Chương 331: Bánh bao kỳ bí
Trải qua một đêm không mấy ngon giấc, Hàn Phong cuối cùng vẫn là lờ mờ tỉnh dậy đúng giờ.
Tối qua hắn mỏi mắt chờ đợi cả nửa tiếng đồng hồ, chửi thầm mấy trăm câu, vậy nhưng cuối cùng vẫn đành phải bỏ qua việc tiếp tế băng độc cho đống xác c·hết. Hai cái người kia quá dai sức, hắn không thể canh chừng tới cuối được, cũng không có định lực cỡ đó.
“Thật sự là drama không hồi kết, không hiểu tại sao hai người Nhạc Liên, Triệu Hà Vân lại còn dám trốn ở gần đó nhìn trộm… Đám biến thái này…”
Ném mấy cái suy nghĩ vừa sáng sớm đã làm phiền người khác này ra sau đầu, Hàn Phong nhiệt tình bơi trong đống chăn nệm thêm mấy chục vòng nữa mới chịu ngồi dậy rồi ngáp ngắn ngáp dài hừ hừ rên rỉ thoải mái. Không, đêm qua ngủ vẫn rất ngon, bằng chứng là điểm thể lực trí lực đã hồi đầy cây rồi.
Thông tin từ kỹ năng Tâm Ý Tương Thông do phân thân Ảnh Chiếu Ánh Trăng cũng bắt đầu tràn ngập tâm trí, để cho hắn hiểu rõ tình hình hành động đêm qua đã diễn ra thế nào.
Tương đối tốt đẹp.
Hàn Phong dậy sớm nhưng có người còn dậy sớm hơn, Hương Vẫn Tình không biết từ bao giờ đã ở tại. Xuyên qua khoảng không trong phòng, hắn có thế nhìn thấy thân ảnh thướt tha uyển chuyển của nàng ta đang bước qua bước lại, cùng với đó là hương vị thơm ngon kích thích khiến người ta vô cùng đói bụng. Cái nữ tử này, nấu món gì vậy.
Dù không biết nàng ta đang nấu món gì, bất quá nhìn từ phía sau, cái món ngon nhất hẳn là món gì đó căng mọng trắng muốt ngay dưới lớp váy ngắn kia. Ân, mỗi lần nàng ta rướn người vươn tay lấy mấy lọ gia vị trên kệ bếp, váy ngắn lại kéo lên mấy phân, cái món kia lại được bày ra thêm một chút. Ối, nó có hai phần à, được rồi, tất nhiên là có hai phần rồi…
“Cố lên, bày ra một nửa rồi, còn cái lọ trên cùng kìa, đừng bỏ cuộc, rướn người thêm đi…”
Hàn Phong đã triệt để tỉnh cả ngủ, hai con mắt của hắn thao láo mở ra nhìn chằm chằm vào một cái phương vị, còn thật hi vọng nhìn được toàn cảnh món ăn vừa bổ mắt vừa bổ não kia. Bất quá Hương Vẫn Tình không có thoả mãn hắn, trái lại thân ảnh nàng ta đã khuất sau cánh cửa tủ đựng đồ rồi.
- C·hết tiệt…
Lầm bầm chửi thầm một câu, Hàn Phong đem chăn lật ra rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Mười phút sau hắn đã hoàn thành công tác vệ sinh cá nhân, cũng mặc vào trang phục chiến đấu rồi an ổn ngồi tại bàn bếp, khuôn mặt hiện lên chờ mong rất lớn.
Cấp độ càng cao, tiêu hao càng nhiều điểm tiềm năng vào chiến đấu thì sẽ càng nhanh đói bụng. Mặc dù đêm qua không chiến đấu nhưng hiện tại Hàn Phong vẫn đang rất đói, điều hắn muốn làm nhất lúc này chỉ là thoả mãn cái dạ dày đang sôi ùng ục mà thôi.
Mà cái này thì Hương Vẫn Tình thoả mãn được. Nàng ta chăm chú cẩn thận bày ra từng món ăn lên bàn, có tổng cộng ba món, định lượng mỗi món cũng rất nhiều, nhìn qua cũng vô cùng ngon mắt.
- Món gì đây?
Hàn Phong chỉ một đĩa bánh trên bàn mà nuốt nước bọt hỏi. Phía đối diện, Hương Vẫn Tình từ đầu tới cuối vẫn phóng xuất cái khi chất u buồn nhàn nhạt lúc này nhẹ giọng đáp lại:
- Dạ, món bánh bao kỳ bí.
“Bánh bao kỳ bí… Ặc…”
Mắng thầm một câu trong lòng, Hàn Phong thò tay cầm lên cánh bánh bao cực lớn trên đĩa. Bánh này bề ngoài căng mọng ẩm ướt, cảm giác sờ vào vô cùng mềm mại thoải mái, thử bóp mấy cái còn cực kỳ đàn hồi sướng tay, phía bên trên còn có một hạt đậu đỏ căng tròn sưng tấy điểm xuyết. Hắn nuốt một ngụm nước bọt xua đi cảm giác kỳ quái sau đó không chút do dự cắn thử một miếng.
