Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 300: Muốn chống lại pháp luật sao?




Chương 300: Muốn chống lại pháp luật sao?
Hứa Dương đứng trước mặt ông ta, chẳng những phong thái chững chạc, khí chất trầm ổn mạnh mẽ, cách ăn nói cũng lộ ra sự trưởng thành hơn xa quá khứ.
Hắn dùng từ “Hứa bí thư” thay cho “cha tôi” đây là biểu hiện của việc không muốn sống dựa vào uy danh cha chú, hắn tâng bốc thành quả cống hiến của ông ta, đây là biểu hiện biết nhún nhường đúng nơi đúng chỗ, nhưng hắn vẫn biết cách ngầm khẳng định lại địa vị bằng cách dùng ngữ cảnh “Hứa bí thư hẳn là rất vui”.
“Bạc Thanh, ông là một huyện trưởng, là cấp dưới của “cha tôi”. Tôi không muốn nói thẳng là muốn điệu thấp, đồng thời giữ lại thể diện và quyền uy cho ông.”
Đối với người bình thường, vài câu khách sáo qua lại chẳng có gì đáng để bàn cả. Nhưng những người ở đây không có ai là người thường, Bạc Thanh là quan chức chính phủ, môi trường làm việc được vây xung quanh bởi các chính trị gia, các đấu đá công khai lẫn âm thầm, việc ông ta phải nghĩ nhiều là bắt buộc.
Nếu không nghĩ nhiều, người khác sẽ nghĩ nhiều hơn, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ thua. Nghĩ càng nhiều, sống sẽ càng lâu.
Nhưng Hứa Dương trong mắt ông ta chung quy vẫn chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, không có bao nhiêu lực uy h·iếp, dẫu có khôn khéo cũng không có thực quyền gì cả, tạm thời không đáng lo lắng. Ông ta ha ha cười khách sáo vài câu rồi nghiêm túc nói:
- Mọi người ngồi xuống cả đi, cùng nhau nói một chút những chuyện đã xảy ra thời gian vừa qua…
Trong khi cuộc họp tại phòng hội đồng diễn ra, bên ngoài khu vực tiếp đón, đám người sống sót cũng đang được cẩn thận “khai thác thông tin”.
- A, cái này là tài sản của tôi, tại sao lại bị tịch thu? Tôi phản đối.
Một người sống sót từ trấn Hi Vọng lúc này cao giọng kêu to tràn ngập không hiểu, trên mặt còn xuất hiện phẫn nộ khó chịu. Nhân viên tiếp đón nói tất cả lương thực đều sẽ bị tịch thu, không được phép tàng tư cá nhân.
Thậm chí ngay cả điếu thuốc lá đang đeo trên tai cũng bị ép phải lấy xuống.
Nhân viên tiếp đón mặc cảnh phục nghe lời kêu gào của hắn ta thì hừ lạnh một tiếng tức giận rồi cao giọng nói với tất cả những người xung quanh:
- Không được phép kêu gào. Nơi này là khu vực có trị an, cao giọng như thế là muốn làm loạn sao, muốn chống người thi hành công vụ sao?
- Các người nghe cho rõ, thiết quân luật đang được áp dụng, theo điều 3 khoản 2 thuộc bộ quy tắc ứng xử, cấm các hành vi tụ tập, la hét, làm loạn trật tự công cộng, bằng không xử lý theo pháp luật.
Luật pháp vừa ra, đám người vốn ồn ào chợt im bặt, sau đó một nam tử có chút thư sinh lúc này chậm chạp lên tiếng:

- Trưởng quan, chúng tôi đã hiểu, sẽ không kêu gào phản đối nữa, thế nhưng có thể giải thích cho chúng tôi việc tại sao lại tịch thu lương thực không?
Nhân viên công tác thấy nam tử này ăn nói coi như dễ nghe thì mới hạ xuống tức giận, sau đó hắn chỉ lên một tấm bố cáo lớn dán trên tường:
- Điều 4, quốc hữu hoá toàn bộ lương thực thực phẩm. Nói cho các người biết, dân số tại căn cứ đã có trên 6000 người, nếu ai cũng ra sức tích trữ đồ ăn cá nhân, vậy thì những người khác sẽ c·hết đói cả sao? Đây là thu thập lại lương thực để phân chia đều tới cho tất cả mọi người, đảm bảo không ai bị đói.
Những người sống sót tại trấn Hi Vọng nhìn theo ngón tay hắn đọc tới bảng bố cáo, quả nhiên thông tin kia nằm ở điều số 4 trong số 7 điều luật mà người sống sót mới gia nhập phải biết. Bọn họ phải giao nộp toàn bộ lương thực, đổi lại thì sẽ nhận được phiếu lương thực riêng, mỗi ngày sẽ được đổi một lượng lương thực nhất định.
