Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 311: Kích động lòng người




Chương 311: Kích động lòng người
Khó khăn lắm mới đuổi được Liễu Huyên đi, Hàn Phong rốt cuộc cũng lấy được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cho riêng mình.
Nói là nghỉ ngơi, thực tế là suy nghĩ về những chuyện định làm mà thôi.
Những chuyện mà hắn lệnh cho Liễu Huyên tuyên truyền, hắn tất nhiên sẽ thực hiện y như vậy.
Chiến tranh khốc liệt nhất đã qua, số lượng đội viên tới đây sẽ có bổ sung cực lớn từ Xuân Lê, tác dụng của nhóm nhân loại tầng lớp thấp tạm thời sẽ chạm đáy. Giờ sẽ là lúc kìm kẹp lại tháp nhu cầu của cư dân cái trấn này lại.
Hàn Phong cảm nhận được mùi bình yên, mùi hân hoan, mùi tân sinh, mùi an nhàn buông lỏng bắt đầu phát ra, và hắn tuyệt đối không cho phép tình trạng đó được diễn tiến thêm. Đây là hậu tận thế, đây là vô tận những điều khủng bố bao vây, không có chỗ cho sự vui vẻ thoải mái, tuyệt đối không được phép.
Tất cả mọi người, bất kỳ tầng lớp nào, đều phải thời thời khắc khắc nâng cao cảnh giác.
Chiến thắng một trận chiến tại Thanh Hà không mang theo bất kỳ ý nghĩa gì cả, bọn họ vẫn luôn bị rình rập bởi thây ma tại thôn Xuân Lê, tại các thôn xã xung quanh, tại huyện Hương Đường kế bên, tại trung tâm thành phố DH, tại tỉnh NO sát sườn, tại cả một khu vực hạ lưu sông Lệ Giang. Nếu tư tưởng an nhàn mà lớn mạnh, nó sẽ là con mọt ăn mục cả sự thiện chiến vừa mới được xây dựng lên, cuối cùng đánh sập toàn bộ thành quả nho nhỏ này.
Hắn chờ mãi không có cơ hội gõ cho đám người thường này một cái, huyện Tam Giang vừa hay lại mang tới cơ hội đó. Đúng, hắn chính là lợi dụng cơn gió Tam Giang để dấy lên thành cơn cuồng phong mạnh mẽ đủ để uy h·iếp đám người trấn Hi Vọng.
Những tin đồn mà hắn rải ra, như là có khả năng bị trừng phạt nếu cố chấp dùng tên cũ, như là bị buộc phải rời bỏ nơi này, như là bị giới hạn quyền lợi nếu ngoan cố, những điều này nghe thì đao to búa lớn, thực tế Tam Giang sẽ chẳng áp dụng bất kỳ điều gì cả.
Thế nhưng những tin đồn kiểu này sẽ có thể kích động mâu thuẫn, sẽ khiến lòng tự trọng và cái tôi cá nhân, cái tôi tập thể bị tổn thương, bị xúc phạm và chà đạp. Dù không bị tát trực tiếp vào mặt nhưng trong lòng mỗi người đều vang lên thanh âm bốp bốp bốp, đều bị hất lên vô số bát nước sỉ nhục, khiến cho ai nấy đều phải dâng lên phẫn nộ.
“Cái tên trấn Hi Vọng thì sao, có vấn đề gì mà phải đổi, nó sai trái hay mang hàm ý xúc phạm ở đâu à?”
“Chính phủ huyện Tam Giang là cái thá gì mà chõ mũi vào chuyện của trấn Hi Vọng?!”
“Chúng ta khổ cực đánh hạ thi đàn, chưa hưởng thành quả được bao lâu, lũ diều hâu từ đâu chạy tới chỉ tay năm ngón, đặt điều ra lệnh, bắt này bắt nọ rồi uy h·iếp?!”
“Bọn này muốn gây sự à? Rõ ràng đang sống rất tốt đẹp, tại sao chính phủ tới một cái là náo loạn cả lên?!”
“Chính phủ thực sự muốn bảo hộ người dân à? Hay muốn làm gì đó?”
“Chính phủ chẳng làm được gì ngoài áp đặt những quy định vô lý, đả đảo, đả đảo.”
“Chúng ta phải bảo vệ bằng được thành quả chiến đấu, tuyệt đối không cho phép kẻ nào tới nơi này rồi c·ướp đoạt nó đi.”

