Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 313: Bệnh tình kỳ quái




Chương 313: Bệnh tình kỳ quái
Nhìn cái nữ nhân xinh đẹp đang run rẩy trước mặt, Hàn Phong bây giờ mới nhớ ra dường như hôm qua nàng ta cũng từng ngủ lại tại đây. Liễu Huyên nói Hương Vẫn Tình có nhiệm vụ làm ấm giường, không ngờ lại làm ấm theo kiểu này.
Thế này thì không chỉ dừng lại ở ấm, nóng c·hết người ta rồi.
Suy nghĩ vừa rồi chỉ chợt thoáng qua, Hàn Phong cả người nằm xuống bên cạnh nàng ta, bàn tay vươn ra ôm lấy vòng eo mềm nhũn của đối phương rồi khàn giọng hỏi:
- Hương thơm trên người cô là có từ trước tận thế sao?
Hương Vẫn Tình có chút run rẩy nhẹ gật đầu một cái, trong đôi mắt u buồn tràn ngập một mảnh vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa cam chịu, lại vừa hồi hộp.
Hàn Phong cúi người hít sâu mấy hơi trên nhũ hoa trắng nõn của đối phương như thể đang hưởng thụ. Nữ tử này thực sự rất đẹp, so với bất kỳ ai đều không hề thua kém, chỉ là khí chất u buồn khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc cùng không nỡ. Hắn thong thả đem hạ thân cứng ngắc nhẹ nhàng ma sát mấy cái trên đùi nàng ta, cảm nhận sự mềm mại ấm áp của da thịt, muốn kích thích cho đối phương phải động tình, sau đó mới tiếp tục dò hỏi:
- Cô đang sợ hãi sao?
Hương Vẫn Tình cắn môi một cái, nàng ta vươn ra bàn tay ôm lấy eo Hàn Phong rồi lắc lắc đầu.
- Không… Không có…
Dù câu trả lời là không có, thế nhưng âm điệu cùng ánh mắt đều thể hiện việc nàng ta thực sự đang rất sợ hãi.
Hàn Phong trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một hơi tràn đầy cảm giác thất bại, hắn hỏi hai câu vừa rồi đều mang theo sự ngu xuẩn và quê mùa vô cùng, phải nói cả IQ lẫn EQ đều cực thấp.
“Mị lực của một tên nhân viên văn phòng chung quy cũng chẳng có cái quái gì hấp dẫn cả… Nếu không có tận thế bao phủ, nếu không may mắn leo lên chức thủ lĩnh này, đời nào mà mình có thể ôm ấp nữ nhân đẹp như vậy.”
Hắn tất nhiên đang rất hứng tình, đang rất muốn nhét cậu em vào một nơi nào đó mềm mại ấm áp, rất muốn giải toả chút áp lực sau cả ngày chiến đấu mệt mỏi. Bất quá, bạn tình của hắn thì không sẵn sàng, điều đó làm cho hắn tương đối uể oải, cũng kèm theo cảm giác chán nản nho nhỏ. Hiện tại chơi đùa cùng Hương Vẫn Tình có khác nào chơi đùa cùng một con robot chứ.
Mặc dù hắn từng ép buộc Tường Vi phải giả bộ bị hiế,p dâ,m, thế nhưng điều đó không đại diện cho việc hắn thích thực hiện hành động đó trên thực tế. Nếu hiện tại hắn làm gì đó với Hương Vẫn Tình, đó chính xác là hành vi không đúng.
Hàn Phong tạm thời vẫn tự tin bản thân có thể kìm chế được dục vọng, sẽ không vận dụng uy quyền tràn lan, không phóng túng bản năng bừa bãi, hắn muốn bản thân phải tiết chế lại một chút sau khi chuẩn bị làm đủ thứ việc tàn ác đối với hơn 900 người ngay dưới chân mình.
Dù sao thì 1 điểm nhân từ nho nhỏ xen lẫn giữa 99 điểm độc ác vẫn cần phải duy trì chứ hả, như là tạm thời không thương tổn tới cái nữ nhân trong ngực chẳng hạn.