Cái này, nghe qua thì rất có tình, luật này giúp cho những người đói kém cũng có cái ăn. Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì tài sản cá nhân của ta sao phải chia cho người khác? Chia thì cũng thôi đi, lại còn không được toàn quyền sử dụng, mỗi ngày chỉ được đổi một lượng nhỏ, còn chưa biết đổi được bao nhiêu.
Chúng sinh bình đẳng kiểu này thực sự vô cùng lạ lùng.
Lương thực này là chiến công, là tài sản cá nhân của bọn họ, tại sao phải giao nộp. Trấn Hi Vọng cũng có quy tắc số 4, kia chính là quyền bất khả x·âm p·hạm cả về sức khoẻ, danh dự và tài sản.
Vài người trong mắt bắn đầu xuất hiện sự bất mãn không nhỏ, thế nhưng chung quy luật pháp đang đề ra đó, hơn 6000 người đều đang chấp hành, bọn họ còn có thể phản đối sao?
Từng người từng người giao nộp lên lương thực, vài người bắt đầu đổi lấy phiếu lương thực, vài người lấy cả tiền giấy trước tận thế ra, thế nhưng lại nhận được câu trả lời rằng sẽ quy đổi sau, điều này khiến tâm trạng của họ không khỏi chìm xuống.
Sau, sau là khi nào, thậm chí còn không có hướng dẫn cụ thể…
Một lúc sau lại có âm thanh kêu gào phát ra:
- A, cái nhẫn này không phải lương thực, tại sao lại muốn lấy của tôi.
Người kêu la là một nữ tử 30 tuổi, bên cạnh nàng ta còn có một nam nhân cụt tay, cả hai người này đều từng là cựu đội viên tiểu đội 9 dưới trướng Hứa Dương.
Nhân viên công tác cau mày sau đó quát ầm lên:
- Câm mồm, không nghe thấy phải giữ trật tự sao, có phải các người thấy dễ dãi mà coi thường pháp luật hay không, hay muốn phản loạn đây?

Nghe tiếng mắng chửi, ba bốn nhân viên công tác đều nhanh chóng xúm lại nơi này, tuy là súng ak47 trên ngực bọn họ chưa giơ lên nhưng ngón tay đã thực sự chạm vào cò súng.
Nữ đội viên vừa kêu gào chợt im thít lại, khuôn mặt hiện lên sự tức giận cùng không cam lòng vô cùng nồng đậm. Nhẫn nhanh nhẹn, nhẫn sức mạnh, nhẫn chống chịu, ba chiếc nhẫn này là chiến công nàng đổi được từ trước, không nằm trong diện “đồ cho thuê” nên vẫn được giữ lại. Thậm chí nhẫn nhanh nhẹn còn là vật phẩm đổi lấy từ “cánh tay” của người yêu, là hắn dùng máu và chiến công đổi lấy rồi tặng cho nàng.
Hàn Phong trước đó không còn cho quy đổi chiến công sang trang bị hệ thống nữa, nhưng bù lại cũng không ra lệnh tịch thu trang bị cá nhân từ trước, chỉ tịch thu trang bị cho thuê mà thôi. Vậy mà hiện tại tới nơi này lại bị tịch thu mất.
Nàng im lặng, nhưng người bên cạnh thì không, nam tử này bước lên một bước che trước mặt người yêu, chẳng những thế còn có ba bốn người cũng đồng thời bước lên, tất cả đều là cựu đội viên chiến đấu thuộc các tiểu đội khác nhau của trấn Hi Vọng.
Thấy không khí có chút căng thẳng, nhân viên công tác mặc áo cảnh sát lúc này vội giơ tay nhấn nhấn mấy cái để ổn định tình hình, sau đó hắn lại chỉ vào bảng bố cáo dán trên tường mà trầm giọng nói:
- Các vị, quốc có quốc pháp, chúng tôi đều làm việc theo pháp luật, tốt nhất nên đọc kỹ nội quy quy định trước khi chất vấn chúng tôi.
Đám người sống sót theo hắn chỉ nhìn lên quy tắc số 1:
“Quốc hữu hoá tất cả trang bị hệ thống.”
Bên dưới còn có chú thích rõ ràng, tịch thu trang bị hệ thống để sung quân nhằm phục vụ những binh sĩ đang chiến đấu tại tuyến đầu, những người đang bảo vệ an ninh cho căn cứ này.
Nhìn thấy quy tắc đầu tiên được in đậm đỏ chói, tất cả những người sống sót tại trấn Hi Vọng đều nghẹn họng, lại còn có đạo lý này?
