Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 299: Tình hình thi đàn




Chương 299: Tình hình thi đàn
Nếu hắn đủ mạnh, quản cái gì chính phủ với xe tăng, tới liền đón, thậm chí trực tiếp công phá qua Tam Giang luôn. Chẳng qua thực lực của hắn đặt tại Liễu Lâm này có thể coi như đứng đầu, nhưng đặt tại nơi khác thực sự là không dậy nổi, vô cùng bất lực.
Chỉ có cách tạm thời câu giờ, lợi dụng thời gian trống này nhằm nỗ lực gia tăng thực lực cá nhân, gia tăng lực ngưng tụ tập thể, chế tạo ra một quân đoàn vừa thiện chiến vừa sẵn sàng nhận lệnh, đó mới là con đường phát triển chính xác.
Tạm gác việc này lại, Hàn Phong bước lên xe bán tải cùng với Ngô Soái trở về căn cứ. Việc lùng sục huyện thị này không thể xong ngay được, nhưng tình báo về thi đàn tại Xuân Lê, hẳn là đã về tới rồi.
Quả nhiên khi bọn họ trở lại tổng bộ trấn Hi Vọng, đám người Sử Thắng đã mang theo tin tức tình báo từ tiền tuyến trở về.
Ngồi trong phòng hội nghị, nhìn Hàn Phong đang đọc báo cáo trên ghế chủ vị, Sử Thắng có chút tâm thần không yên. Một mặt hắn đã tránh được việc phải đối mặt với chính phủ huyện Tam Giang, một mặt hắn lại hơi cắn rứt khi đã né tránh việc này, cắn rứt khi đã “phản bội”.
Hàn Phong vẫn chuyên chú đọc nhẩm báo cáo, trong lòng càng lúc càng cảm thấy trầm trọng, đồng thời cũng cảm giác một cỗ nguy cơ vô hình đang bao phủ.
Tình huống thi đàn, vừa có lợi cho nhân loại, vừa có hại cho nhân loại.
Lợi là bởi vì thi đàn đã di chuyển được một khoảng cách rất xa, so với vị trí ngọn đồi được đánh dấu có thiên tài địa bảo mà nhóm Đổng Thành dự đoán thì phải cách tới 7 cây số rồi. Tại vị trí này, mặc kệ nhân loại làm gì, sóng công kích tinh thần cũng không đánh tới được, đầu Thể Thao Túng kia chỉ có thể giáng xuống công kích ở phạm vi hơn 3 cây số mà thôi, cũng chỉ hiệu quả nhất ở phạm vi dưới 3 cây số, càng cách xa uy lực càng giảm sút.
Bọn họ có thể lợi dụng thời cơ này mà chia quân ra t·ấn c·ông thi đàn, chỉ cần duy trì khoảng cách đủ an toàn thì sẽ gặp phải rất ít nguy hiểm, đây chính là một lò luyện binh cấp độ cao.
Mà hại chính là ngọn đồi kia đã tụ tập kín mít các thể loại thây ma tiến hoá trên level 10, số lượng tổng thể có tới 268 đầu, riêng thây ma tiến hoá loại hình Thể Phòng Hộ đã có 41 đầu, cũng có càng nhiều thây ma cấp cao level 8 level 9 vây xung quanh.
Đây là tường đồng vách sắt mà nhân loại rất khó công phá. Chỉ cần dám tiếp cận gần sẽ phải hứng chịu rất nhiều công kích thảm liệt, mà đứng từ xa đánh xuống công kích cũng có khả năng bị thể phòng hộ chặn đứng hoàn toàn.
Hơn nữa, công kích hệ thống tầm xa nhất của phi phàm giả phát ra chỉ là dưới 300 mét, đạn súng trường cũng chỉ bắn được khoảng 500 mét, đạn 12ly7 cũng chỉ dưới 1 cây số, đạn bắn tỉa xa hơn chút, nhưng chẳng ai đủ khả năng bắn. Còn với khí tài quân sự bọc thép…
Nghĩ tới đây, Hàn Phong quay qua hỏi Sử Thắng:
- Chiếc BMP-1 kia có tầm t·ấn c·ông thế nào?
Sử Thắng nghe được câu hỏi thì nhanh chóng đáp lại:
- Thủ lĩnh, pháo nòng trơn 2a28 73mm trên xe chiến đấu bộ binh có tầm bắn đạt tới tối đa là 4000 mét, nhưng hiệu quả nhất là từ 500 mét tới 1300 mét. Chúng ta có khoảng 40 viên đạn OG-15V, đây là loại đạn bắn được rất xa. Khoảng 70 viên đạn PG-9V còn lại chỉ bắn được tối đa 1,3 cây số.

Đây xem như là một tin vui đối với nhân loại, khoảng cách xa đủ để bọn họ làm rất nhiều điều, có thể đứng xa mà câu đạn tới san phẳng ngọn đồi kia. Bất quá, khó khăn lớn nhất chính là sự tồn tại của Thể Phòng Hộ, chúng nó có khả năng phản ngược đường đạn, biến mọi cố gắng của nhân loại thành công cốc.
