Chương 309: Mèo nhà, mèo rừng
Hoàng Khải nhìn đống tinh thạch exp dày đặc trước mặt mà lâm vào chấn kinh, hắn ngay lập tức mãnh liệt từ chối:
- Hàn thủ lĩnh, việc hối lộ này là không được phép…
Hàn Phong xua tay cắt ngang lời của hắn rồi bình tĩnh nói:
- Hoàng trưởng phòng, cái này tuyệt đối không phải là hối lộ. Tôi là một công dân gương mẫu, sau có thể làm ra hành vi hối lộ chứ. Cái này là tôi muốn nhờ anh gửi tới chính quyền huyên Tam Giang, nó thể hiện thái độ của chúng tôi đối với chính phủ, chính là tài nguyên nhân lực chất lượng cao chắc chắn sẽ cung cấp cho các vị, chỉ là tạm thời còn kẹt thi đàn nên chưa tới kịp, sẽ có một phần tới trước…
Hoàng Khải nghe lời này, sự kháng cự trong nội tâm mới dần dần an ổn lại, sau đó là một ngọn lửa nóng nháy mắt bùng lên dưới đáy lòng. Chỗ này phải tương đương 500 exp, tức là có thể trợ giúp hắn nhảy vọt một mạch lên 2 cấp độ, chạm tới cấp 7.
Đãi ngộ phi phàm hiện tại của hắn là 50 exp một ngày, nếu chỉ dựa vào con số này, hắn cần 10 ngày mới có thể đạt được số lượng trước mặt. 10 ngày sao, chưa biết chừng đã có người khác thay thế vị trí của hắn rồi, trưởng phòng thông tin liên lạc Hạ Quân đang tìm cách đẩy hắn xuống, đưa người của ông ta lên kia…
Một khi hắn mất vị trí này thì đồng nghĩa với việc mất luôn đãi ngộ cấp phó phòng, trong khi chỉ là một phi phàm giả level 5, hắn có thể làm ra cái sự tình gì để duy trì cuộc sống đây, nhất là hắn còn vợ và hai đứa con còn đang ở bên Tam Giang, họ sẽ dựa dẫm vào đâu…
Thực ra điều kiện số 2 này chỉ là điều kiện dò xét mà thôi. Chính phủ cũng biết thừa việc ép buộc một lũ thổ phỉ ngay lập tức giải giáp quy hàng là rất không khả thi, mà có thành công giải giáp cũng chưa dùng được ngay. Bọn họ muốn là nhìn xem thái độ của đám này, đồng thời quan sát thêm các mặt của cao tầng trấn Hi Vọng để nhằm vào dễ dàng hơn.
Với điều kiện thi đàn tại Liễu Lâm đang đánh tới, Hoàng Khải tự tin có thể dàn xếp bên kia cho thêm thời gian, ít nhất là đến hết ngày mai cũng không đưa ra yêu cầu thúc giục nữa, thậm chí là trước khi đánh hạ thi đàn tại đây cũng sẽ không phát ra yêu cầu triệu tập. Chẳng qua, có một mỏ vàng như vậy, tất nhiên phải đào từ từ…
Hoàng Khải đem tất cả tinh thạch exp trên bàn đều thu lại rồi chính khí lẫm nhiên nói:
- Hàn thủ lĩnh, tôi sẽ bàn giao số tinh thạch exp này cho chính phủ huyện Tam Giang, nhưng tôi không chắc hội đồng căn cứ có đồng ý hay không…
Hàn Phong khoé miệng mỉm cười, hắn tiếp tục đẩy một bản sách kỹ năng nhị giai đao khí tăng cường qua phía đối phương rồi nói:
- Hoàng trưởng phòng, đây là lời cảm ơn chân thành của toàn thể cư dân trấn Hi Vọng gửi tới anh. Anh đừng vội từ chối, chúng ta đã kết giao giao tình đúng chứ, anh vất vả như vậy vì công việc của trấn Hi Vọng cũng không khác nào đóng góp cho trấn Hi Vọng, dựa theo điều 5 trong bộ quy tắc ứng xử thì đây là chiến công, không phải đồ hối lộ…
Hoàng Khải bị Hàn Phong nói tới á khẩu, đút lót còn có nhiều đạo lý như vậy sao?
