏi bật thốt lên:
- Không phải đó là điều hiển nhiên sao? Thây ma t·ấn c·ông nhân loại vì muốn ăn thịt để thăng cấp…
Hàn Phong giơ tay cắt ngang hắn rồi hỏi ngược:
- Vậy tại sao chúng nó không chờ đợi cho chỉ huy thi đàn thực sự được sinh ra, gom góp lực lượng cho cẩn thận rồi mới đánh?
Ngô Soái bị lời cắt ngang này làm cho nghẹn họng, đạo lý này, cũng đúng. Nếu quái vật thể thao túng M2 kia mà được sinh ra, hoặc đạt tới level 25, vậy thì chưa chắc gì phe nhân loại đã có thể chống lại. Sao nó không chờ một hai ngày nữa mới t·ấn c·ông, sao phải vội vã làm gì, có ai bắt chúng nó vội vã sao?
Có ai bắt…
Thấy Ngô Soái lại muốn hỏi, Hàn Phong lập tức giơ tay chặn câu hỏi sắp sửa bật thốt ra của đệ đệ lại rồi thản nhiên nói:

- Đệ nên học được cách im lặng trong vài trường hợp.
Trong xe quả nhiêm lâm vào im lặng, nhìn động tác ký hiệu tiếp theo của đại ca, Ngô Soái không khỏi hơi rùng mình, kế đó là một trận lạnh lẽo nhanh chóng bốc lên từ đáy lòng.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao.

Đoàn xe nhanh chóng chạy tới giao giới giữa S9, Thanh Lâm, Thanh Hà rồi dừng lại. Lạc Thanh Thuỷ từ trên xe jeep bước xuống, mà Hàn Phong và Ngô Soái cũng nhanh chóng tiến lên hội họp với nàng ta.
Lạc Thanh Thuỷ giương đôi mắt màu lam sâu thẳm nhìn qua hai người vừa tới rồi chậm rãi hỏi:
- Các vị muốn vận dụng hoả lực cao từ xe bọc thép để áp chế hay muốn vận dụng năng lực phi phàm?
Hàn Phong nhìn thoáng qua vị đoàn trưởng huyện Tam Giang này, sau mấy giây cân nhắc, hắn bình tĩnh nói:
- Có lẽ chỉ cần ba chúng ta là đủ. Vận dụng hoả lực cao cần tính toán và lập kế hoạch cẩn thận, rất dễ có biến số sai lầm.
Hắn không muốn vô tình bị một viên pháo 2A42 trên BMP-2 của đối phương tiễn về chầu ông bà. Dù đã có hiệp định từ trước nhưng không ai ngại làm thịt tên thổ phỉ Hàn Phong cả, khi đó thì chẳng cần phải có hiệp định nào nữa cả.
Lạc Thanh Thuỷ giống như vô cùng tự tin về bản thân, cũng không thèm hỏi về năng lực của hai nam nhân tác chiến cùng, chỉ thản nhiên ừm một tiếng rồi xoay người nói:
- Đi theo tôi.
Hàn Phong và Ngô Soái nhìn nhau một cái, sau đó nhún chân đuổi theo nàng ta.
Lạc Thanh Thuỷ là người dụ dỗ và câu kéo F2 rời đi, nàng ta tất nhiên có thể đại khái xác định vị trí hiện tại của nó. Lúc này ba người tiến lên được khoảng 2 phút thì tiến tới một khu dân cư cao cấp với kha khá biệt thự, những biệt thự nơi này tương đối giống nhau, dường như được xây theo cùng một mẫu, nếu không quen thuộc rất dễ nhầm lẫn.
Đứng ở xa xa quan sát, bọn họ nhìn thấy một quái vật cao khoảng 1,3 mét với cái đầu hình thoi và tứ chi cầm nắm móng vuốt sắc bén đang đứng giữa ngã tư, trên lưng quái vật kia còn có một con búp bê thịt rách, nhìn qua cực kỳ kỳ dị.
Lạc Thanh Thuỷ chỉ vào quái vật rồi nói:
- Tôi có thể sơ bộ chặn lại nó trong vài chục giây, trong khoảng thời gian này, mặc kệ các anh dùng biện pháp gì cũng phải g·iết được nó.