41 đầu thể phòng hộ, trong đó có tới 18 đầu S2, số đạn phản được tối thiểu là 36 viên, chưa nói nếu như có loại hình S2 level 25 thì số lượng đạn bị phản ngược còn lớn hơn, hơn nữa chưa biết khi đạt level 25 liệu chúng nó sẽ có cái năng lực thiên phú gì.
Nghĩ một vòng, Hàn Phong lại đặt câu hỏi:
- Chúng nó tụ tập tại ngọn đồi kia làm gì vậy?
Tầm hoạt động của flycam mà bọn họ nắm giữ là khoảng 6 cây số, có thể đứng từ xa điều tra tương đối rõ ràng chi tiết.
Sử Thắng xoay máy tính lại chỉ trên một đoạn video ghi lại quá trình do thám rồi nói:
- Thủ lĩnh, mời xem.
Theo đoạn video mà trinh sát mang về, Hàn Phong có thể thấy được một cái hang động rất lớn được đào vào trong lòng đồi, từ vết tích có thể nhận ra việc nó được đào bới sau tận thế. Cửa hang phải rộng tới hơn 2 mét, sâu hút tầm mắt, bên trong tối đen không thể quan sát, bên ngoài thì đứng lấy rất nhiều thể sức mạnh, thể tốc độ, cùng một số lượng lớn thể phòng hộ, giống như đang bảo vệ bên ngoài.
Chỉ nhìn qua đã biết chỉ huy thi đàn sẽ không trốn ở ngoài mà đang trốn trong hang động.
- Lũ này đang đào vào lòng đất à, đào cái quái gì vậy? Thây ma từ khi nào lại đi đào hầm mà không phải toàn lực t·ấn c·ông nhân loại vậy?
Hàn Phong tự hỏi một câu nghi vấn, sau đó hắn tự có câu trả lời. Đương nhiên là có chứ, đó là khi chúng nó phát hiện và canh chừng bảo bối.
Dị trạng này đã từng xuất hiện một lần, kia chính là thời điểm P2 level 25 canh chừng siêu thị Thanh Hà, nó chỉ vòng vòng chiến đấu quanh khu vực 500 mét, vượt quá khu vực này là nó sẽ trở về ngay, tuyệt đối không liều mạng như dạng thây ma hoang dã khác.
Hiện nay Thể Thao Túng cũng có t·ấn c·ông nhân loại, nhưng chủ lực lại cứ như vậy an ổn tại chỗ không chịu xuất hiện, điều này làm dấy lên nghi ngờ nó đang canh chừng bảo bối.
Xem ra Đổng Thành cũng khá là có mắt nhìn nhận đấy chứ.
Nhưng dị trạng ở đây lại một lần nữa khiến cho Hàn Phong đặt câu hỏi:

“Tại sao nó không thao túng toàn bộ thi đàn đều canh giữ bảo vệ mình, tại sao vẫn miễn cưỡng phái một bộ phận đông đảo đi t·ấn c·ông về phía nhân loại, mặc dù ở khoảng cách 7km thì lực khống chế và lực bảo vệ của nó đã rất yếu rồi?
Giống với thây ma M2 level 24 tại trung tâm huyện Liễu Lâm, nó chưa hoàn toàn trưởng thành đã vội vã t·ấn c·ông nhân loại, giống như bị ép buộc vậy.
Ai đã ép buộc chúng nó làm cái việc miễn cưỡng “không mong muốn” này? Ăn thịt người đúng là rất hấp dẫn, nhưng trưởng thành xong lại ăn, đó mới phù hợp logic chứ?
Hàn Phong nhìn ra bên ngoài, nhìn lên bầu trời trong xanh. Trước đó Ngô Soái định hỏi hắn, hắn đã làm ký hiệu chỉ lên trời.
Đầu lâu đỏ sao?
Nhân loại cũng có nhiệm vụ hệ thống, chẳng lẽ thây ma cũng có nhiệm vụ hệ thống, đó là t·ấn c·ông về phía nhân loại? Thật sự là não tàn, nhưng nó lại vô cùng hợp lý trong hoàn cảnh này.
Cả hai con Thể Thao Túng đều đang trong quá trình trưởng thành, đều t·ấn c·ông nhân loại trong trạng thái chưa thật sự sẵn sàng, điều này chỉ có thể là do bị ép buộc, do bản năng sai khiến mà thôi. Mà thứ “tạo ra” thây ma chính là đầu lâu đỏ, nó đang thúc đẩy trò chơi này sao?
Nghĩ tới đây Hàn Phong không khỏi khẽ rùng mình, hắn nhớ rất rõ thời điểm bản thân tiến hành tra khảo M2 level 24 kia…
Ném việc này ra sau đầu, Hàn Phong quay qua hỏi Sử Thắng:
- Theo anh nên xử lý tình huống này thế nào?
