Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 329: Chia sát thương




Chương 329: Chia sát thương
Một người một chó vẫn có nhiệm vụ ở Tam Giang như cũ. Mặc dù kế hoạch của Hàn Phong không còn là g·iết c·hết tất cả nhân viên công tác vòng ngoài đang đồn trú tại các trục đường chính nữa, thế nhưng hắn vẫn phải tự mình thu thập tình báo bên kia, đồng thời cũng không ngại gây áp lực lên thi đàn khiến cho đám người kia không thể phân tâm đối phó với trấn Hi Vọng.
Đặc biệt là thi đàn ngay tại phía bên kia cầu Liễu Hà, hắn muốn một lần nữa dẫn dụ chúng nó bít chặn con đường thông thương giữa hai bên, khiến chính quyền Tam Giang có muốn dẫn quân qua bên này cũng sẽ không đơn giản thích đánh là đánh.
Chạy được một đoạn, phân thân Ảnh Chiếu mới nghi hoặc sủa to:
- Gâu gâu…
“Đại Hắc Cẩu, ngươi cứ như vậy rời đi mà không sợ lũ chuột kia cắn phá bảo bối sao? Gâu!”
Trong bóng đêm, hai con mắt Đại Hắc Cẩu phát ra hai luồng ánh sáng xanh lục lập loè đáng sợ, nó nhe răng nhếch miệng ngửa cổ hú lên một tràng dài tràn ngập kiêu ngạo:
- Húuuuuu…
“Ta vừa đánh dấu lãnh thổ tại bốn xung quanh, hiện tại những con chuột nhắt kia chỉ cần ngửi thấy mùi đã s·ợ c·hết kh·iếp, làm sao dám bén mảng tới gần. Gâu!”
Trấn Hi Vọng, Hàn Phong sau khi một lần nữa căn dặn đám đội viên tăng cường công tác tuần tra giá·m s·át thì trở về phòng họp chung để gặp mặt Hoàng Khải.
Quả nhiên như hắn dự đoán, bởi vì binh lực Tam Giang đang phải tập trung cho mặt trận chính ở chiến trường Diệu Liên, do đó cho dù vô cùng bức xúc với thái độ của trấn Hi Vọng nhưng cao tầng bên đó vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận phương án tạm thời giữ lại khí tài của Hàn Phong.
Hơn nữa bên này cũng đã đề xuất cử ra “sứ giả” là Ngô Soái đi trình diện theo đúng yêu cầu số 2 trong 3 yêu cầu lúc trước, bọn họ cuối cùng không nói được gì nữa.
Hoàng Khải cũng lại một lần nữa được Hàn Phong trấn an, được đảm bảo với hắn về tính chân thực của hứa hẹn tiếp theo này. Cuối cùng sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, trưa mai Ngô Soái sẽ cùng với 2 kỹ sư cơ khí trở về Tam Giang, một mặt để “cung cấp đạn pháo huỷ diệt” một mặt để họ lấy thêm đồ nghề và trang thiết bị nhằm sửa chữa cỗ xe BMP-1 tại nhà kho.
Chật vật lăn lộn tới 8h tối, tất cả mọi việc bên ngoài coi như mới giải quyết xong xuôi, Hàn Phong cuối cùng cũng được phép lết cái thân trở về phòng mình.
Nhưng đây cũng mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi công việc tiếp theo mà thôi. Số lượng văn bản giấy tờ mà hắn cần ký duyệt trong hôm nay còn lớn hơn cả hôm qua, sau khi cởi ra lớp trang phục chiến đấu nóng bức, Hàn Phong vừa ôm một nồi cơm trộn vừa ngồi vào bàn làm việc cạnh cửa sổ mà đọc tài liệu liên quan.
Nói thật, cơm do Hương Vẫn Tình nấu ra hẳn là cũng rất ngon, thế nhưng khẩu vị gần đây của hắn lại bị ảnh hưởng rất nhiều. Có lẽ chỉ có bữa sáng là được ăn đúng giờ, các bữa còn lại khi thì ăn vội vàng trên chiến trường, khi thì ăn lúc nửa đêm, khi thì ăn lúc lỡ giờ. Hiện tại hắn xúc cơm vào miệng mà không khác nào xúc rơm, ngoài vị mặn và vị nhạt ra thì không có cảm giác gì khác, mỗi lần nhai nuốt lại phải tạm dừng mấy giây nhíu mày vì nội dung công việc.
Ví dụ như tờ báo cáo của phòng nuôi trồng vừa được gửi tới:
- Cái gì cơ, 9 phần hạt giống vẫn không thể nảy mầm bất chấp thử nghiệm các biện pháp khử khuẩn nước và đất á?

Ví dụ như tờ báo cáo của đội thu thập vật tư:
- Hả? Có một cửa hàng tiện lợi bị động vật biến dị cắn phá dẫn tới hư hại 70% hàng hoá?
Ví dụ như báo cáo từ phòng quân y:
- Xuất hiện hai bệnh nhân bị bệnh lạ tương tự sốt rét nhưng sau khi test nhanh thì không phải sốt rét?
Có cả báo cáo từ phòng bếp.