Ngọn lửa dưới đáy lòng hắn so với vừa rồi còn bùng lên dữ dội hơn, thậm chí đã có chút khó có thể ngăn cản.
Đối với phi phàm giả, nếu cấp độ là cơ sở, là phần móng nhà, vậy thì kỹ năng chính là phần tường gạch, phần mái, phần nội thất. Cấp độ càng cao sẽ có càng nhiều điểm tiềm năng phát huy, nền tảng phi phàm càng vững chắc, kỹ năng càng nhiều, càng đa dạng, vậy thì căn nhà càng thêm to đẹp hoa lệ…
Hắn là một nhân viên công tác hành chính, không phải đội viên chiến đấu, tất nhiên dạng kỹ năng công kích tầm xa như đao khí tăng cường là không được cung ứng. Đặc biệt nó còn cao cấp tới nhị giai, đây chẳng khác nào một căn biệt thự!
Hoàng Khải hít một hơi thật sâu sau đó thu lại bản kỹ năng này rồi trầm giọng nói:
- Tôi sẽ nộp kỹ năng này lên cho cao tầng chính phủ huyện Tam Giang.
Hàn Phong hài lòng gật đầu. Đối phương thu lại là được, quản chi sẽ giao nộp cho ai.
Hắn lúc này tiếp tục nhìn tới điều kiện thứ ba rồi thản nhiên nói:
- Về phần giao nộp trang thiết bị bọc thép, Hoàng trưởng phòng, tôi tất nhiên sẽ giao nộp. Chẳng qua hiện tại điều kiện không cho phép, chúng tôi đã thất lạc gần hết xe bọc thép rồi.
Hoàng Khải nghe vậy thì hai mắt trợn to khó tin hỏi lại:
- Cái gì? Tại sao?!
Hàn Phong khuôn mặt xuất hiện đau lòng xen lẫn cực độ cay cú mà tức giận nói:
- Chúng tôi xâm nhập quá sâu vào thi đàn, không biết xe bọc thép BMP-1 và một chiếc BTR-60 kia gặp phải công kích dạng gì, người bên trong giống như đ·ã c·hết hết, tôi liên lạc không có hồi đáp. Hai cỗ xe đó đã bị thây ma bao phủ, trời quá tối, chúng tôi không dám lao vào giải cứu.
- Đó cũng là lý do chúng tôi muốn cầu viện căn cứ huyện Tam Giang, tôi muốn các vị cử binh đi giải cứu hai cỗ xe kia, chỉ cần giải cứu thành công, đó sẽ là của các vị, chúng tôi chỉ cần thu về xác của đồng đội.
Hoàng Khải khó tin nuốt một ngụm nước bọt, còn có chuyện này sao, công kích gì mà quỷ dị thế, ngồi trong xe bọc thép mà cũng bị đ·ánh c·hết?
Hắn lúc này lắc đầu kiên quyết nói:
- Hàn thủ lĩnh, việc này quá khó tin, tôi không thể quyết định được.
Hàn Phong cũng nhanh chóng bày ra bộ mặt thành khẩn mà đáp lại:
- Anh có thể liên lạc lại với bên kia tìm hiểu xác nhận, xin thêm chỉ thị, tôi cũng đang muốn tìm ra nguyên nhân sự cố đây. Cỗ xe kia mắc kẹt tại vị trí cách trung tâm thi đàn 300 mét.
Hoàng Khải bàn tay khẽ nắm lại, lúc này hắn có hơi hối hận về việc đã nhận hối lộ rồi, thậm chí có chút muốn trả lại quà.
Vấn đề giải giáp trang bị bọc thép này là vấn đề quan trọng nhất, nhưng cái tên Hàn thủ lĩnh này lại đưa ra nan đề khó giải quyết nhất, hắn không biết ăn nói sao cho xuôi. Kể cả là thật, chẳng lẽ chính quyền Tam Giang sẽ phái người tới trợ giúp trấn Hi Vọng cứu xe sao?