Ân, quả thật đủ kỳ bí, bên trong có nhân giá đỗ tươi mát cùng với thịt bò hầm nhừ, kết cấu còn hơi dai dai của sợi miến, có chút đắng nhẹ của rau ngải biến dị, chút bùi béo của đậu đỏ, cùng với cảm giác mềm mại đàn hồi của vỏ bánh, thực sự là vô cùng ngon miệng.
Hàn Phong nhanh chóng đem hai chiếc bánh bao cự đại đều một lượt ăn hết rồi chỉ qua món thứ hai hỏi:
- Đây là món gì?
Hương Vẫn Tình vừa rót một cốc sữa ấm từ bình thuỷ bên cạnh vừa thong thả đáp lại:
- Dạ, món bánh mỳ kẹp lạp xưởng.
“Lạp xưởng đút bánh mỳ. C·hết tiệt, nghe lộn…”
Hàn Phong không khỏi tự mắng thầm một câu, hắn cầm lên cái bánh mỳ nho nhỏ và khúc lạp xưởng to to được kẹp bên trong mà há miệng cắn xuống. Ân, món này tương đối cơ bản, thế nhưng nước sốt mà Hương Vẫn Tình làm ra thật sự rất ngon, có rất nhiều hương liệu không biết tên hoà quyện cân bằng, khiến cho hắn không nhịn được liên tục xuýt xoa khen ngợi.
Sau khi uống xong nửa cốc sữa ấm vừa được đưa qua, Hàn Phong lại chỉ qua món cuối cùng rồi hỏi:
- Đây là món gì?
Hương Vẫn Tình đẩy cái đĩa tới rồi nhẹ giọng trả lời:
- Cháo cá tươi.
“Cuối cùng cũng có món bình thường một chút…”
Hàn Phong không khỏi thở phào một hơi lẩm bẩm, hắn không chút do dự cầm lên thìa xúc ăn. Ân, cháo rất ngon, vừa béo vừa thơm, không hề tanh một chút nào. Cá tươi bắt từ sông Lệ có giá cực cao, không phải ai cũng mua được mà ăn, giá chợ đen là 10 chiến công mới được hai lạng, đắt gấp mười lần gạo trắng…
Có điều cháo có thêm hạt tiêu, dù ngon nhưng thật đủ cay nóng. Ăn được nửa bát, Hàn Phong đã không chịu nổi mà phải cởi áo khoác ngoài ra, sau đó cởi nốt áo khoác tận thế. Lại nhìn tới ngón tay trắng thon thả muốt của Hương Vẫn Tình đang sắp xếp mấy miếng đào ngâm trước mặt, hắn càng có cảm giác vô cùng nóng bức.
Món này mới là món bất bình thường nhất, làm sao có cảm giác nếu muốn ăn hết thì phải lột sạch đồ mới chịu nổi.
Khó khăn dùng thìa tống hết bát cháo vào mồm, Hàn Phong lại được Hương Vẫn Tình đẩy tới một đĩa đào ngâm, nàng ta còn thật cẩn thận hỏi lại:
- Thủ lĩnh, ngài có muốn ăn gì nữa không?
Hàn Phong vừa dùng dĩa chọc vào miếng đào vừa liếc mắt nhìn lên lọ gia vị ở vị trí cao nhất trên kệ bếp, hắn thiếu chút đã buột miệng nói món gì cũng được, miễn nấu bằng lọ gia vị kia là được. Bất quá cẩn thận nhìn lại, kia là ớt bột carolina reaper, độ cay hơn 1 triệu, ăn vào khẳng định cay tới rụng cả lưỡi…
“Cô nằm lên bàn cho tôi thưởng thức là được, tôi sẽ ăn từ đầu tới chân không chừa khúc nào, nhất là hai cái bánh bao kỳ bí trắng muốt hàng thật giá thật kia, nhất định phải bóc vỏ mới ăn được…”
Vừa đê tiện vừa thô lỗ nghĩ thầm một câu trong đầu, Hàn Phong chép miệng ăn hết đĩa đào ngâm rồi lắc đầu đáp:
- Không cần thêm nữa. Món ăn đều rất ngon, lần sau nấu nhiều hơn chút, cô cũng cùng ăn đi.
Hương Vẫn Tình dường như vừa mới mỉm cười rất khẽ, nàng ta đẩy tới một hộp khăn giấy rồi nhẹ giọng đáp lại:
- Vâng ~
Xách lên balo rời khỏi phòng, Hàn Phong bây giờ mới chột dạ nhớ ra mình còn gần 20 thẻ trang bị chưa mở. Trước đó quá bận rộn, trì hoãn quay báu vật đã lâu, hiện tại mấy tấm thẻ kia sắp thối ra rồi.
