Chương 323: Chuộc lỗi
Thời điểm đòn công kích của Thể Thao Túng giáng xuống hơn 300 người ở đây cũng là lúc công kích của Hàn Phong âm thầm t·ấn c·ông tới một khu vực đang có xạ thủ canh chừng súng máy trấn giữ. Trong khi hàng trăm người khác đều gào thét trong đau đớn, bảy tám người ở khu vực này, bao gồm một binh lính tới từ Tam Giang cùng sáu bảy người khác là tàn binh Xuân Lê đã trúng chiêu.
Tất cả bọn họ đều miệng mồm phun máu ngã vật ra đất, hai mắt trắng dã trợn ngược như mắt cá c·hết, toàn thân run rẩy co giật tới không thể khống chế, cùng với đó là những thanh âm nôn oẹ như sắp sửa muốn phun cả nội tạng ra ngoài.
Hàn Phong nghiến răng tới gần như muốn bật máu, bàn tay hắn run rẩy hết đưa lên rồi hạ xuống, những ngón tay thô ráp hết xoè rộng rồi nắm chặt. Hắn đã thử nghiệm g·iết vài tàn binh Xuân Lê tại nhà kho thí nghiệm, hiện tại có thể dễ dàng khống chế mức độ tiềm năng tiêu hao đủ để g·iết người, nhất là g·iết những người đã trải qua cả một ngày dài chiến đấu lại càng dễ dàng.
Bất quá, đòn vừa rồi của hắn chỉ đánh ra 10% uy năng định mức, không đủ để g·iết bất kỳ ai.
Ánh mắt hắn hiện lên vô tận sự giằng co giữa nhẫn tâm và nhân từ. Hắn biết bản thân cần phải g·iết sạch đám người này, g·iết sạch những kẻ muốn chiếm đoạt tài nguyên, muốn bức ép hắn vào đường cùng. Thế nhưng một điểm nhân từ trong số 99 điểm độc ác đã ngăn chặn 90% uy năng của chiêu á·m s·át kia.
Những người này, không đáng c·hết.
Họ là binh lính Tam Giang, đúng. Họ nghe lệnh của chính quyền Tam Giang tới giải giáp v·ũ k·hí, đúng. Nhưng trên bản chất họ không phải địch nhân của hắn.
Họ cũng là con người, giống với hắn, đều là những người vô tội, là những người bị tận thế tàn khốc đẩy vào trò chơi mất nhân tính này.
Họ cũng chỉ là những người đang chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp mà lao vào nguy hiểm, giống Ngô Soái, giống Chu Vấn, giống tất cả những người khác… Họ là quân nhân chuyên nghiệp, hoàn toàn không có lựa chọn, không thể làm trái, càng không có quyền làm trái. Hơn nữa, hành động của họ là hoàn toàn đúng đắn cả về tình về lý.
Họ cũng có thân nhân, có vợ con sau lưng, có thứ muốn hướng tới, có thứ muốn bảo vệ, có thứ muốn giữ gìn, có niềm kiêu hãnh và tự trọng của mình. Họ cũng có quyền được sống, quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc. Hắn có sức mạnh áp đảo, thế nhưng chắc chắn không có tư cách tước đoạt sự sống của họ, tuyệt đối không.
Còn chưa nói tới việc những người này đang hỗ trợ hắn t·ấn c·ông thi đàn, từ đầu tới cuối đều chưa hề gây ra bất kỳ uy h·iếp gì, trái lại đang vô cùng tận tâm nhiệt huyết chiến đấu không ngừng nghỉ, thời thời khắc khắc đối diện thây ma nhằm bảo vệ sự an toàn của hơn 300 đội viên của hắn.
Đây là sự giúp đỡ, không phải thù địch. Mối quan hệ giữa hắn và những binh lính này không tồn tại thù địch.
Kể cả là những kẻ cùng hung cực ác tại thôn Xuân Lê, bọn họ cũng không đáng c·hết. Bọn họ đã phạm sai lầm, đúng, nhưng liệu có ai trên đời này mà không sai lầm đây. Hắn chưa từng hỏi họ có ân hận hay không, nhưng nếu đặt bản thân mình vào vị trí đối phương, hắn cái tên 99% độc ác này chắc chắn sẽ ân hận, chắc chắn sẽ bị dằn vặt, chắc chắn muốn chuộc tội.
Những người khác, tất nhiên cũng sẽ ân hận, muốn được tha thứ.
Hắn nếu là phạm tội, chắc chắn cũng muốn được người khác bao dung, tha thứ, chứ không phải âm thầm bị một kẻ ném đá giấu tay g·iết hại ngay trên chiến trường, còn không kịp nói lời trăn trối, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ c·hết đi trong tiếng xấu bám thân.
