Chương 321: Thử lòng
- Điểm trí lực đạt 100 điểm rồi…
Nhìn bảng thuộc tính hiện lên, Hàn Phong rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi nặng nề. Tiềm năng trí lực đạt tới 100 điểm là một cột mốc tương đối, hắn đã có sức lực đương cự với một cuộc chiến ác liệt. Tương lai phải gia tăng chỉ số này hơn nữa, tất cả hòng làm tiền đề cho các kỹ năng mà bản thân sở hữu.
Đối với kỹ năng tứ giai Tất Hụt, hắn để cho Ngô Soái học tập mà không có chút tiếc nuối nào cả. Con hàng kia là em họ của hắn, là người đáng tin cậy nhất, hắn tất nhiên phải ưu tiên bảo mệnh cho đối phương rồi.
Điểm nhanh nhẹn và thể lực của Ngô Soái đều vượt trội so với Hàn Phong, có nền tảng này sẽ giúp đối phương tận dụng kỹ năng Tất Hụt tốt hơn. Thằng nhóc kia lại luôn đánh đấm cận thân, nguy hiểm chủ yếu nằm ở các đòn công kích vật lý tới từ Thể Tốc Độ, rất cần tới Tất Trúng để né tránh. Hàn Phong thì rất ít đánh đấm cận thân, hơn nữa hắn có Băng Ảnh để né tránh và kéo giãn khoảng cách, kỹ năng kia với người khác thì quan trọng chứ với hắn không phải rất quan trọng.
Về phần kỹ năng tam giai Bộc Đạn hắn cung cấp cho Sử Thắng, đó đúng là ban thưởng, nhưng không phải ban thưởng vì chiến công mà chính là vì lòng trung thành của đối phương đủ cao.
Ngay từ thời điểm nói ra yêu cầu cầu viện đối với Tam Giang, hắn đã biết thừa không thể mua chuộc người nào, cũng không bao giờ chấp nhận những người này “quy hàng” bọn họ đã sớm xác định bị hắn ghi tên vào sổ đen phải g·ặp n·ạn rồi.
Hắn cái tên nhân viên văn phòng này nghĩ ra cách mua chuộc, chẳng lẽ những chính khách lõi đời bên kia không nghĩ ra sao?
Haha, bọn họ tất nhiên phải cử những người trung thành nhất qua bên này làm việc, đồng thời phải nắm thóp tất cả mọi người, đảm bảo không có ai dám phản bội. Nghĩ tới điểm này, Hàn Phong quyết định lợi dụng đám quân nhân Tam Giang để đi một nước cờ thử lòng quân ta.
Hắn sẽ ra lệnh cho Sử Thắng đi mua chuộc đám người này. Nếu Sử Thắng trung thành, làm ăn nghiêm túc, không mua chuộc được ai cả, vậy chứng tỏ hắn ta không dối gian, ít nhất hiện tại là đủ để tin tưởng.
Còn nếu Sử Thắng mua chuộc “thành công” vậy chỉ có thể nói vị quân nhân này vẫn còn nặng lòng với chính phủ, đã ra tín hiệu nguy hiểm cho đám người Tam Giang, làm một cái hành vi âm thầm giả dạng quy hàng để trở thành nội gián.
Nếu Sử Thắng mà thành công thuyết phục bất kỳ ai bên kia phản bội, Hàn Phong sẽ ngay lập tức khép hắn ta vào tội phản bội, đồng thời lát nữa sẽ ra tay âm thầm xử quyết cùng một lượt, không cần tra khảo.
Dùng người thì phải nghi người, luôn luôn nghi ngờ, không bao giờ tin tưởng tuyệt đối, bằng không c·hết lúc nào, c·hết thế nào cũng không biết.
Về phần nếu như Sử Thắng ẩn giấu đủ sâu, quyết tâm mặc kệ đồng bạn gặp phải nguy hiểm cũng không muốn bại lộ, hoặc cái vị Bạc Thanh bên kia mà cáo già tới mức chấp nhận hi sinh mấy quân nhân để xây vững vị trí gián điệp của Sử Thắng, vậy thì quả thật Hàn Phong tạm thời chưa có ứng đối, hắn cũng không có Thấu Rõ của Tường Vi mà nhìn ra nội tâm của bọn này.
Bất quá để đề phòng sâu hơn thì những thông tin mà hắn cho Sử Thắng biết cũng chỉ là bí mật nửa công khai, giấu được thì tốt, không thì cũng không quá ảnh hưởng tới đại cục. Sau này hắn tất nhiên sẽ làm ra thêm nhiều bài kiểm tra độ trung thành nữa, khi đó sẽ có cái nhìn chuẩn xác hơn.
Dù sao thì, không muốn dùng cũng phải dùng. Sử Thắng tài năng không thua gì Lý Võ Lạc, mà bốn vị chiến hữu của hắn ta cũng vô cùng cần thiết cho thế lực hiện tại của Hàn Phong. Đơn cử như việc sử dụng pháo 2a28 73mm trên xe BMP-1 thì chỉ có năm vị này biết dùng, hắn vẫn phải lựa chọn tạm tin tưởng mà giao kỹ năng thư cho đối phương, bồi dưỡng lòng trung thành của đối phương.