Sử Thắng đã sớm nghĩ ra phương án tác chiến, lúc này hắn chỉ về phương hướng phía sau quả đồi mà nói:
- Địch nhân tập trung về phía trước, chúng ta sẽ đánh bên hông. Đạn pháo tạo ra sóng xung kích rất lớn, sóng xung kích truyền dẫn trong môi trường đất còn mạnh bạo hơn trong không khí. Chỉ cần liên tục đánh vào mạng sườn địch, để cho căn hầm kia sập xuống, tất cả mọi sự vật bên trong sẽ bị c·hôn v·ùi. Hầm tự đào không có gia cố, rất dễ sập.
Hàn Phong bừng tỉnh, đúng a, cách này thật sự rất tuyệt. Hắn đọc báo đã thấy rất nhiều vụ sập hầm rồi, đó còn là hầm do nhân loại đào, được gia cố cẩn thận, vậy mà vẫn như cũ sập xuống. Nếu là hầm do thây ma đào, vài chục quả đạn pháo chắc chắn có thể chôn sống bọn kia.
Bên hông ngọn đồi không có thây ma thể phòng hộ canh chừng, bọn nó chỉ canh ở cửa hang mà thôi, đây là yếu điểm của “tường đồng vách sắt”
Chỉ cần M2 mà bị chôn sống, kể cả nó không c·hết thì cũng bị kìm chân, sóng chỉ huy thi đàn sẽ bị ngăn chặn phần lớn, việc t·ấn c·ông thi đàn của nhân loại sẽ diễn ra dễ dàng hơn.
“Quân nhân chính quy, trong đầu vẫn là có nhiều kế hoạch chiến đấu hơn xa một cái nhân viên văn phòng.”
Than thở một câu cảm khái, Hàn Phong tuỳ tiện rút một tờ văn kiện hợp tác rồi thản nhiên nói:

- Anh yên tâm, chúng ta không phản bội chính phủ, thậm chí còn dựng lên quan hệ hợp tác, anh không cần có chướng ngại tâm lý.
Sử Thắng tiếp nhận văn kiện được ký kết rồi đọc qua, nội tâm không khỏi buông xuống một hơi day dứt. Cũng may, cũng may…
Nếu trấn Hi Vọng xung đột cùng huyện Tam Giang, Hàn Phong ra lệnh cho hắn bắn đạn PG-9V vào đồng đội trước kia, hắn hiện tại, chưa làm được…
Hắn lúc này nghiêm giọng nói:
- Thủ lĩnh, cảm tạ anh đã nghĩ tới cảm nhận của tôi. Hiện tại tôi sẽ lập kế hoạch tác chiến chi tiết, đảm bảo rất nhanh sẽ có kết quả.
- Tốt, quân số có thể huy động của chúng ta là khoảng hơn 300 người, anh hãy lập chi tiết kế hoạch cho khoảng 3 mũi tiến công lớn với 13 cánh quân thành viên.
———
Căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Sau khi trở về từ chuyến “đi sứ” tại trấn Hi Vọng, Hoàng Khải dẫn theo ba người là Lý Võ Lạc, Quan Bình và Hứa Dương tới diện kiến hội đồng căn cứ, tất nhiên là có thêm cả Lạc Thanh Thuỷ nhàm chán đi bên cạnh.
Về phần những người khác, tất cả đều đang được nhân viên có liên quan tiến hành thu thập thông tin cơ bản, cũng như bố trí bước đầu.
Hội đồng căn cứ có tổng cộng 36 ghế, số ghế ở đây rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với số ghế trong cuộc họp kín trước đó, thuộc về cuộc họp đại trà hơn. Lúc này trong phòng họp đã có hơn 20 người được triệu tập, thành phần rất lớn là người thuộc lực lượng q·uân đ·ội và chính phủ chính quy trước tận thế, chỉ có số ít bốn năm người là lẻ tẻ “người mới” những phi phàm giả tương đối mạnh mẽ.
Người đứng đầu hội đồng căn cứ chính là huyện trưởng huyện Tam Giang - Bạc Thanh. Đây là một lão giả trung niên khoảng chừng 50 tuổi với mái tóc bạc và đôi mắt sâu thẳm, lúc này hắn nhìn tới Hứa Dương bình an vô sự thì không khỏi thở phào một hơi đứng lên nói:
- Hứa Dương, thật may mắn, cậu chung quy vẫn là bình an khoẻ mạnh, Hứa bí thư đã liên tục liên lạc với tôi những ngày qua, hiện tại ông ấy có thể an tâm rồi.
Hứa Dương cũng nhận ra Bạc Thanh, đây có thể coi như một “cấp dưới” của cha mình, hắn lúc này khách khí chắp tay chân thành đáp lại:
- Bạc huyện trưởng, cảm tạ ngài đã quan tâm. Hứa bí thư hẳn là cũng vô cùng vui mừng khi nhận được tin tức cư dân huyện Tam Giang vẫn luôn được đảm bảo an toàn, đây chính là thành quả cố gắng của ngài.
Bạc Thanh trong mắt loé lên dị sắc, đây thật sự là Hứa Dương sao?
Không phải tên này là một gã phá gia chi tử, ăn chơi trác táng tới mức Hứa Cường phải đẩy gã qua Liễu Lâm, huyện thị hẻo lánh nhất tỉnh DG à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.