Hắn vùi đầu vào mái tóc của Hương Vẫn Tình hít hít mấy hơi sau đó chậm chạp nói:
- Ân, không sợ thì tốt rồi, hiện tại liền ngủ đi. Ngày mai hãy tăng gấp đôi, không, gấp ba lần số lượng đồ ăn mỗi bữa lên nhé, tay nghề của cô rất khá.
Hương Vẫn Tình có chút hoang mang không hiểu, sau đó là cảm giác tràn ngập khó tin cùng ngơ ngác. Hàn Phong… Hàn Phong vậy mà không làm gì nàng cả.
Nhìn cái nam nhân bên cạnh thực sự đang chìm vào giấc ngủ say, nàng ánh mắt không khỏi hơi mờ đi, trong nội tâm là một mảnh hỗn loạn xúc động, giống như vừa rồi có thứ gì đó bị lay chuyển rồi vỡ vụn.
Nàng không khỏi nức nở một tiếng nho nhỏ, sau đó bàn tay vươn ra ôm ngang eo Hàn Phong, khuôn mặt xinh đẹp ngả trên lồng ngực hắn khẽ dụi dụi hai cái, khoé miệng còn dâng lên một nụ cười không dễ nhận ra.
- Dạ ~

Một đêm thanh lặng cứ như vậy thong thả trôi qua. Quả nhiên như Liễu Huyên nói, hương vị u tĩnh nhàn nhạt trên thân thể Hương Vẫn Tình khiến người ta cảm giác rất thanh bình, mà ôm lấy thân thể mềm mại của nàng ta ngủ cũng rất ấm áp, rất thoải mái.
Hàn Phong ngủ một mạch say sưa cho tới khi âm thanh lách cách từ phòng bếp vang vọng mới lờ mờ thức dậy. Hắn vươn vai ngáp một tiếng đầy sảng khoái, còn thật lười biếng chui vào chăn bơi qua bơi lại mấy chục vòng trì hoãn rồi mới chịu rời giường lững thững đi vào phòng tắm.
Nhìn bộ khăn lông sáng trắng tinh tươm, chiếc bàn chải đã được thay mới, bên trên còn bôi sẵn kem đánh răng, hắn tâm thần không khỏi ngẩn ngơ mất mấy giây.
Là Tường Vi sao?
Lắc lắc đầu mấy cái tự giễu, Tường Vi cái gì chứ, thật sự là não tàn mà.
“Xem ra cái nữ tử Hương Vẫn Tình này cũng thật tinh tế như vậy, bất quá là tinh tế có điều kiện nha, trước đó khi ở đây hai ngày, nàng ta đâu có quan tâm gì tới mấy thứ lặt vặt này.”
Dù đang trong một mối quan hệ tương đối một chiều, thế nhưng muốn nhận được sự chăm sóc thật tâm và tỉ mỉ từ “tì nữ” dưới trướng, Hàn Phong không phải chỉ dùng địa vị áp đặt là được. Không cho đi những thứ tốt nhất, vậy thì vĩnh viễn không bao giờ có thể nhận lại được những điều tốt đẹp hơn.
Hắn cho nàng ta sự tôn trọng, nàng ta đáp lại bằng chân thành, đây chính là trao đổi trên phương diện tinh thần giữa người với người, không phải sếp và nhân viên, rất công bằng và tự nhiên.

Ném việc này ra sau đầu, Hàn Phong dùng vài phút nhanh chóng hoàn thành vệ sinh cá nhân, sau đó hắn vội vã mở cửa sổ rồi phóng một luồng băng sương dày đặc xuống bãi đậu xe.
- C·hết tiệt thật…
Nhìn cái thùng xe tải trong góc đã biến thành màu trắng tuyết, hắn không khỏi mắng một câu tức giận. Kể từ khi nhận được kỹ năng Băng Độc, hắn đã có ba đêm liên tiếp quên chăm sóc t·hi t·hể rồi. Mấy cái khiên thịt này một khi “c·hết” liền thối rữa rất nhanh, mấy tiếng không săn sóc, chúng nó sẽ bị trừ liền tù tì vài điểm chống chịu.