Mớ kỹ năng đó, vốn đã không nhằm mục đích mua chuộc Tam Giang mà chính là để mua chuộc năm vị quân nhân này.
“Chúng ta gia nhập trấn Hi Vọng đã mấy ngày, thủ lĩnh đã nhìn ra đóng góp của chúng ta chưa?”
“Sử đại ca, tiền đồ của chúng ta sẽ tươi đẹp như hứa hẹn chứ?”
“Chính phủ huyện Tam Giang tới rồi, ta có chút sợ hãi, liệu thủ lĩnh có bêu đầu chúng ta để cầu hoà không?”
“Sách kỹ năng đắt quá, tích luỹ cống hiến không đủ mua rồi, phải tìm thêm chiến công thôi.”
“Thủ lĩnh đưa cho ta một mớ kỹ năng để đi chiêu mộ người tới từ Tam Giang là có ý gì đây…”
Đây là tiếng lòng của năm cái quân nhân chuyện nghiệp. Một mặt bọn họ tràn ngập kỳ vọng vào tương lai, mặt khác lại dâng lên tội lỗi vì đã phản bội chính phủ, càng sợ hãi hơn khi Hàn Phong đã thoả hiệp vài điều kiện với Tam Giang, họ sợ tiếp theo sẽ là họ bị đem ra làm thẻ đ·ánh b·ạc.
Hàn Phong không có Thấu Rõ, nhưng hắn có thể dùng thuật đọc tâm bẩm sinh mà nhìn ra những điều này.
“Chỉ cần các người đủ trung thành, kỹ năng thư, vật phẩm hệ thống, tinh thạch exp đều sẽ được thưởng ngoài định mức, lại còn toàn là kỹ năng tinh phẩm chất lượng cao.”
“Không cần hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần có thực hiện, có cố gắng, có thể hiện sự tận tâm và trung thành, vậy thì kỹ năng tam giai cũng có thể thu lấy.”
“Vật phẩm tôi đã đưa cho anh thì nó thuộc về anh, mặc kệ anh xử lý thế nào, tôi đều ủng hộ cách làm của anh.”
“Tất cả các người đều đã được tôi bồi dưỡng, được quy hoạch làm h·ạt n·hân tương lai, tôi tuyệt đối không đem sự bồi dưỡng của mình ném ra ngoài cửa sổ vô ích như vậy. Muốn bán các người thì đã bán luôn, không cần đưa kỹ năng ra làm gì.”
Đây chính là câu trả lời cho hầu hết thắc mắc trong lòng mỗi người.
Tất cả mọi người đều là người lớn cả rồi, đối với những vấn đề n·hạy c·ảm, có đôi khi dùng hành động sẽ đem tới tác dụng lớn hơn là lời nói. Anh thể hiện sự trung thành bằng hành động, tôi thể hiện mức đãi ngộ bằng tài nguyên ngoài định mức mà ai cũng hằng mơ ước, đó là trao đổi ngang giá không cần “công văn, giấy tờ, chỉ đạo” là sự ăn ý của người trưởng thành.
Tạm gác vấn đề này lại, Hàn Phong đưa mắt nhìn xuống bản đồ sa bàn bên dưới.
Qua ngọn đồi này sẽ tới trấn Vân Minh, trấn Vân Minh chính là trấn tiếp giáp giữa huyện Liễu Lâm và huyện Long Dương thuộc tỉnh NO.
Từ trấn Hi Vọng về phía tây khoảng 12 km là trấn Hạ Sa, là trấn tiếp giáp giữa huyện Liễu Lâm và huyện Quang Thành, cũng của tỉnh NO.
Từ trấn Hi Vọng về phía nam khoảng 7 km chính là huyện Hương Đường thuộc tỉnh DG. Lúc trước chạy loạn, Hàn Phong chính là chạy từ trung tâm thành phố DH xuyên qua Hương Đường để tới Liễu Lâm này.
Nếu huyện Tam Giang có ba mặt giáp sông, vậy thì huyện Liễu Lâm có ba mặt giáp đất liền.
Tam Giang dễ thủ, khó công, sông Lệ Giang là hàng rào tự nhiên bảo vệ bọn họ khỏi thi đàn đông đúc, nhưng về mặt nào đó cũng là lạch trời ngăn cách bọn họ khỏi phần còn lại của thế giới. Bọn họ chỉ có thể lựa chọn di chuyển qua các cây cầu mới có thể đả thông giao thương với ba mặt khác, mặt duy nhất lại bị một thi đàn cực kỳ khủng bố tại Diệu Liên thuộc huyện Lệ Trì chặn đứng, buộc phải dùng toàn lực đột phá ở đây hòng “tìm chỗ thở gấp”. Hơn nữa phải đi qua Lệ Trì thì mới tới được quận Xuân Hà, nơi có căn cứ người sống sót lớn nhất toàn tỉnh.
