Chương 328: Lỗi của người đứng đầu
Sau khi Liễu Huyên rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại hai người, Hàn Phong lúc này mới bình tĩnh hỏi người bên cạnh:
- Đệ thấy sao, nên xử lý thế nào?
Ngô Soái hàm răng cắn chặt vào nhau, trên khuôn mặt hiện lên vô số biểu cảm phức tạp. Có khó tin, có tức giận, có hoang mang, có kinh ngạc không hiểu, có tự trách, có hối hận. Hắn không thể ngờ rằng bên ngoài trấn Hi Vọng thể hiện một bộ mặt tân sinh tràn đầy sức sống, vậy mà bên trong lại có nhiều như vậy khúc mắt khuất tất, nhiều như vậy bất mãn cùng âm thầm xấu xa…
Những suy nghĩ điên cuồng hiện lên trong não hắn như thể vô số con sâu đang bò lổm ngồi rồi thi nhau cắn xé đục khoét, lại thải ra c·hất đ·ộc thần kinh hạng nặng, để cho trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác đau khổ cùng bất lực. Một lúc sau, hắn mới khàn giọng đáp lại:
- Đại ca… Đệ… Đệ không biết…
Hàn Phong không quá bất ngờ vì câu trả lời của đối phương. Ngô Soái chung quy cũng chỉ là một thằng nhóc 18 tuổi với tâm hồn chính nghĩa, 18 năm chỉ ăn học trên ghế nhà trường, tất nhiên không có bao nhiêu trải nghiệm thực tế, không bao giờ gặp phải trùng kích, tất nhiên sẽ hoang mang khi trực tiếp phải đối diện những mặt tối này.
Hơn nữa những điều xấu xa hắc ám này lại xuất phát từ chính những tiểu đội trưởng dưới trướng, từ những người cận kề chiến đấu, những người đã đóng góp rất nhiều, đã cống hiến rất nhiều, điều này càng gia tăng thêm phần khó xử.
Hắn lúc này chỉ khẽ thở dài một câu rồi bình tĩnh nói:
- Ngô Soái. Sự tử tế không thể đòi hỏi từ người khác, chỉ có thể trông chờ ở chính mình. Đệ tử tế, không có nghĩa người khác cũng đều sẽ như vậy, xã hội này người xấu tiềm ẩn luôn luôn nhiều hơn người tốt, kể cả người tốt khi đạt được sức mạnh vượt trội, khi đứng trước lợi ích khổng lồ mà không có sức ép, không có định lực thì cũng sẽ dần tha hoá, đó là điều không thể tránh khỏi, nó là điều tất lẽ dĩ ngẫu sẽ diễn ra.
- Thế nhưng nó không phải điều gì quá tồi tệ. Chính vì có xấu xa nên mới cần tốt đẹp tới trấn áp, có vi phạm chuẩn mực mới cần có chuẩn nức càng chặt chẽ hơn tới áp chế. Điều tồi tệ nhất là khi đối diện với nó, người tốt sẽ không thể làm gì, sẽ chỉ có thể than trời vì bất lực.
- Nhưng đệ thì khác. Đệ có khả năng đó, có thể dùng sự tử tế của mình, dùng sức mạnh của mình để áp chế sự hắc ám xấu xa này. Chỗ nào hư hại, vậy thì thay đổi để sửa chữa, chỗ nào không thể sửa chữa, vậy thì trực tiếp loại bỏ.
Ngô Soái nghe tới đây không khỏi mãnh liệt ngẩng đầu rồi nhanh chóng hỏi:
- Đại ca, vậy đệ có thể làm gì?
Hàn Phong thản nhiên nhún vai đáp:
- Trước hết đệ chẳng làm được gì cả, chẳng lẽ định cắt hết chức vụ đám người kia sau đó lôi họ ra ngoài rồi chém đầu một lượt hay sao?
- Sự việc diễn ra không hoàn toàn là lỗi của họ. Người ta muốn t·ham ô· thì cũng phải có môi trường thuận lợi để có thể t·ham ô·, vấn đề chính là môi trường hiện tại vẫn còn đặt nặng tình cảm lên trước, các điều luật không đủ nghiêm minh, người nắm luật không đủ liêm chính sát sao, không có chế tài quy định rõ ràng, đó là lỗi của người đứng đầu tổ chức là ta.
- Việc này ta đã có dự định, về sau sẽ ban bố, lúc đó đệ sẽ là người trực tiếp đứng ra chấp pháp và thực hiện.
Ngô Soái nghe tới đây không khỏi nặng nề nắm chặt tay rồi đáp lại:
- Đệ hiểu rồi…
Đem việc này tạm gác lại, Hàn Phong lúc này mới thản nhiên hỏi:
- Việc xây dựng đội đặc công diễn ra thế nào rồi?