- Công việc nấu ăn cho hơn 900 người là rất nặng nhọc và vất vả, họ đang muốn tăng lương sao? Ừm, cái này phê duyệt dễ, tăng! Nhưng khoan, tăng cho phòng bếp thì có cần tăng cho các phòng ban khác…
Sau khoảng 30 phút vừa đọc vừa cân nhắc phê duyệt báo cáo, Hàn Phong đem cây bút ném qua một bên rồi nằm ngửa ra ghế dựa vừa xúc cơm vừa nhai trệu trạo mà ngán ngẩm.
Cũng không phải không có tin tức tốt, như là báo cáo từ phòng nghiên cứu của Âu Dương Tà đem về, tên kia đã tìm ra thêm 1 loại rau dại an toàn để ăn.
Như là phòng nhân lực vừa tiếp nhận thêm 31 tình nguyện viên làm công việc hậu cần, ân, nói chính xác hơn chính là làm hầu nữ. Hầu nữ lương rất cao, làm tốt còn có thể được thưởng, hơn nữa không nặng nhọc, không nguy hiểm. Rất nhiều nữ nhân chấp nhận làm loại công việc này còn hơn dành 12h đào đất xây tường thành ngoài trời nắng.
- Không ổn rồi, mình không thể ôm việc vào người như vậy, đây không phải điều mình muốn làm… C·hết tiệt thật, phải tìm người “chia sát thương” thôi.
Hàn Phong nhìn hơn phân nửa giấy tờ còn trên bàn mà cắn răng than thầm. Nhưng vừa nghĩ tới liền muốn thực hiện, hắn lúc này cao giọng hô lên:
- Lam Nhu Thuỷ, cô có đang rảnh không?
Làm Nhu Thuỷ là tiến sĩ luật kinh tế, tất nhiên có kiến thức và chuyên môn hơn cái loại nhân viên văn phòng làm công việc l·ừa đ·ảo rồi.
Thấy “chủ nhân” gọi, Lam Nhu Thuỷ đang phân loại giấy tờ và số liệu bên kia chợt khẽ giật mình rồi hồi hộp bước qua, nàng ta hơi cúi người xuống rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi:
- Thủ… Thủ lĩnh, tôi không bận rộn gì.
Hàn Phong che miệng ngáp ngủ tới chảy cả nước mắt rồi chỉ đống giấy tờ trên bàn nói:

- Tốt, cô đọc mấy tờ báo cáo này rồi nêu ý kiến xem sao.
- D-Dạ ~…
Thấy Hàn Phong muốn bàn chuyện công việc, Lam Nhu Thuỷ rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật ra với ba ngày tiếp xúc gần gũi vừa qua, nàng đã không còn sợ hãi hay phản cảm với Hàn Phong nữa, thậm chí có chút đồng cảm với đối phương. Người này ngày nào cũng rời giường lúc 5h sáng và chỉ trở về sau 8h tối, sau đó lại tiếp tục làm việc tới quá nửa đêm, có thể nói là bận tới tối tăm mặt mày.
Kể từ khi được Đổng Thành bán qua bên này như một món hàng, Lam Nhu Thuỷ vẫn luôn luôn bị đặt trong trạng thái căng thẳng, chỉ sợ vào lúc nào đó Hàn Phong sẽ đem nàng ra “mần thịt”. Thế nhưng người kia dường như không thèm quan tâm tới việc này, thậm chí chưa từng nhìn thẳng nàng quá 5 giây, trái lại còn giao cho nàng công việc tương đối thuận tay, cung cấp sự thoải mái và tự tôn cao, điều này khiến cho nàng vô cùng cảm kích.
Lúc này nàng khẽ kéo cái ghế tới sát bên cạnh đối phương rồi chậm rãi đọc thành tiếng mấy tờ báo cáo. Một bên đọc cho Hàn Phong nghe, một bên thì nêu ra vài ý kiến cả khách quan cả chủ quan.
Lam Nhu Thuỷ có học hàm tiến sĩ, lại làm việc tại đài truyền hình, giọng nói vô cùng dễ nghe hấp dẫn. Lại thêm việc nàng ta tiếp xúc với nhiều thông tin cấp cao, trước tận thế chính là thành phần tinh anh trong xã hội, những ý kiến khi đưa ra đều tự động được cân nhắc và mài giũa tới vô cùng tinh tế hợp lý.
Không phải đọc trực tiếp, cũng không phải tư duy quá nhiều, còn được học hỏi thêm kiến thức, điều này để cho Hàn Phong hứng khởi hơn rất nhiều, do vậy tốc độ xử lý công việc của hắn đã gia tăng một mảng lớn. Mặc kệ những lời tư vấn của Lam Nhu Thuỷ liệu có thể tạo thành hiệu quả hay không, hắn chỉ cần thấy hợp lý là sẽ đồng ý rồi rút bút ký xác nhận, cái nào quá mức gây phân vân thì tạm gác lại.