“Cùng lắm thì liều một phen.”
Đây mới là những âm thanh, những trạng thái, những mầm mống tư tưởng mà Hàn Phong muốn nghe thấy, muốn nhìn thấy, muốn lan rộng rồi phát triển.
Đó là trên phương diện tinh thần, còn trên phương diện thực chất, những việc như cắt giảm một lượng nhỏ khẩu phần ăn để cống nạp cho chính phủ, cắt giảm thời gian chiếu sáng, thời gian sử dụng quạt để tiết kiệm xăng dầu cho chính phủ… Những điều này chỉ tác động tới một mặt nhỏ xíu trong sinh hoạt hằng ngày, không quá ảnh hưởng tiêu cực hay gây hại gì tới sức khoẻ cả, nhưng nó lại giống như viên sỏi trong giày, như hạt cát trong mắt, thời thời khắc khắc chọc cho sự phẫn nộ tăng cao.
Sẽ có nhiều người không cảm thấy khó chịu khi bị mất cái tên trấn Hi Vọng, nhưng chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ khó chịu khi bóng tối lại một lần nữa bủa vây, khi trời hè đã nóng còn phải chịu cảnh oi bức, càng khó chịu hơn khi bát canh rau dại bớt đi chút thịt mỡ.
Tất cả mọi người ở tất cả các đối tượng, khung giờ hoạt động, tầng lớp cao thấp, đều sẽ hứng chịu ảnh hưởng. Bọn họ sẽ muốn đi tìm nguyên nhân, và đây rồi, chúng nó tới từ chính quyền huyện Tam Giang.
“Vì lũ Tam Giang bóc lột nên chúng ta mới phải khổ.”
Đó chính là điều Hàn Phong muốn thấy. Chọc cho đám người tại trấn Hi Vọng này tới giới hạn chịu đựng, hạn chế tối đa sự an nhàn vô tư lự đang âm ỉ phát sinh, xây đắp lên tư tưởng thù địch và bài xích, cuối cùng hoàn toàn biến thành một đám thổ phỉ không còn muốn quay đầu nữa.
Về phần gia tăng kìm kẹp đối với đám đội viên, hắn cũng không hề buông lỏng chút nào. Việc hạn chế súng đạn, tăng cường đánh giáp lá cà đã được âm thầm chỉ đạo thực hiện từ lâu, thế nhưng nó chung quy cũng gây ra bất mãn nho nhỏ. Một vài luận điệu nói Hàn Phong muốn ép đội viên đối diện nguy hiểm, haha, giờ đây hắn đã có lý do danh chính ngôn thuận để ép rồi.
“Bởi vì chính quyền Tam Giang hút hết đạn dược nên chúng ta bị đặt vào tình trạng phải chiến đấu trong điều kiện nguy hiểm.”
“Bọn họ c·ướp đạn dược để sử dụng, q·uân đ·ội bên đó sẽ được đứng từ xa g·iết quái một cách an toàn. Chúng ta mất đạn dược, chúng ta sẽ nguy hiểm hơn gấp bội.”
Đây chính là mầm mống phản kháng mà hắn gieo vào lòng đám binh lính.
Vòng một vòng lớn, hắn đã đổ hết mọi tội trạng lên đầu chính quyền huyện Tam Giang, thành công thoát khỏi cái mác bạo quân. Mà vòng một vòng lớn nữa, hắn cũng thành công chia sẻ áp lực bản thân đang phải gánh chịu xuống cho hơn 900 người trấn Hi Vọng gánh cùng.
Đây chính là một chiêu hắn vừa mới học tập từ lũ thây ma Thể Phòng Hộ trên level 25 kia. Tam Giang phóng đạn chống tăng về phía đầu não trấn Hi Vọng là hắn sao? Hắn sẽ phân tán hết uy lực của tờ công văn này xuống phía dưới, để cho tất cả đều phải nhận sát thương, để cho tất cả đều phải lây dính mầm mống phản kháng của hắn.
Sát thương được chia đều, sự đoàn kết tăng lên, cũng hoàn thành dự định kìm kẹp hằng ấp ủ, đây chính là một mũi tên trúng ba đích.