“Tối nay phải giải quyết hết, kiếm đủ 30 thẻ quay một lượt 30 trang bị level 4 cho thoả mãn. Không, phải mở ra trang bị level 9!”
Thầm chế giễu một câu tuỳ tiện, hắn nhanh chóng thông qua 6 đội viên phụ trách công tác bảo vệ ở tầng dưới mà bước xuống sân.
Thời gian gần đây người từ Xuân Lê bắt đầu được trộn lẫn với người từ Thanh Hà, sức sống của trấn Hi Vọng cũng bắt đầu được kéo lên rất cao. Nhóm người Xuân Lê phải nói là chăm chỉ vô cùng, mới 5h30 nhưng bọn họ đã vác theo cuốc xẻng tấp nập xếp hàng chuẩn bị đi đào công sự.
Trong số 4 đại biểu biểu cư dân mới được bầu, người duy nhất không phải “quân xanh” do Liễu Huyên cài vào chính là đến từ Xuân Lê. Đây là một nữ nhân khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt tương đối bình thường, thế nhưng ánh mắt luôn toả ra khí tức vô cùng kiên cường. Hàn Phong đã quên mất tên nàng ta, bất quá hắn cũng không ngại để cho sự dân chủ được phát huy thoải mái.
25% vẫn trong tầm khống chế.
Lịch trình buổi sáng của hắn vẫn như bình thường, dạo qua khảo sát tình hình tập luyện cách đấu, tập các thao tác ngắm súng, bắn súng, bắn đạn chống tăng, kỹ chiến thuật rút lui, kỹ thuật lái xe đâm đụng thây ma…
Hàn Phong vốn muốn nếm thử một chút lái xe, bất quá hắn sợ tông c·hết đội viên nào đó hoặc tông sập cổng căn cứ là hỏng bét, bởi vậy sau một hồi do dự thì đành phải cắn răng lựa chọn bỏ qua.
Lượn qua phòng trọng lực, phòng vật tư, phòng nuôi cấy, đi trò chuyện đôi chút với Đại Hắc Cẩu về tình hình do thám tối qua, tới phòng quân y xem xét tình hình thương binh, tình hình của Triệu Băng Vũ.
Cái thiếu nữ này kể từ lần “chữa trị” lúc trước vẫn không có gì thay đổi, Hàn Phong buộc phải để cho bác sĩ Huấn tự nghiên cứu thêm.
6 giờ sáng, công việc thị sát coi như đã xong xuôi, tất cả tiểu đội trưởng cũng đã tập trung đầy đủ tại phòng họp chung.
Sử Thắng bày ra sa bàn địa hình, trình bày sơ lược chiến thuật t·ấn c·ông ngày hôm nay. Cốt yếu nằm ở chỗ đánh nhanh thắng nhanh, đảm bảo an toàn đội ngũ, đồng thời tiêu diệt tất cả thây ma tiến hoá nhằm ngăn chặn hậu hoạn sau này.
Vương Tốn bên kia cũng đóng góp vài ý kiến, hắn muốn trước tiên tìm ra tất cả thây ma thể bộc phá trên level 20 rồi tiêu diệt chúng nó, hoặc ít nhất là phải khoá chặt và kiểm soát được vị trí của chúng nó, sau đó mới tiến hành đánh giáp lá cà.
6h30 phút sáng, hơn 300 đội viên chính thức và 50 đội viên dự bị đã tập trung trong sân rộng. Sau bài phát biểu ngắn của Hàn Phong, toàn quân giương cao quyết tâm chiến thắng sau đó tiến lên hàng loạt chiếc xe tải chở quân chờ sẵn, binh lực của toàn bộ trấn Hi Vọng, thẳng hướng Xuân Lê.
Hôm nay là ngày bọn họ quét sạch toàn bộ thi đàn tại nửa đông bên này, chính thức hoàn thành mục tiêu “đứng vững gót chân”.
Ngồi trong xe jeep cơ động cao, Hàn Phong ném một chiếc nhẫn cho Ngô Soái bên cạnh rồi thản nhiên nói:
- Làm quen trước một chút, đừng có táy máy, mất một lượt là hỏng việc đấy.
Ngô Soái cầm chiếc nhẫn này trên tay rồi lật qua lật lại sau đó cười ha hả nói:
- Đại ca, chi bằng nhượng lại cái nhẫn này cho đệ, đệ mới nghĩ ra một trò rất hay.
Hàn Phong khoé miệng không khỏi co giật, hắn tức giận hừ một tiếng rồi lạnh lùng đáp lại:
- Lần sau đổi địa điểm đi, đệ hành sự ở đó mà không ngửi thấy mùi xác c·hết à?
Ngô Soái nghe được lời này thì á khẩu, mùi xác c·hết, đúng là tối qua hắn có ngửi thấy mùi xác c·hết thoang thoảng…
- Tiểu… Tiểu Lạnh Lẽo, huynh cũng thích cái trò rình trộm đó sao!!!