Dù sao thì, phải áp dụng mới biết hiệu quả ra sao, không ký duyệt thì chờ tới bao giờ. Mọi thứ đang được xây dựng lại từ đầu, hiện tại chính là từng bước thử nghiệm những điều hoàn toàn mới vào xã hội phi phàm hoàn toàn mới, hãy để cho chọn lọc tự nhiên làm nhiệm vụ của nó.
Cái nào phù hợp tất nhiên sẽ được áp dụng, cái này không phù hợp, chắc chỉ ba ngày là lại được điều chỉnh.
Nửa tiếng sau, sau khi khuôn mặt của Lam Nhu Thuỷ đã thoáng trở nên ửng hồng, hơi thở cũng có chút gấp gáp, toàn bộ công việc mới coi như xử lý xong xuôi.
Hàn Phong hài lòng nhét nốt thìa cơm vào miệng rồi tùy tiện nói:
- Phân loại rồi gửi tới những người liên quan, sau đó cô cũng đi nghỉ ngơi đi.
Lam Nhu Thuỷ cắn môi một cái rồi nhu thuận gật đầu:
- Dạ ~…
Hàn Phong vốn muốn đứng lên kiếm thêm một bát cơm nữa, nhưng sau khi suy nghĩ một chút hắn mới thong thả hỏi:
- Có bao nhiêu luật sư, thẩm phán, chuyên viên pháp lý tại trấn Hi Vọng?
Bảng nguyện vọng phân phát ra, dữ liệu của cư dân gần như đã được hoàn thiện. Trước tận thế, ai làm nghề gì đều đã được bọn họ khai báo ra, hi vọng kiếm về một cái vị trí tốt một chút. Có điều sau tận thế mấy công việc như nông dân, công nhân, tài xế… lại được trọng dụng hơn, đơn giản là sức khoẻ tốt thì sẽ làm được nhiều thứ hơn ngoài chiến trường. Những công việc như nhân viên văn phòng, giáo viên, luật sư… lại ít được trọng dụng, đơn giản bởi vai trò của họ trong xã hội hậu tận thế đã không còn quan trọng nữa.
Những người có thể lực yếu nhược hơn, ngoài bác sĩ thì hầu hết đều “thất nghiệp” chuyển qua xây tường thành, chẻ củi, tháo rút xăng xe, may vá, đục đẽo chướng ngại vật… Có thể nói là u uất tới cùng cực.

Lúc này nghe câu hỏi của Hàn Phong, Lam Nhu Thuỷ chỉ dành 2 giây để suy nghĩ liền lập tức trả lời lại:
- Có tổng cộng 6 người có chuyên môn về pháp luật.
Hàn Phong cũng dành ra 2 giây suy nghĩ rồi thản nhiên nói:
- Tập hợp bọn họ lại, tôi muốn làm ra một bộ luật mới phù hợp với tình hình hiện tại, cô hãy phụ trách việc này, yêu cầu của tôi chính là mức độ xử phạt nặng gấp đôi so với trước tận thế. Về phần lương thưởng, cứ coi như gấp đôi công việc bọn họ đang làm đi.
- …!!!
Lam Nhu Thuỷ gần như đã muốn khóc. Thực ra lời tư vấn mà nàng muốn nói nhất chính là những lời này, nàng đã nhìn ra bất cập của bảng bố cáo 10 quy tắc, kia chính là có cấm hành vi nhưng không nêu cụ thể sẽ xử phạt thế nào, điều này khiến chẳng ai “sợ” cả, cũng không có căn cứ phạt, tất cả đều dựa trên cảm tính. Chẳng qua bố cáo 10 quy tắc là do Hàn Phong lập nên, nàng chưa dám lật đổ những thứ kia mà nêu ý kiến của mình.
Hơn nữa việc Hàn Phong muốn tập hợp những người có chuyên môn lại cùng nhau thảo luận cũng khiến nàng vô cùng cảm động. Cuối cùng thì nhân tài không phải đi đào đất nữa… Điều này nói lên việc Hàn Phong không chuyên quyền độc đoán, không kìm kẹp tư tưởng tiến bộ, đồng thời cũng biết bản thân mạnh yếu ở đâu, không hề xen ngang vào những việc bản thân không có chuyên môn.
“Minh quân.”
Lam Nhu Thuỷ không tự chủ được lẩm bẩm một câu trong lòng rồi nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ:
- Vâng ~
Nhìn Lam Nhu Thuỷ đem theo mớ giấy tờ rời đi, Hàn Phong cũng thản nhiên nói với Hương Vẫn Tình còn đang dọn dẹp trong bếp:
- Cô cũng đi nghỉ ngơi đi. Về phòng riêng của mình.
Hương Vẫn Tình bàn tay hơi khựng lại một nhịp rồi nhu thuận đáp lại:
- Dạ.
Căn phòng cuối cùng không còn người lạ, Hàn Phong lúc này mới lấy từ trong balo ra một bộ đàm radio màu đen kịt. Hắn bật lên tín hiệu, cẩn thận điều chỉnh tần số, sau đó vật này thong thả vang lên một cái thanh âm rè rè được gửi vào tin nhắn lưu trữ từ trước.
“Tôi là tiểu đội trưởng số 13…”
Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên.
Gián điệp Tam Giang, thành công xâm nhập rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.