Chương 298: Bố trí sau cùng
Nghe câu trả lời đầy sự nhởn nhơ tuỳ ý của Lạc Thanh Thuỷ, Hàn Phong không khỏi điên cuồng chửi ầm lên trong đầu, hắn ngậm một ngụm tức giận mà trầm giọng chất vấn:
- Không phải chúng ta đã thoả thuận là bắt sống nó sao?
Kế hoạch của bọn họ chính là bắt sống F2 level 25, về phần mục đích, đương nhiên là sẽ được âm thầm mang về trấn Hi Vọng dùng làm vật thí nghiệm. Có ai ngờ đâu sự việc vừa chớm thành công, xú nữ nhân kia đã ra tay độc ác, g·iết c·hết tù binh một cách dã man.
Lạc Thanh Thuỷ bước tới bên cạnh xem xét cái xác F2, nàng ta khẽ chớp đôi mắt màu lam nhạt rồi buồn chán đáp lại:
- Anh không nói bắt sống sẽ quy đổi ra bao nhiêu ngày thuê thuyền.
“$¥€&@…”
Hàn Phong hít sâu mấy hơi bình ổn lại cảm xúc, cuối cùng đành phải hừ một tiếng ném việc này ra sau đầu. Dù sao cũng là chuyện đã rồi, đắc tội xú nữ nhân này khẳng định không có ích lợi gì cả.
Hắn lúc này cúi người xem xét thành quả chiến đấu, trong lòng một lần nữa xuất hiện cảm giác trầm trọng.
Chiến lợi phẩm lại tụt giảm rồi.
Vài ngày trước bọn họ làm thịt một P2 level 25 đã nhận được tới 7 vật phẩm, hiện tại lại chỉ còn 5.
Hai kỹ năng tam giai, một kỹ năng nhị giai, một thẻ vật phẩm chỉ định, 50 exp, thực sự là nghèo nàn, ngay cả tinh thạch tiềm năng cũng không rớt ra. Cũng may sách kỹ năng tam giai có tới hai bản.
Ngô Soái cũng từ xa xa nhảy mấy cái tới bên cạnh, hắn đã thoát khỏi trạng thái cự nhân biến, lúc này nhanh chóng nhặt lên mớ vật phẩm dưới đất xem xét rồi hưng phấn chỉ vào một cái kỹ năng tam giai:
- Đại ca, đệ muốn cái này.
“Đinh! Kỹ năng chủ động tam giai: Thao Túng Thân Thể! Kỹ năng thuộc tính: thao túng các bộ phận cơ thể như ý muốn. Kỹ năng tiêu hao: mỗi 2 giây tiêu hao 1 thể lực, 1 trí lực.”
Kỹ năng tam giai này có thể giúp người sở hữu thao túng các bộ phận thân thể theo ý muốn, ví dụ như, thụt đầu vào trong lồng ngực, vặn vẹo chân lên vị trí cánh tay, chuyển dời trái tim xuống mông, thậm chí lòi xương ra ngoài da thịt, vặn vẹo cơ thể khi ở giữa không trung, thực sự là vô cùng quỷ dị.
Nhờ có kỹ năng này mà loại quái vật như F2 đã nhiều lần thoát c·hết, đồng thời đánh ra công kích quỷ dị vô cùng khó đoán.
Hàn Phong không có mấy hứng thú, đây là kỹ năng phù hợp với loại hình cận thân chiến đấu, mà hắn rất s·ợ c·hết, không bao giờ muốn cận thân đánh đấm. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói với nữ tử duy nhất trong tổ đội:
- Đệ đệ của tôi muốn kỹ năng này, cô chọn vật phẩm còn lại đi.
Lạc Thanh Thuỷ xem xét hai cái kỹ năng còn lại, sau đó cầm lấy thẻ vật phẩm chỉ định và tinh thạch 50 exp rồi nhạt nhẽo nói:
- Tôi đều có cả rồi, còn lại để cho anh.
Hàn Phong cầm lên hai cái kỹ năng một tam giai một nhị giai, hắn lập tức học tập cả hai.
“Đinh! Kỹ năng chủ động tam giai: Chuyển Dời Thương Tổn. Kỹ năng thuộc tính: dịch chuyển v·ết t·hương đang gánh chịu tới một bộ phận bất kỳ trên cơ thể, có thể sử dụng trên chủ sở hữu. Kỹ năng tiêu hao: 5 thể lực, 5 trí lực. Kỹ năng làm lạnh: 30 phút”
So với kỹ năng Chuyển Dời Thương Tổn nhị giai, kỹ năng tam giai đã có thể sử dụng trên bản thân, đây chính là một cái kỹ năng trị thương vô cùng ưu tú, có thể biến nguy kịch thành ổn định, cứu mạng trong thời khắc nguy cấp.