“Cha ơi, cha đi qua Liễu Lâm nhớ mang về cho con một ít đặc sản của Liễu Lâm nha. Còn nữa, phải an toàn trở về với con…”
“Cha biết rồi, con gái ngoan, rất nhanh cha sẽ trở về, cha hứa sẽ mang quà về cho con, ở nhà phải ngoan ngoãn có biết không?”
“Lão công, nhiệm vụ này thật sự quá nguy hiểm, chỉ có vài người lẻ tẻ xâm nhập hang ổ thổ phỉ ghê tởm kia, hay là anh đừng đi nữa?”
“Vợ yêu, anh là một quân nhân, anh cần thực hiện nhiệm vụ, cần đóng góp cho đất nước, cho nhân dân. Nhiệm vụ này tuy có nguy hiểm, nhưng chưa chắc đã thật sự nguy hiểm, có khi những lời đồn đoán đang lan truyền kia chỉ là giả dối mà thôi. Hơn nữa nếu dám kháng lệnh, cái vị trí này e rằng không giữ được, chúng ta sẽ mất cái ăn…”
“Anh trai, hay là để em đi thay, nhiệm vụ này bên trên ban xuống thật sự quá nguy hiểm rồi.”
“Đừng nói nữa, ý anh đã quyết, em phải ở lại chăm sóc cho cha mẹ, biết chưa?”
“Hàn thủ lĩnh thật đáng sợ, chúng ta những cái tàn quân Xuân Lê này đã làm đủ việc ác, liệu có bị âm thầm thanh lý sạch sẽ cùng một lượt không? Hôm nay chúng ta bị đẩy ra chiến trường rồi…”
“Ta không biết, nhưng ta sợ quá, ta ân hận quá. Nếu lúc trước ta không hùa theo Đổng Thành làm chuyện xấu, có lẽ hiện tại ta vẫn còn là một người tốt. Nửa tháng trước, ta vẫn là một người tốt cơ mà, ta vẫn là một nông dân chất phác cơ mà, ta không phải người xấu, ta không muốn c·hết đi như một kẻ xấu.”
“Mình phải cố gắng làm lại, cố gắng thay đổi, cố gắng trở nên tốt hơn. Mình đã viết vào bảng nguyện vọng, muốn tiêu diệt 1 vạn thây ma để chuộc tội, mình sẽ làm được.”
“Tôi không muốn c·hết…”
“Cha ơi, cha…”
“Đừng g·iết tôi mà…”
“Chúng ta phải bảo vệ người thân…”
“Sai lầm, sai lầm….”
“Cứu tôi với…”
“Hãy cho tôi cơ hội…”
“Hàn thủ lĩnh…”
“Giết chúng nó đi. Giết!”
“Nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với bản thân. Giết!”
“Kế hoạch đã lập ra, đã suy nghĩ cẩn thận chu toàn, chẳng lẽ tới giờ khắc cuối cùng lại tuột xích? Mau ra tay đi!”
“Oeeeeeee…”
“Oeeeeeee…”
“Đại ca, lý tưởng của đệ là bảo vệ, là thủ hộ.”
“Hàn thủ lĩnh, lý tưởng của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn ngủ thật ngon, ăn thật no, sống thật tốt…”
“Hàn Phong, lý tưởng của anh là gì?”
“Hàn Phong, mày rốt cuộc đang sống bằng lý tưởng gì…”
Hàn Phong ánh mắt tan rã vô định, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn không biết từ khi nào đã chảy xuống hai hàng huyết lệ. Vô số âm thanh trùng trùng điệp điệp từ vô số phương hướng bủa vây rồi trùng kích thẳng vào tâm thần, để cho hắn trở nên vô cùng đau đớn.
Tại sao hắn lại thay đổi như vậy…
Hắn vốn không phải như vậy a. Hắn vốn không phải người thị huyết, vốn không phải người máu lạnh vô tình, càng không phải người tuỳ tiện tước đoạt mạng sống của người khác theo ý muốn. Hắn là người xấu, nhưng hắn không phải quái vật, hắn không phải Thể Thao Túng.
Hắn không phải s·át n·hân máu lạnh.
Hắn không muốn làm việc ghê tởm này, hắn đang bị chính suy nghĩ của mình thôi thúc ra tay g·iết người. Điều này đi ngược lại tôn chỉ hành động của hắn.
“Không làm những việc theo bản năng sai khiến, chỉ làm những việc bản thân thực sự muốn làm.”