Muốn gia tăng lực ngưng tụ, xây đắp lực khống chế, dẫn dắt định hướng dư luận, vậy thì tuyệt đối đừng bao giờ tự mình đứng ra khơi khơi ban hành luật lệ. Việc đó chẳng khác nào tự biến bản thân thành bia đỡ đạn, thành đích ngắm cho mọi sự bất mãn.
Thay vào đó phải tìm tác nhân tới từ bên ngoài, tìm đích ngắm cho sự phẫn nộ từ bên ngoài, chỉ có uy h·iếp bên ngoài mới khiến tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực chống cự mà thôi, còn uy h·iếp từ người đứng đầu ban xuống, vĩnh viễn sẽ chỉ thu về sự rạn nứt và tan rã.

Cầu Liễu Hà chưa b·ị đ·ánh sập, huyện Tam Giang chưa bị đuổi đi, thông thương liên lạc chưa bị cắt đứt, cho đến lúc này chính là phát huy ra tác dụng mạc danh kỳ diệu như thế.
Đem việc này tạm gác lại, Hàn Phong cẩn thận thu hết tài liệu và máy quay trên bàn rồi vác theo balo bước ra ngoài.
Làm thủ lĩnh thật sự là quá khổ sở rồi, hơn 8 giờ tối mà hắn vẫn chưa ăn uống, chưa tắm rửa, chưa tháo mớ trang bị nặng nề trên người xuống, thậm chí còn một cuộc họp nữa sắp diễn ra đang chờ đợi, nào có sung sướng gì đâu…
An ủi duy nhất có lẽ là nhận được nhiều điểm cống hiến, đứng trên cao sẽ được đớp nhiều hơn… Haha, hôm nay là đớp công văn chỉ đạo, một thời gian nữa có khi được đớp luôn cả sát thủ từ Tam Giang, cả đạn pháo do xe tăng T90 bắn tới, rất sung sướng.
Bước ra khỏi phòng họp, Hàn Phong trông thấy một đám người đang vận chuyển từng viên đạn PG-2 HEAT và mấy khẩu súng chống tăng lên một xe jeep quân sự, cùng với đó là kha khá trang bị hệ thống như gậy bóng chày, nhẫn các loại, áo giáp sắt các loại cũng được vận chuyển từ trên một xe tải khác xuống, đây cơ bản là nội dung giao dịch giữa hai bên, xem ra huyện Tam Giang cũng không có lật lọng.
- Hoàng trưởng phòng định về trong đêm sao?
Hoàng Khải đang tích cực chỉ đạo cùng dặn dò mấy người này, thấy Hàn Phong bước tới gần hỏi một câu, hắn ta không khỏi mỉm cười giới thiệu:
- Tôi không về, chỉ có vài đội viên mang theo trang thiết bị trở về trong đêm. Hàn thủ lĩnh, chúng tôi đã tìm ra một con đường tương đối an toàn để tiến hành giao thương giữa hai bên, sau này chúng ta liên lạc sẽ thuận tiện hơn.
Hàn Phong nhận được thông tin này thì nhướng mày, bất quá hắn không biểu lộ quá nhiều mà chỉ qua loa khách sáo mấy câu rồi đưa ánh mắt nhìn qua cỗ xe BMP-2 bên cạnh liếm mép hỏi:
- Hoàng trưởng phòng, có thể cho chúng tôi mượn cỗ xe này trợ trận hay không, chúng tôi sẽ trả tiền thuê xe đầy đủ.
Hoàng Khải nghe vậy lắc đầu cười khổ nói:
- Hàn thủ lĩnh, vật này tôi không có quyền quyết định. Chiến xa này chuyên được điều động tới để bảo vệ an toàn cho Lạc đoàn trưởng.
“Thực tế là cô ta chưa bao giờ cần tới nó bảo vệ…”
Hoàng Khải tự bổ sung một câu trong lòng, trong khi Hàn Phong thì càng nhướng mày rõ hơn. Lạc Thanh Thuỷ, cô ta đang ở đây sao, sao nãy giờ không thấy đâu?
Hắn không khỏi kỳ quái hỏi:
- Vậy Lạc đoàn trưởng của các vị đâu rồi?
Hoàng Khải tiếp tục cười khổ đáp lại:
- Nàng đã tới bến tàu rồi.

“Ả này có đam mê kỳ dị với thuyền bè à, nửa đêm còn mò mẫm gì ở đó… Không đúng, hay nhiệm vụ hệ thống của nàng ta có liên quan tới thuyền?”