Nếu họ đủ lực san bằng thi đàn bên này thì đã sớm tự dẫn quân san bằng rồi, còn chờ cái gì đàm phán thoả hiệp, cần gì giữ lại cái ổ thổ phỉ này để cản lộ chứ.
Hàn Phong nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Hoàng Khải mà trong lòng cười lạnh, hắn đảo mắt một cái sau đó nói:
- Hoàng trưởng phòng, thật ra vẫn còn một cỗ BMP-1 nữa, cùng với 5 khẩu súng chống tăng và 30 viên đạn chống tăng, chúng tôi sẵn sàng giao ra ngay trong đêm nay…
Hoàng Khải nghe vậy mà hai mắt sáng lên, vẫn còn trang bị sao, hắn lập tức mở miệng hỏi ngay:
- Nga, là ở đâu?
Hàn Phong mỉm cười điềm nhiên đáp lại:
- Chúng tôi không có người có thể dùng súng chống tăng, đã sớm chuẩn bị để gửi cho các vị rồi. Về phần xe BMP-1, nó vẫn nằm ở kho v·ũ k·hí loại biên kia, hiện tại đã bị tháo tung ra. Các vị muốn lấy thì phải tự mình cử người ghép lại, chúng tôi những công dân bình thường này không biết sửa chữa.
“Đúng rồi, còn một cỗ xe BMP-1 tại nhà kho kia…”
Hoàng Khải bây giờ mới nhớ tới lần dò xét trưa nay, đúng là có một cỗ xe bọc thép còn đang nằm vật vạ tại bờ sông… Hơn nữa còn có thêm 30 viên đạn chống tăng cùng 5 khẩu súng chống tăng, tính toán, có lẽ đã đủ cơ sở để báo cáo lên trên.
Hắn ta lúc này từ cặp sách bên hông lấy ra một bộ đàm radio rồi nói:
- Hàn thủ lĩnh, tôi cần hỏi ý kiến cấp trên về việc này.
Hàn Phong thoải mái vung tay đáp lại:
- Anh cứ tự nhiên.
Hoàng Khải ngay tại chỗ liên lạc với chính phủ huyện Tam Giang, cũng không ngại dùng lời nói chau chuốt uyển chuyển một chút để trình bày, những điều đã đạt được, những vật có thể lấy, vật mắc kẹt, vật chưa đàm phán được…
Một lát sau, Hạ Quân, trưởng phòng thông tin liên lạc yêu cầu gặp mặt.
Cầm bộ đàm trong tay, Hàn Phong khuôn mặt hiện lên nét nghiêm chỉnh mà chào một câu:
- Hạ trưởng phòng, chúng ta lại gặp mặt.
- Hàn thủ lĩnh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Hai bên qua loa khách sáo xong xuôi, Hạ Quân bên kia vào thẳng vấn đề chính:
- Các anh dự tính sau bao lâu thì đánh hạ được thi đàn bên đó?
Hàn Phong bên này làm bộ cân nhắc rồi thành thật đáp:
- Nếu có các vị hỗ trợ thì hai ngày, nhưng nếu không thì phải ba ngày nữa mới có thể đánh hạ…
Hạ Quân bên kia cũng trầm ngâm một lát, dường như đang xác nhận với ai đó. Một lúc sau, hắn ta mới dò xét một câu:
- Hàn thủ lĩnh, bên đó vẫn còn một chiếc BTR-60 cùng 4 chiếc bọc thép BTR-152, súng đại liên 12ly7…
Hàn Phong khuôn mặt lập tức hiện lên nổi giận rồi đáp lại một tràng dài:
- Hạ trưởng phòng, xe BTR-60 kia là đồ bảo mệnh của tôi, không có nó áp trận thì sao tôi dám an tâm mà chiến đấu, các vị định tước đoạt nốt chiếc áo giáp mà tôi đang mặc sao. Ít nhất trước khi đánh hạ thi đàn, tôi sẽ không t·rần c·huồng chạy ra chiến trường, tuyệt đối không giao xe ra. Những cỗ xe BTR-152 cũng không có súng ống đi kèm, đâu khác nào xe tải chở quân thông dụng, chúng tôi cũng cần nó để nghiến c·hết lũ thây ma cản đường, mở đường cho bộ binh. Về phần súng máy 12ly7, chúng tôi cần để tiêu diệt thây ma loại hình thể sức mạnh, thể tốc độ muốn đột kích, công phá thây ma thể phòng hộ, sẽ không thể giao ra lúc này.