Đây là cái quy tắc gì, tậm chí còn khắc nghiệt gấp 10 lần trấn Hi Vọng. Phải biết trấn Hi Vọng cho thuê trang bị, nhưng nếu đội viên tự mình đập rớt thẻ trang bị trên thây ma thì cao tầng cũng tuyệt đối không tịch thu, chỉ khuyến khích mua lại mà thôi.
Nhân viên công tác hừ một tiếng nói:
- Chiến đấu tại tuyến đầu có bao nhiêu khổ sở vất vả, các người luôn được bảo hộ an toàn trong căn cứ, cần trang bị hệ thống làm cái gì chứ? Nếu có chất vấn, mời viết thư thắc mắc gửi tới hội đồng căn cứ, chúng tôi chỉ thuận mệnh làm việc mà thôi!
Lời giải thích này cuối cùng đã đánh sập phòng tuyến phản kháng trong lòng những người ở đây, bọn họ đều vô cùng tuyệt vọng mà tháo ra nhẫn, giao ra gậy bóng chày, thậm chí ủng gia tốc cũng bị đoạt mất.
Mã Mộng Đình vừa giao lên trảm mã đao và bộ trang bị khác, một nhân viên công tác đã đẩy một tờ giấy A4 qua phía nàng, đây là một bảng khảo sát cơ bản. Bên trên gồm các ô như tên tuổi, nghề nghiệp trước tận thế, cấp độ, năng lực đạt được sau tận thế…

Nhưng điều khiến cho nàng nghẹn họng chính là một tờ giấy nhỏ nhỏ nhàu nát được đặt bên trên tờ A4.
“Nếu đồng ý một vài yêu cầu nho nhỏ, trang bị hệ thống của cô sẽ được hoàn trả đầy đủ.”
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn lên, đối diện chiếc bàn, hai nam nhân viên công tác đang đứng đó, ánh mắt không chút che dấu dục hoả đang điên cuồng thiêu đốt.
Trên một bàn khảo sát, một nhân viên công tác có chút béo mập nhìn qua người sống sót trước mặt rồi liếm môi một cái nói:
- Người đẹp, súng đạn là vật tư cần phải giao nộp.
“Mẹ kiếp, ả ngực to này quá ngon, bộ ngực kia rốt cuộc là cỡ bao nhiêu, sờ vào sẽ có cảm giác gì. Lần này Hoàng phó trưởng phòng mang về quá nhiều hàng ngon, đây chính là đồ vật ngon nhất mình từng gặp, phải tranh thủ ăn trước!”
Gã điên cuồng dùng ánh mắt quét khắp nơi trên thân thể người đối diện, trong đầu thì tưởng tượng muôn vàn cảnh tượng khiến người ta hưng phấn. Tường Vi khuôn mặt không chút cảm xúc rút khẩu M17 đặt trên bàn, lời cũng không nói một lời.
Nhìn cái thái độ này của nàng ta, nam nhân béo mập lại càng phát ra kích thích mãnh liệt, cái khí chất của nữ nhân này làm gã gần như muốn phát điên, vô cùng muốn chà đạp đối phương một phen.
Gã đảo tròng mắt một cái rồi chỉ vào căn phòng nhỏ bên cạnh rồi nói:
- Những người có súng đạn đều phải tiếp nhận bài kiểm tra tư pháp và kiểm tra tâm lý, điều này nhằm xác định việc họ đã từng dùng súng đạn để g·iết người hay chưa.
Tường Vi có chút im lặng, nhưng nàng nhìn tới một vài đội viên cũng được dẫn vào phòng thẩm vấn, cuối cùng đành phải than nhẹ một tiếng từ tốn đứng lên.
Nam nhân viên công tác liếm mép một cái đi trước dẫn đường, sau khi mở cửa phòng, trong phòng đã đứng sẵn một nam đội viên khác trong trang phục cảnh sát, hai bên lập tức nháy mắt trao đổi vởi nhau.
Chờ cho Tường Vi an ổn ngồi xuống ghế, nam nhân viên béo mập mới hưng phấn khàn khàn giọng ra lệnh:
- Cởi áo ra đi.
Tường Vi tưởng như mình nghe lầm, cái gì cơ, cởi áo?
Đây…
Thấy đối phương ngẩn người không đáp, còn nhìn mình ánh mắt tràn ngập chán ghét và phẫn nộ, nam nhân viên béo mập không khỏi xuất hiện cực độ hưng phấn, nhưng hắn bên ngoài vẫn tỏ ra hết sức chính nghĩa lẫm nhiên oang oang nói:
- Đây là quy tắc số 7, không được phép mang đồ vật có sức sát thương vào căn cứ. Ai biết được cô có giấu súng đạn hay dao găm trong người không. Mau cởi hết đồ ra cho chúng tôi kiểm tra, nhanh thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.