Hắn đang thực hiện nhiệm vụ, đúng, hắn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, là hắn quyết định việc này, tuyệt đối không phải bất chấp để hoàn thành.
Gần 1000 nhân loại, nếu tất cả đều chống đối, đều gây bất lợi, đều làm trái ý, chẳng lẽ hắn sẽ g·iết sạch họ sao? Giết họ, hắn có khác gì Đổng Thành, khác gì Thể Thao Túng đâu?
Tại sao người khác phải c·hết vì lý do cá nhân của hắn? Hắn có quyền gì mà g·iết họ?
Lại nói, bắt buộc phải g·iết người mới hoàn thành được mục đích sao? Hàn Phong, hắn là một tên l·ừa đ·ảo, đâu phải một đồ tể, đâu phải một quái vật thây ma mà lại lấy g·iết chóc ra để giải quyết vấn đề? Giết chóc chỉ là một trong vô số biện pháp, chỉ là hạ sách mà thôi, vĩnh viễn là biện pháp ngu xuẩn tệ hại nhất.
Không có bất kỳ ai “đáng c·hết” ở đây cả. Nếu hắn ra tay g·iết người, hắn mới là kẻ đáng c·hết nhất, hắn sẽ biến thành Đổng Thành đệ nhị, biến thành kẻ mà hắn đã g·iết trước đó.
- Thật sự là não tàn. Hàn Phong a Hàn Phong…
Nhắm hai mắt lại rồi lẩm bẩm mấy câu nửa khóc nửa cười, cho tới khi chậm rãi mở ra mí mắt, Hàn Phong đã lấy lại sự bình tĩnh lạnh nhạt vốn có.
Hàng loạt âm thanh bủa vây xung quanh đã triệt để tắt ngấm, giống như tất cả vừa rồi chỉ là huyễn cảnh, chỉ là ảo giác, chỉ là một cơn ác mộng khủng bố bủa vây. Khung cảnh xung quanh vẫn là chiến trường đầy rẫy máu tanh, người ngã ngựa đổ, thây ma đầy đất, đạn bay lửa cháy, vô số người đau đớn ngã ra đất, càng nhiều người kiên trì thủ vững.
Đây là tận thế, nơi có vô hạn những điều khủng bố bủa vây.
C·hết sao? Tận thế này, c·ái c·hết mới là điều thanh thản nhất. C·hết là hết, sống còn phải chịu đựng. Chịu đựng bản thân đau khổ mỗi ngày, chịu đựng bản thân thay đổi mỗi ngày, chịu đựng cảm giác mỗi giây mỗi phút trôi qua bản thân đều biến thành quái vật.
Quái vật hình người.
Sống mà như c·hết, sống dưới lớp vỏ bọc quái vật, sống dưới danh tính một “người” hoàn toàn khác, tới ngay cả chính mình cũng không thể nhận ra.
Hàn Phong thò tay nắm lấy hai người Kim Nguyệt Huyễn cùng Thường Vân bên cạnh sau đó nhún chân một cái đã phóng vọt đi. Thân ảnh của hắn xuyên qua chiến trường rồi đáp xuống một cao điểm.
Chưa tới 2 giây kể từ khi đòn công kích tâm linh do Thể Thao Túng phát ra, Hàn Phong đã chạy tới một cao điểm súng máy 12ly7.
Hắn muốn chuộc lỗi.
Đây chính là nhóm người bị một chiêu ném đá giấu tay của Hàn Phong t·ấn c·ông, trúng đòn nặng nhất tất nhiên là binh lính tới từ huyện Tam Giang, lúc này anh ta đang thoi thóp thở dốc trong vũng máu, cả người run rẩy co giật như thể sắp c·hết tới nơi.
- Tiểu Thắng!
Hàn Phong vừa tới cũng là lúc Vương Tốn ở bên cạnh nửa chạy nửa bò vội vã bước qua bên này. Hắn ta là thủ lĩnh của nhóm binh lính Tam Giang, hạ cấp b·ị t·hương nặng, hắn dù cũng đang vô cùng choáng váng nhưng vẫn phải trước tiên xem xét tình hình.
Nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, trên khuôn mặt còn treo biểu cảm vô cùng lạnh lùng, Vương Tốn nội tâm không khỏi run rẩy một trận. Tên thổ phỉ này, thực lực không thua gì một đoàn trưởng…
- Hàn… Hàn thủ lĩnh, anh muốn làm gì?
Hàn Phong trầm mặc hai giây rồi nở một nụ cười gượng:
- Tất nhiên là chữa trị cho họ, họ bị Thể Thao Túng t·ấn c·ông, tình trạng vô cùng nguy kịch, sao tôi có thể bỏ mặc
———