Hàn Phong không khỏi nhủ thầm một câu trong lòng, sau đó nhanh chóng đem việc này ném ra khỏi đầu. Tại bến thuyền có đội viên trực chiến, chỉ cần có chút không đúng liền sẽ điện đàm về trung tâm. Hơn nữa nếu nữ nhân họ Lạc kia dám c·ướp thuyền thì hắn sẽ lập tức trở mặt mà c·ướp lại cỗ BMP-2 này ngay.
Qua mấy phút nữa, hắn rốt cuộc trở về phòng ngủ trên tầng thượng của mình. Ngoài cửa phòng có Xuân Hoa Xuân Thu như thường lệ chờ sẵn, sau khi để hai người thi lễ xong, hắn lập tức ra lệnh:
- Đi gọi Ngô phó đại đội, Chu phó đại đội và Phương trưởng phòng tới đây.
- Dạ ~
Nhìn hai cái nữ nhân thong thả rời đi, Hàn Phong mới thò tay mở cửa bước vào. Trong phòng vẫn như cũ có hai cái nữ nhân khác là Hương Vẫn Tình cùng Lam Nhu Thuỷ, người trước đang sắp xếp lại vài đồ vật trang trí trên tường, người sau đang chăm chú ghi chép cùng xử lý số liệu.
Bất tri bất giác, cuộc sống của hắn đã được vây quanh bởi một đám nữ nhân. Mà những nữ nhân này cũng quả thật có nhiều tác dụng, công việc hằng ngày của hắn đã trở nên nhàn hạ hơn rất nhiều.
Thấy Hàn Phong xuất hiện, hai người này đều khẽ giật mình một cái, trên mặt xuất hiện biểu cảm nửa hồi hộp nửa sợ hãi, bọn họ đều đồng loạt đứng lên nhu thuận nói:
- Thủ… Thủ lĩnh.
Hàn Phong ngáp một tiếng mệt mỏi rồi đáp lại:
- Lần sau mà còn treo biểu cảm căng thẳng đó, tôi sẽ trừ mỗi người một điểm cống hiến tiền lương. Được rồi, ai đó kiếm cho tôi chút đồ ăn đi, cũng kiếm vài bình trà để tiếp khách.
Nghe giọng điệu thoải mái tuỳ tiện của Hàn Phong, cả hai cái nữ nhân đều không khỏi thở ra một hơi. Bọn họ người thì chuẩn bị trà, người thì bước vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Những bữa ăn hàng ngày của hắn hiện tại đã được Hương Vẫn Tình phụ trách. Giờ giấc của Hàn Phong quá thất thường, nhà ăn sĩ quan không thể mở cửa 24/7 chỉ để phục vụ cho một người được, có vị đầu bếp riêng này sẽ đảm bảo việc ăn uống diễn ra chu toàn.
Mấy phút sau, một mâm đồ ăn lớn đã được Hương Vẫn Tình dọn ra trước bàn phòng khách. Thật ra nàng ta sớm đã chuẩn bị xong, chỉ là cái vị Hàn thủ lĩnh này trở về quá muộn, hiện tại đành phải ăn đồ ăn hâm nóng.
Hàn Phong cũng không nề hà gì cả, hắn trút hết đồ ăn vào một cái bát tô lớn sau đó dùng thìa xúc vội mấy miếng đưa lên miệng nhai nuốt, hương vị ngược lại rất tốt, ăn cũng rất ngon miệng.
Ăn được nửa chừng, ba cái nam nhân đã lục tục được dẫn tới, bọn họ nhanh chóng vây quanh bàn phòng khách bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Hàn Phong bổ nhiệm hai cái phó đại đội trưởng không phải chỉ bổ nhiệm cho vui, hắn dự định phân quyền xuống dưới, để cho hai thằng này gánh vác dần dần. Chiều nay cho cả hai trở về trước chính là làm một lần thử nghiệm tổ chức cuộc họp tổng kết do bọn họ tự chủ trì, không có hắn lãnh đạo.
Việc này sau này sẽ diễn ra thường xuyên hơn, khi tổ chức càng lúc càng lớn, hắn sẽ không đủ thời gian và tinh lực đi để tâm tới từng yêu cầu lớn nhỏ vụn vặt nữa. Phó đội trưởng nào phụ trách mảng nào thì đi mà quản lý, hắn chỉ muốn ép chỉ tiêu và thu về kết quả mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.