Liễu Lâm thì khó thủ, dễ công. Thây ma có thể từ ba mặt t·ấn c·ông tới từ bất kỳ địa hình hay con đường nào, tình thế tứ bề thọ địch. Bù lại thì cư dân Liễu Lâm có rất nhiều không gian để phát triển, thậm chí nếu đủ khôn khéo thì có thể đi đường vòng mà t·ấn c·ông qua các điểm tài nguyên của tỉnh NO bên cạnh, không cần độc đạo qua cầu như Tam Giang.
Hai bên đều có điểm mạnh, điểm yếu riêng. Tạm thời Tam Giang đang an toàn hơn, nếu bọn họ mà đánh sập tất cả các cây cầu ở ba mặt giáp sông, bọn họ sẽ biến thành ốc đảo gần như khép kín, không cần lo nghĩ gì nữa. Tất nhiên không tới đường cùng thì chính quyền Tam Giang sẽ không làm ra hành động đập nồi dìm thuyền tự bắn vào chân như vậy.
Còn Liễu Lâm này, Hàn Phong phải bằng cách nhanh nhất củng cố lực lượng, sau đó nhân lúc thi đàn tại bốn phía chưa kịp lớn mạnh mà đẩy quân đi c·ướp đoạt tài nguyên, điều tra thi đàn, xây dựng công sự. Bằng không, trấn Hi Vọng sẽ rơi vào cảnh bị cả trăm vạn thây ma bao vây.
Đó sẽ là ngày tàn của tất cả nhân loại quanh khu vực này, bao gồm cả hắn bên trong.
“Vậy thì trước hết giải quyết lũ quái thai tại nơi này trước…”
Buổi chiều nay, hắn muốn trước hết g·iết sạch lũ thây ma tiến hoá mà Thể Thao Túng phái ra, dọn đường cho ngày mai sẽ công phá hoàn toàn ngọn đồi kia. Bắt sống được M2 level 27 thì tốt, không thì làm thịt nó luôn cũng được.
Cho tới khi Hàn Phong trở ra ngoài doanh trướng, công việc chuẩn bị cho trận chiến đã gần hoàn tất.
4 chiếc bọc thép BTR-152 cùng với 6 chiếc xe tải HOWO A7 được bôi trét đầy rẫy máu thịt thây ma đang xếp thành hàng ngang với chiều rộng tổng cộng 100 mét. Trên mỗi chiếc xe tải đều cắm lấy 6 chiếc cọc sắt cao 5 mét, đám cọc này chia làm ba hàng song song đâm thẳng lên trời. Khoảng trống giữa ba hàng cọc, từng tấm lưới thép mắt cáo được căng ngang, từ xe bên này nối tiếp qua xe kia, cuối cùng tạo thành ba tấm lưới thép cao 5 mét, dài tới 100 mét chạy ngang trận địa.
Trên những tấm lưới thép còn được chăng buộc chằng chịt từng dải quần áo rách rưới thấm đầy nước tiểu nhân loại, chỉ đứng từ xa mười mấy mét, người ta cũng có thể ngửi thấy mùi vị hôi khai vô cùng nồng đậm.
Khoảng cách từ mặt đất lên mép lưới là 1,8 mét, đảm bảo cho tất cả thây ma có thể chui lọt qua khoảng hở giữa những cỗ xe, mà độ cao của lưới sắt lên tới 5 mét, lại có tới 3 tấm lưới song song trải ngang, đảm bảo có thể chặn lại tất cả những vật thể muốn “bay qua”.
Mười chiếc xe dàn hàng ngang 100 mét, bọn họ đã có một “cây vợt” với ba lớp lưới sắt chăng ngang trước mặt.
Đây chính là cách đối phó của Hàn Phong đối với những đòn t·ấn c·ông tầm xa của đám quái vật Thể Bộc Phá.
10 chiếc xe nhịp nhàng chạy tới tiền tuyến, ở khoảng cách 2 cây số so với ngọn đồi kia, đoàn xe rốt cuộc dừng lại. Thi đàn bị tiêu diệt rất nhiều, quy mô hiện tại chỉ còn gần 3 vạn đầu, với địa hình trống trải ở nơi này nhìn qua thật có vẻ hơi tán loạn tản mát.
Nhân loại đứng phía sau đoàn xe, dựa vào việc lưới thép mắt cáo có khoảng trống rất lớn, bọn họ có thể hoàn toàn quan sát được cảnh tượng thi đàn xa xa, mà khoảng trống giữa mặt đất và mép dưới lưới cũng thừa đủ để bọn họ phát ra công kích hệ thống hoặc bắn đạn từ súng trường.
Phụt!
Bên phía thây ma, chúng nó không có biểu hiện bày binh bố trận cầu kỳ phức tạp như vậy. Viên bộc phá đầu tiên kéo theo một cái đuôi khói lửa xám xịt đã được một con Bomb-1 level 18 bắn về phía đội hình nhân loại.