“Đinh! Kỹ năng bị động nhị giai: Thành Thạo Cách Đấu. Kỹ năng thuộc tính: cung cấp năng lực cách đấu tổng hợp cấp bậc đại sư. Kỹ năng có thể cường hoá cùng tiến giai.”
Mặc dù bình thường không quá ưa thích cận thân chiến đấu, thế nhưng chiến đấu vẫn là điểm yếu mà Hàn Phong luôn muốn khắc phục. Hắn bắn súng đã gà, đánh đấm chân tay còn gà hơn, nếu không có kỹ năng dạng tất trúng, hắn thậm chí không có tự tin tóm lấy một đầu M2 level 24 yếu nhớt.
Thậm chí trình độ cách đấu của hắn tệ tới mức thường xuyên bị cái nữ nhân ngực to nào đó vật ngửa ra sàn, có thể nói là vô cùng gâu gâu ẳng ẳng.
Kỹ năng này sẽ bù đắp được điểm yếu cố hữu của một tên nhân viên văn phòng.
Chiến lợi phẩm coi như được chia chác xong xuôi, Hàn Phong nhặt lấy tinh thạch ma dược rơi dưới đất, Ngô Soái làm nhiệm vụ vác theo tấm băng tinh chứa đựng cái xác, tiểu tổ theo đó dọc theo đường cũ trở về phía sau.
Đừng nhìn Lạc Thanh Thuỷ nhận được quá ít tài nguyên, trên thực tế, cả ba đều có công g·iết hại F2, nàng ta đòi “2 ngày thuê thuyền” đã là ưu đãi lớn nhất rồi, chưa kể một thẻ vật phẩm chỉ định cũng tương đương một trang bị level 3, không hề tệ chút nào.
Rất nhanh ba người đã trở lại khu vực đóng quân. Trông thấy Lạc Thanh Thuỷ bình an vô sự trở về, Hoàng Khải rốt cuộc thở ra một hơi buông xuống lo lắng, lại nhìn tới cái xác F2 trên vai Ngô Soái, hắn không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Hai vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này chắc chắn vô cùng mạnh, chỉ rời đi vài phút đã có thể cùng nhau tiêu diệt quái vật mà Lạc đoàn trưởng không thể đối phó, thực lực của bọn họ chắc chắn không quá thua kém một đoàn trưởng. Đây là tài nguyên tại trấn Hi Vọng sao, hắn càng lúc càng mong chờ.
Bản thân hắn chỉ là một thuyết khách, cấp độ chỉ đạt level 5, chẳng có kỹ năng chiến đấu nào đáng nói. Nhưng nếu có thể lợi dụng tài nguyên ở nơi này hòng gia tăng thực lực, tự thân trở nên mạnh mẽ, vậy thì không còn gì có thể tốt hơn.
- Lạc đoàn trưởng, Hàn thủ lĩnh, chúc mừng đại công cáo thành.
Hoàng Khải từ xa đã tươi cười lên tiếng chào đón, Lạc Thanh Thuỷ trực tiếp bỏ qua hắn mà leo lên xe jeep quân sự, Hàn Phong tất nhiên không ngại giao lưu trao đổi vài câu khách sáo, biểu lộ một bộ chiến công chủ yếu tới từ phía đối phương, đoàn xe lại tiếp tục tiến lên.
Chạy thêm hai cây số, bọn họ rốt cuộc chạy tới địa điểm mà nhóm người Lâm Đào bị tàn sát. Số n·gười c·hết ở đây là 14 người, trong đó có một phi phàm giả level 12, cấp độ này đã tương đương với một tiểu đội trưởng tại trấn Hi Vọng rồi, có thể nói là thiệt hại vô cùng nặng nề.
Hoàng Khải nhanh chóng chỉ đạo nhân viên công tác tiến hành thu dọn tàn thi, thu dọn v·ũ k·hí trang thiết bị rơi vãi, lấy về tất cả tài nguyên hệ thống, cuối cùng làm một cái lễ truy điệu nho nhỏ ngay tại chỗ, việc này tới đây coi như mới chính thức chấm dứt.
Tiễn đoàn người huyện Tam Giang tới tận chân cầu Lệ Giang, lại khách sáo thêm vài câu với đối phương, nhìn đoàn xe khuất xa tầm mắt rồi im lặng hẳn, Hàn Phong mới trầm giọng ra lệnh:
- Chu Vấn, lùng sục một vòng huyện thị, trước hết thu giữ toàn bộ v·ũ k·hí, trang thiết bị và giấy tờ liên quan tại trụ sở công an huyện. Châu Lam, cô phụ trách tìm kiếm điểm tập kết của thi đàn trước đây. Kha Thành và những người khác chạy quanh một vòng, tìm kiếm người sống sót còn may mắn thoát nạn.
- Tuân lệnh!