- Mai mình sẽ vác hết chúng nó lên phòng ngủ, tốt nhất cho cả lũ đứng chầu một bên là khỏi quên nữa.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cũng tiện tay nhét mấy quả trứng luộc vào balo, Hàn Phong lúc này mới thong thả mặc vào y phục chiến đấu rồi bắt đầu lịch trình buổi sáng.
Mới chỉ quá 5 giờ, mặt trời còn chưa lên rõ, cư dân trấn Hi Vọng còn chưa có toàn bộ tỉnh giấc, không khí xung quanh tràn ngập một loại hương vị trong lành cùng bình lặng khác lạ. Theo thường lệ thì hắn sẽ tập luyện cách đấu, sau đó tập bắn súng, sau đó tiến hành họp một cuộc họp nhỏ trước khi xuất quân tiêu diệt thây ma. Chẳng qua sáng nay còn có việc khác, hắn có một cái hẹn với bác sĩ Huấn.
Hay chính xác hơn là có hẹn với Triệu Băng Vũ, kết quả theo dõi bệnh tật của nàng ta đã có rồi.
Triệu Băng Vũ là em gái của Triệu Nhược Pháp, cựu đại tướng thôn Xuân Lê. Bởi vì Đổng Thành dày vò nàng ta quá trớn, nàng ta hiện tại đã phát điên, thi thoảng sẽ biểu hiện ra cuồng nộ rất khó khống chế.
Hàn Phong đã hứa với tên thổ phỉ kia, hắn tất nhiên sẽ không quên rồi. Chẳng những thế Triệu Băng Vũ còn là đối tượng nghiên cứu sát chiêu tuyệt hảo của hắn, tất nhiên phải dành thời gian ra quan sát tận tình.
Thí nghiệm trên đám tù binh Xuân Lê đã có thành quả nhất định, Hàn Phong dự tính trong sáng nay sẽ thí nghiệm trên nữ tử này, xem thử có thể áp dụng vài suy đoán dựa trên thay đổi bệnh tình của nàng ta hay không.
Bác sĩ Huấn là người sắp xếp cuộc hẹn, bởi vậy sớm đã chờ từ lâu, ngồi bên cạnh ông ta là thiếu nữ Triệu Băng Vũ cực kỳ xinh đẹp cùng với bảo mẫu có khuôn mặt tương đối hiền từ phúc hậu. Thấy Hàn Phong tới, hai người lớn đều vội vã đứng lên thi lễ, trong khi thiếu nữ kia vẫn như cũ duy trì vẻ mặt thẫn thờ không chút biểu cảm.
- Thủ lĩnh, đây là báo cáo tình trạng của nàng ta.
Bác sĩ Huấn đưa qua một bản báo cáo theo dõi 24h bệnh trạng, trong này gồm cả theo dõi của bác sĩ và lịch sử phát bệnh qua lời kể của bảo mẫu, Hàn Phong tiếp nhận tập tài liệu này rồi cẩn thận xem xét, hai hàng lông mày không khỏi khẽ cau chặt lại.
“Thật sự đủ kỳ quái…”
Triệu Băng Vũ không ngủ, nàng ta luôn duy trì vẻ mặt thẫn thờ như vậy, sau mỗi 12 giờ đồng hồ sẽ phát bệnh. Khi phát bệnh sẽ chuyển thành vẻ mặt cực độ âm trầm, rất dễ bị kích động, một khi có tác động từ bên ngoài như âm thanh quá lớn, ánh sáng quá chói, hoặc bị v·a c·hạm mạnh vào thân thể, nàng ta sẽ nổi điên mà công kích lung tung.
Sức lực của những đòn công kích này lớn hơn xa bình thường, người dính phải công kích sẽ rơi vào trạng thái thẫn thờ vô cảm giống hệt như nàng ta lúc ở trạng thái bình thường. Nếu cố gắng đánh thức những người bị dính công kích, họ sẽ lập tức chuyển qua vẻ mặt âm trầm mà tiến hành công kích xung quanh cho tới khi chính chủ Triệu Băng Vũ hồi phục thì họ mới được hồi phục.