Hàn Phong muốn xây dựng một tiểu đội chiến đấu đặc biệt với khoảng 30 phi phàm giả ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất và toàn diện nhất. Đội nhóm này sẽ bao gồm những cá nhân xuất chúng trong từng phương diện chiến đấu, đảm bảo có đủ trung thành, đủ gan dạ bản lĩnh, đủ sự ăn ý và tin tưởng, có tính cơ động cao, sẵn sàng thực hiện và hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào.
Những người này sẽ có chế độ tập luyện và bồi dưỡng riêng biệt, sẽ được tuyển chọn và đào thải liên tục. Tất nhiên, đãi ngộ cũng là đứng hàng đầu, những kỹ năng, vật phẩm và tài nguyên tốt nhất đều sẽ được cung cấp cho họ.
Thây ma càng lúc càng mạnh mẽ, bọn họ không thể trông chờ mãi vào trang thiết bị v·ũ k·hí quân sự hoá, đạn bắn mãi rồi sẽ hết, sẽ có lúc bị khắc chế, nhưng người chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục, chỉ cần rèn luyện là sẽ có biến hoá linh hoạt, vậy nên cần phải kiến tạo ra một chi đội ngũ phù hợp với tận thế ngay từ lúc này.
Ngô Soái nghe tới việc này, tâm trạng có chút phấn chấn trở lại, hắn đấm hai bàn tay vào nhau rồi trầm giọng nói:
- Đã tuyển chọn ra được hơn chục người, đặc biệt là nhóm tàn quân Tam Giang có vài người rất phù hợp. Từ ngày mai, đệ sẽ chính thức cùng với họ tập luyện.
Hàn Phong hài lòng gật đầu, hắn cân nhắc một chút rồi bình tĩnh nói:
- Ngày mai đệ qua Tam Giang hỗ trợ bên kia “sản xuất” đạn pháo diệt quỷ cần phải cẩn thận, kế hoạch cụ thể là…
Trọn vẹn bàn bạc thêm 15 phút, hai cái người này mới coi như giải quyết xong vài vấn đề. Nhìn Ngô Soái rời đi, Hàn Phong không khỏi thở ra một hơi mệt mỏi.
Luật pháp hiện tại quá mức lỏng lẻo và thiếu sót nhiều chỗ, các tiểu đội trưởng được cấp quyền quá nhiều, rất nhiều lỗ hổng có thể lợi dụng, hoặc nếu có cá nhân vi phạm cũng không biết xử lý ở mức độ nào. Hắn xuất thân thường dân, tay ngang nhảy qua làm thủ lĩnh nên đã không để tâm tới vấn đề này, hiện tại liền lộ ra thua kém các thế lực chính thống khác.
Không có quy định rõ ràng hắn có thể xử bằng mồm, nhưng như vậy tất nhiên sẽ không khiến người khác phục. Hơn nữa điều đó quá tốn thời gian, dễ bỏ lọt t·ội p·hạm…
- Cần phải ra một bộ luật áp chế càng sớm càng tốt, cũng phải nhanh chóng xây dựng một cơ quan tố tụng giải quyết các rắc rối này… Aizzz, thực sự là mệt não…
Hắn không phải người tử tế, trái lại hắn là người xấu, còn là người lười biếng và tuỳ tiện. Hắn không trông chờ bản thân có thể thay đổi điều gì, nhưng Ngô Soái còn trẻ, còn có thể uốn nắn, thằng nhóc kia thiếu kinh nghiệm nhưng có nhiệt huyết, có chính nghĩa, hi vọng nó sẽ có thể đứng ra cáng đáng việc này.
Đem tất cả tài liệu trên bàn đều gom vào balo, Hàn Phong vác theo một đống giấy tờ tìm tới khu nuôi cấy ớt biến dị tại căn biệt thự cách nơi này 200 mét.
Cái hố chôn xác thây ma đã được khoét rộng ra vô cùng lớn, cây ớt biến dị đã cao gần 1 mét rồi, cảnh lá thô to xum xuê như cổ thụ hàng chục năm, bất quá nó vẫn như cũ chỉ có 9 nhánh, 9 quả. Trong đó 6 quả sắp chín, 3 quả còn non.
Trong bồn xác c·hết này rất nhiều thây ma trên level 20, nhưng không có bất kỳ thây ma Thể Bộc Phá level 20 nào cả.
“Thể bộc phá thật đáng sợ…”
Nghĩ tới những đầu thể bộc phá trên level 20 kia mà Hàn Phong không khỏi khẽ rùng mình.
Trận chiến chiều nay, hắn phải ra 4 người đi tiêu diệt lũ quái vật đó, chúng nó đã thể hiện ra năng lực đáng sợ nhất của mình, đó chính là l·ây n·hiễm bộc phá. Kỹ năng của bọn nó không chỉ dừng lại ở việc ném ra bộc đạn phân mảnh mà còn ở chính cái thân thể gù lưng đó. Khi bị tiêu diệt, B2 trên level 20 sẽ hoàn toàn p·hát n·ổ, v·ụ n·ổ tạo ra sóng xung kích cực đại và một màn mưa thịt nát bắn ra xung quanh, gây sát thương và biến đổi trên diện rộng.