Theo chỉ đạo của Hàn Phong, mấy chiếc xe jeep, xe bán tải chở theo đội ngũ phi phàm giả theo phóng về phương hướng các nơi, thực hiện nhiệm vụ đã bàn bạc từ trước. Bọn họ có bản đồ trong tay, lại có rất nhiều người bản địa của huyện này, tất nhiên đó không phải là nhiệm vụ quá khó khăn.
Chờ cho những người khác đều rời đi, Hàn Phong mới quay qua nói với Ngô Soái:
- Thực hiện hành động.
- Tuân lệnh.
Nhiệm vụ cuối cùng này, tất nhiên cần phải đảm bảo việc càng ít người biết càng tốt, càng bí mật càng tốt.
Theo sự chỉ đạo của Ngô Soái, một xe tải theo đó tiến lên rồi chạy tới khu vực đầu cầu Liễu Hà, trên xe nhảy xuống 1 quân nhân và 3 phi phàm giả. Ba người này là tàn quân thôn Xuân Lê dưới trướng Hà Tam, có thể nói là đã từng làm qua kha khá việc ác, cũng không còn việc ác nào là không dám làm.
Bọn họ lật vải bạt che phủ thùng xe ra, trong thùng có từng bó từng bó những thanh tròn trụ màu đỏ nằm im lặng, mỗi bó có 7 thanh tròn trụ, kích thước bằng cổ tay trẻ em, đầu mỗi bó còn có dây dẫn màu xám nhạt, tổng cộng có tới hơn hai trăm bó.
Đây là thuốc nổ đen thu được từ kho v·ũ k·hí loại biên, số lượng tổng cộng là gần 5 tấn thuốc nổ, có dạng bột chưa xử lý, cũng có dạng đã đóng thành từng khối tròn trụ dạng bộc phá như trong thùng xe.
Ở đây có tổng cộng hơn 700 cân thuốc nổ.
Theo sự chỉ đạo của một quân nhân chuyên nghiệp, 3 phi phàm giả bắt đầu chuyển từng khối thuốc nổ xuống xe, sau đó lần lượt leo xuống gầm cầu rồi nhét thuốc nổ vào mố trụ, các tiết điểm giữa nhịp cầu, gối cầu.
Nhét hơn 200 cân thuốc nổ vào mố cầu địa phận Liễu Lâm, xe tải lại tiếp tục di chuyển tới giữa cầu, tiếp tục sắp xếp thuốc nổ vào các nhịp cầu tiếp theo, thẳng cho tới khi toàn bộ cây cầu đã được sắp xếp xong thuốc nổ vào các vị trí yếu hại, nhiệm vụ lần này mới coi như chính thức hoàn thành.
Đây chính là bố trí sau cùng của Hàn Phong để chống chọi lại áp lực từ chính quyền huyện Tam Giang, chỉ cần bọn họ dâng lên ý định t·ấn c·ông trấn Hi Vọng, hắn sẽ ra tay đánh sập cây cầu này ngay lập tức, hoàn toàn cắt đứt đường t·ấn c·ông của đối phương.
Một chiêu đoạn tuyệt tình nghĩa.
Huyện Tam Giang, tên như ý nghĩa, ba mặt giáp sông, mặt duy nhất tiếp giáp đất liền là phương hướng nối tiếp với huyện Lệ Trì. Trong ba mặt giáp sông của Tam Giang thì tiếp giáp với huyện Liễu Lâm là một mặt, hai huyện được kết nối với nhau bởi 2 cây cầu là Lệ Giang và Liễu Hà, cũng có một bến phà chung là bến phà Giang Lăng.
Cầu Lệ Giang đã bị quái vật E3 trấn thủ, tuyệt đối không thể thông quan, muốn từ Tam Giang đánh qua bên này, chỉ có thể thông qua Liễu Hà mà thôi. Đánh sập Liễu Hà, bọn họ chắc chắn không thể t·ấn c·ông được nữa.
Hàn Phong trước đó không dùng biện pháp này để ngăn chặn nguy cơ bị t·ấn c·ông từ trong trứng nước, một phần là do hắn muốn quan sát thái độ của Tam Giang ra sao, là cấp tiến hay hoà hảo, một phần cũng không muốn gây hoang mang trong dư luận trấn Hi Vọng, khiến sự thống trị bị ảnh hưởng, còn phần lớn chính là tình thế chạy trời không khỏi nắng.
Trấn Hi Vọng vẫn nằm trong địa phận tỉnh DG, vẫn có vô số huyện thị khác bao vây, xung quanh còn có các tỉnh thành khác, hắn chẳng chạy đi đâu được. Một khi chưa rõ đầu đuôi đã đánh nổ cầu, cắt đứt liên lạc giao thương, đây chính là có tật giật mình, tự giương cờ chiến muốn đối đầu với chính phủ, sẽ là lựa chọn hoàn toàn bước vào ma đạo.
Không tới đường cùng, hắn tuyệt đối không muốn thực hiện hành động này.
“Aizzzz… Chung quy cũng là do bản thân quá yếu…”