Tất cả những điều này sẽ tạo thành một chuỗi điên cuồng nối tiếp không bao giờ chấm dứt.

Quá trình phát bệnh của Triệu Băng Vũ kéo dài 12 phút, sau 12 phút không chịu tác động gì, nàng ta sẽ trở lại vẻ mặt thẫn thờ rồi tiếp tục vòng lặp.
Tất cả sinh hoạt hàng ngày đều được bảo mẫu phụ trách. Nàng ta vẫn có phản ứng nuốt, chỉ là hơi khó khăn mà thôi, đại tiểu tiện trong tình trạng mất kiểm soát, cần phải đóng bỉm liên tục. Nói chung nàng ta đã là nửa cái người thực vật, chỉ có người anh trai vĩ đại như Triệu Nhược Pháp mới đủ kiên trì với em gái mình như vậy.
“Thật có điểm giống bệnh dại, cũng là chịu kích thích từ âm thanh ánh sáng là sẽ phát điên, khi phát điên sẽ “cắn” người xung quanh khiến họ điên giống mình…”
“Quá trình phát bệnh kỳ quái này là lý do mà Đổng Thành buộc phải bỏ qua mỹ nữ như Triệu Băng Vũ sao. Hắn ta không dám chơi đùa nữa, sợ chính mình sẽ đột nhiên b·ị đ·ánh cho ngu hẳn?”
Hàn Phong không khỏi tự mình nhủ thầm mấy câu suy đoán, lúc này hắn quay qua hỏi bảo mẫu:
- Nàng ta vì sao mà phát bệnh?
Bảo mẫu không dám chậm trễ nhanh chóng thành thật trả lời lại:
- Triệu tiểu thư có một người bạn khuê mật là Liên Dung, đứa trẻ kia thật xấu số, bị Đổng Thành để mắt tới, giáng xuống làm dê hai chân. Triệu tiểu thư muốn cứu bạn nhưng không cứu được, trái lại bị Đổng Thành ép buộc nhìn cảnh tượng Liên Dung bị chà đạp c·ưỡng h·iếp tới c·hết, từ đó đã phát điên.
Hàn Phong trong lòng không khỏi kỳ quái mà hỏi lại:
- Thế thôi sao? Tôi nghe Triệu Nhược Pháp nói Đổng Thành đã chơi đùa em gái gã rất ghê tởm cơ mà?
Bảo mẫu nhanh chóng khẳng định lại một lần nữa:
- Chỉ vậy thôi. Triệu công tử là đại tướng quân, Đổng Thành tên khốn kiếp kia cũng không dám làm gì Triệu tiểu thư. Hắn chỉ dám dùng đứa trẻ Liên Dung gián tiếp kích thích, bày ra thú tính vặn vẹo của hắn ta mà thôi.
Hàn Phong cuối cùng đã hiểu. Ai đó dám đụng vào một sợi tóc của Triệu Băng Vũ đã đủ khiến cho Triệu Nhược Pháp phát điên, mà Đổng Thành khiến em gái gã phát điên, gã dùng ngôn từ khắc nghiệt với tên ngu xuẩn kia là đúng.
Lúc này bác sĩ Huấn giơ một cái kính râm lên, cũng dùng tay chỉ vào hai bên vành tai của Triệu Băng Vũ rồi nói:
- Thủ lĩnh, tôi trước hết sẽ hạn chế tình trạng phát bệnh của nàng bằng cách đeo bịt tai và kính râm mỗi khi gần tới giờ phát bệnh. Ân, theo tính toán, hai phút nữa là sẽ tới thời điểm nguy hiểm.
Hàn Phong nghe vậy thì đắn đo vài giây rồi trầm giọng ra lệnh:
- Tháo bịt tai ra, tôi muốn chứng kiến để tìm ra cách chữa trị cho nàng ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.