Bất kỳ thây ma nào dưới level 10 bị dính phải một số lượng lớn mảnh vỡ thịt nát thì sẽ lập tức t·ử v·ong, trước khi c·hết, chúng nó sẽ phun ra một khoả bộc đạn về phía nhân loại, tiến hành lần trùng kích cuối cùng với uy năng cực lớn. Thây ma trên level 10 dính phải mảnh vỡ thịt nát sẽ sở hữu thêm năng lực bộc đạn cơ bản, thể tốc độ, thể sức mạnh đều có thể nhổ ra hai ba khoả bộc đạn nữa trước khi năng lực này biến mất.
Năng lực này như phản ứng dây chuyền vậy, nếu nhân loại dám tiêu diệt một Thể Bộc Phá trên level 20, chúng nó sẽ tạo ra cả chục quái vật thể bộc phá yếu ơn trong nháy mắt, đây là điều vô cùng khó để đối đầu. Càng g·iết, đối phương càng mạnh, càng phải đối diện với đối phương nhiều lần hơn. Mà không g·iết, vậy thì buộc phải hứng chịu những quả bộc đạn do đối phương phát ra.
Cũng may cả 4 người hắn phái ra đều có thực lực thoát thân, hơn nữa khoảng cách tiêu diệt là hơn 1 cây số, đủ để cho nhân loại đứng tại vị trí an toàn, đám thể bộc phá mới sinh cũng đánh không quá khoảng cách 1000 mét được.
Nhưng nếu để cái lũ này tiếp cận khoảng cách 500 mét rồi t·ự s·át, đó sẽ là tai hoạ mưa bom mà nhân loại rất khó có thể đối diện.
Hàn Phong cũng đang nắm giữ một kỹ năng tam giai đánh rớt ra từ quái vật loại này.
“Đinh! Kỹ năng chủ động tam giai: Đồng Quy Vu Tận. Kỹ năng thuộc tính: lập tức kết liễu bản thân bằng một v·ụ n·ổ cực đại. Vụ nổ tạo ra uy năng gấp ba lần uy năng tối đa mà chủ sở hữu có thể tạo thành. Tất cả uy năng có thể tập trung vào một mục tiêu hoặc phân tán nhiều mục tiêu. Kỹ năng làm lạnh: Không có thời gian làm lạnh. Có thể cường hoá cùng tiến giai.”
Học tập kỹ năng này đích xác đã tự biến bản thân thành quân cảm tử, sử dụng xong đến mảnh vụn cũng không còn.
Đó là lý do hồ xác c·hết này không có xác của B2.
Bên bờ hồ, một con chó đen to như con trâu đất đang thoải mái nằm rạp dưới đất mà hưởng thụ sự ấm áp từ thiên tài địa bảo phát ra. Nghe thấy âm thanh bước chân Hàn Phong tới gần, con chó này không khỏi ngỏng cái đầu dậy rồi sủa ầm lên:
- Gâu gâu…
“Nhân loại, có kẻ xâm nhập nơi này. Gâu.”
Hàn Phong nghe vậy thì giật nảy cả mình, nơi này nhiều phi phàm giả như vậy mà vẫn có kẻ thành công đột nhập sao, hắn vội vã bước tới bên cạnh Đại Hắc Cẩu rồi hỏi nhanh:
- Gâu gâu…
“Là kẻ nào vậy, gâu!”
Đại Hắc Cẩu há mồm ngáp một cái rồi hất hất đầu về phía góc tường, nơi đó có một cái xác chuột lớn bằng bắp đùi người trưởng thành, toàn thân lông mao xám nhạt ướt nhoét, còn đang bốc lên một mùi h·ôi t·hối cực kỳ khó chịu.
“Chuột biến dị, trời ạ, to như vậy…”
Hàn Phong kinh ngạc tới ngây người, không ngờ chuột biến dị lại mò tới nơi này, nếu để nó tiếp cận cây ớt, e là nó sẽ gặm sạch cả cây cả rễ chứ không dừng lại ở quả đâu.
Đại Hắc Cẩu thấy Hàn Phong không bình luận gì thì thò mồm cắn lấy cái đầu lâu của chuột biến dị rồi cạp cạp ba miếng, cuối cùng đem vật nhỏ này toàn bộ nuốt chửng.
- Gâu gâu hú…
“Nhân loại, đi thôi. Gâu!”
Hàn Phong nghe thấy nó thúc giục thì cũng khẽ gật đầu, hắn búng tay tạo ra một phân thân Ảnh Chiếu Ánh Trăng. Chờ cho phân thân này mặc vào quần áo, một “người” một chó mới nhảy vọt qua hàng rào rồi hoà vào bóng đêm biến mất không còn tung tích.
Mục tiêu đương nhiên là huyện Tam Giang.