Hàn Phong nghe nàng ta nói vậy không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, nữ nhân này, quá mạnh.
“Có người mạnh như vậy, vậy thì tận dụng cơ hội này đào bới ra hết khả năng của F2 level 25, bắt sống được thì lại tốt quá.”
Trong lòng xuất hiện kế hoạch cơ bản, Hàn Phong bắt đầu giảng giải sơ lược từng bước một, chủ đạo là trình bày một vài năng lực của hai người bọn hắn, lại hỏi về năng lực của đối phương, cuối cùng định ra phương án tác chiến cuối cùng.
Ngô Soái và băng nô của Hàn Phong sẽ đảm nhận nhiệm vụ lao lên phía trước, trong khi Lạc Thanh Thuỷ sẽ khống chế con quái vật này, để cho bọn họ cơ hội tiến hành t·ấn c·ông dứt điểm.
Kế hoạch đã có, Hàn Phong hít sâu một hơi lấy tinh thần, trên tay răng rắc xuất hiện một đạo băng trụ sắc bén. Băng trụ dùng 1 giây thời gian để lớn lên bằng bắp đùi người trưởng thành, hắn v·út một tiếng ném thẳng băng trụ về phía F2 level 25 đang đứng tại ngã tư.
- Greekkkk…
Thể Tốc Độ vốn đang tràn ngập tức giận và phẫn nộ, lúc này đây cảm thấy một đạo công kích tràn ngập “mùi” nhân loại đánh tới thì không khỏi thét lên đẩy khát máu. Nó nhún người một cái phóng thẳng về phía băng thương, bàn tay với 2 chiếc móng vuốt sắc lẻm tát ra, muốn dùng một tát tát đứt đôi băng thương này.
Nhưng băng thương bay nửa đường chợt rắc một tiếng mọc ra tứ chi, từ băng thương biến thành băng nô, băng nô dùng cả hai tay tát ngược vào đầu F2, công kích cực kỳ quỷ dị, muốn dùng một chiêu này đồng quy vu tận.
F2 có bản năng chiến đấu vô cùng cao, nó ở giữa không trung vặn vẹo cơ thể tới khó tin, lập tức né qua một tát của băng nô mà xẹt xẹt hai tiếng đục thủng ngực sinh vật băng giá này.
Vút…
Lại một băng thương tiếp theo được phóng tới rồi răng rắc hoá thành băng nô, băng nô này giơ chân sút thẳng về phía búp bê thịt rách trên lưng F2, muốn đem bộ phận dị thường này sút nát. Thể tốc độ phản ứng cực nhanh, nó lộn một vòng đã tránh thoát đòn công kích tương đối đơn giản này rồi xẹt xẹt hai trảm đã trảm đứt chân đối thủ.
Đúng lúc này, từ trên cao đột ngột xuất hiện một màn nước màu lam đổ ập xuống vị trí hai bên giao chiến, sau đó phù một tiếng hoàn toàn bao phủ cả hai trong vô tận nhược thuỷ, cả băng nô cả F2 thân thể đều bị thấm tới ướt đẫm.
Kế đó là 4 khoả cầu nước cự đại từ phương xa cấp tốc nối đuôi nhau phóng tới bên này.
- Grekkkk…
F2 level 25 gào lên đầy khát máu, cả hai “mùi” này đều tới từ những kẻ mà nó thống hận nhất, lúc này nó xoay ánh mắt hướng về bên trái, nơi đó có hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang đứng.
Vút…
F2 còn chưa có làm ra hành động t·ấn c·ông, một cây gậy sắt đen thui đã từ bên cạnh đập tới.
- Tất Trúng!
Ngô Soái trong trạng thái cự nhân biến lạnh lùng hô lên, hắn đã lợi dụng khoảng thời gian chiến đấu đôi bên mà nhảy vào vòng chiến, Hắc Thiết Côn mang theo quang mang tất trúng từ vòng tay hấp dẫn level 3 đập ra, mục tiêu chực chỉ chính là đầu lâu Thể Tốc Độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.