- Cùng lắm thì mời chính quyền bên đó cử quân nhân tới tiếp nhận trang thiết bị ngay trong đêm, các vị có quyền sở hữu, thế nhưng tôi muốn những quân nhân này trợ giúp chúng tôi đánh trận với thây ma, sau khi đánh xong, các vị mang đi tuỳ ý.
Khi cần cứng rắn, Hàn Phong tất nhiên sẽ phải thể hiện cứng rắn.
Hắn “mèo nhà” với Hoàng Khải là vì muốn gây thiện cảm để gã nói tốt cho mình, còn “mèo rừng” với Hạ Quân vì gã có thực quyền, có thể quyết định, sẽ biết đâu là giới hạn mà dừng lại.
Hạ Quân bên kia bỗng chốc lâm vào trong trầm ngâm, lời vừa rồi của Hàn Phong không phải là không có lý. Đến ngay cả BMP-1 còn thất thủ trước thi đàn, tên thổ phỉ này bị doạ cho sợ hãi mà quyết tâm giữ rịt các phương tiện khác là có thể hiểu…
Nghĩ đi nghĩ lại, 50% điều kiện bọn họ đưa ra đã lập tức được đáp ứng, 50% còn lại đã được hứa hẹn sẽ đáp ứng ngay sau khi hoàn thành công phá thi đàn. Đối phương thậm chí đồng ý để chính phủ tiếp quản trang bị ngay, chỉ là muốn chính phủ hỗ trợ chiến đấu… Đây chính là thành ý nhượng bộ.
“Cứ để cho bọn này đánh trận thoải mái, tiêu hao sạch đạn dược, bên ta cử quân qua tìm hiểu tình hình rõ ràng, khi đó thì kìm kẹp chúng sẽ dễ dàng hơn…”
Nghĩ tới đây, Hạ Quân xác nhận lại thông tin với cấp trên một chút rồi đáp:
- Hàn thủ lĩnh, sáng mai chúng tôi sẽ cử người qua sửa chữa xe bọc thép BMP-1, cũng sẽ cử vài quân nhân hỗ trợ các vị chiến đấu.
Hàn Phong khoé miệng nhếch lên đáp lại:
- Cảm tạ sự hỗ trợ.
Liên lạc kết thúc, Hàn Phong đối với Hoàng Khải mỉm cười nói:
- Hoàng trưởng phòng, đa tạ đã hỗ trợ, đêm nay anh hãy ở lại một đêm, tôi sẽ cho người sắp xếp phòng ốc. Đạn dược chống tăng đã được chuẩn bị sẵn, các vị có thể tiếp nhận bất kỳ lúc nào.
Hoàng Khải thấy đôi bên rốt cuộc đạt thành nhận thức chung thì cũng thở phào một hơi, hắn lúc này tươi cười đáp lại:
- Làm phiền Hàn thủ lĩnh rồi.
Nhìn Hoàng Khải rời đi, Hàn Phong khoé miệng treo một nụ cười lạnh lùng.
“Muốn sửa xe sao? Nằm mơ!”
Hắn thu được tài liệu về BMP-1 tại kho lưu trữ, tất nhiên đã sớm cho người đào bới thu lại vài bộ phận quan trọng nhất, đám Tam Giang không có linh kiện thay thế thì đừng hòng có thể tác động tới cỗ xe kia.
Có tác động được hắn cũng sẽ tiếp tục làm khó mà giữ lại.
Về phần binh sĩ chạy qua bên này hỗ trợ… Haha, hắn mua chuộc được tên nào thì tên đó sẽ sống, những tên không chịu nghe theo thì sẽ có vài lần “bị thây ma” t·ấn c·ông b·ằng đòn Hồn Áp một cách đột ngột g·iết c·hết.
Đứa nào dám qua, hắn sẽ cho bọn chúng có đi mà không có về.
Đây chính là hồng môn yến mà hắn tự tay tổ chức.