Chương 346: Lạt mềm buộc chặt.
Vương Tốn giờ phút này đúng thật là có điểm xúc động.
Hắn chiến đấu tại trấn Hi Vọng này đã hai ngày, lần đầu tiên khi Hàn Phong cho người mang quà tới đút lót, với tinh thần chính nghĩa cùng thái độ nghiêm khắc của một quân nhân, hắn đã từ chối một cách thẳng thừng, thậm chí có chút chán ghét và phản cảm cách làm của đối phương.
Hắn cũng nhận định đối phương là hạng thổ phỉ vô sỉ như bao tên thổ phỉ khác, chuyên dùng chiêu trò lợi lộc dụ dỗ để hòng mưu tính những chuyện xấu xa, thậm chí sớm chuẩn bị tinh thần vì từ chối mà bị đối phương âm thầm hãm hại. Đó là cách phản ứng thường thấy của một tên thổ phỉ khi không mua chuộc được quan chức, khi bất lực vì kế hoạch thất bại, khi bị vả vào lòng tự trọng.
Nhưng Hàn Phong không làm thế, người kia chẳng những không mè nheo đeo bám nữa mà triệt để dừng hẳn hành vi mờ ám, không còn khiến bọn họ phải khó xử. Hắn ta vẫn như cũ đối xử tốt với bọn họ, vẫn cung cấp thực phẩm tươi sống đầy đủ, phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, có nước nóng, có quạt mát, có cả trà bánh hậu cần bữa phụ, thậm chí đêm qua còn có nữ hầu tới giải toả căng thẳng, cái này là đãi ngộ không chỉ gấp đôi đãi ngộ bên Tam Giang.
Trên chiến trường, người kia bố trí tới chín phi phàm giả để bảo vệ một đội viên súng máy của bọn họ, cũng nhanh chóng ra tay cứu trợ kịp thời trong lúc nguy cấp, tuyệt đối không có chuyện vì việc tư trả thù việc công. Về phương diện cá nhân, vị Hàn thủ lĩnh này liên tục động viên binh lính dưới trướng, càng tự mình xông pha tuyến đầu, tự tay dấn thân vào nguy hiểm. Những chiến thuật mà hắn đề ra, tất cả đều được áp dụng hiệu quả, mang đến thành công tuyệt đối cho toàn bộ chiến dịch.
Vương Tốn với tư cách một quân nhân, đánh giá công tâm, vậy thì Hàn Phong là một vị thủ lĩnh vô cùng hợp cách. Cơ sở ở đâu ư, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ và tràn đầy tin tưởng của 16 vị tiểu đội trưởng trong phòng này là rõ.
Hiện tại Hàn Phong lại tiếp tục công khai ban thưởng, lấy danh nghĩa tập thể để chính quy hoá hành động của mình, cái này mới khiến cho Vương Tốn cảm động. Người kia không phải thổ phỉ như hắn nghĩ, vị Hàn thủ lĩnh này chỉ có một chút xíu sự tà đạo mà thôi, mà điều đó thì mỗi người đều có. Quan trọng là hắn ta không ép buộc người khác phải tà đạo giống mình, vẫn kiên định thực hiện mục đích, nhưng đã uyển chuyển thay đổi phương pháp, không khiến mọi người rơi vào tình cảnh giằng co xấu hổ, đó chính là điểm khác biệt giữa một thổ phỉ tầm thường và một kiêu hùng.
Đó cũng là một lời tuyên bố không âm thanh đang chậm rãi vang vọng bên tai hắn: Vương Tốn à, tôi ngưỡng mộ tài năng của anh, rất muốn anh cống hiến sức lực cho tôi. Nhưng tôi biết anh có lý tưởng của riêng mình, vậy thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa, hãy nhận lấy tưởng thưởng xứng đáng cho đóng góp của anh đi.
Hàn Phong cái vị thủ lĩnh kia, hắn gần như có tất cả trong tay, thế nhưng vẫn liên tiếp làm ra những hành động thể hiện sự ái tài ngưỡng mộ, không hề có nửa điểm kiêu căng ngạo mạn, cũng không hề tỏ ra phách lối trịch thượng, ép buộc bỉ ổi. Hắn vì một quân nhân bình thường như Vương Tốn mà tốn công tốn sức như vậy, đó là chứng tỏ của việc yêu quân như con, chứng tỏ hắn là một người có tâm chứ không phải loại thổ phỉ vô đạo không biết đúng sai.
Binh lính dưới trướng Hàn Phong, chắc chắn sẽ được đối xử tử tế. Chắc chắn.
Vương Tốn cũng đã nhiều lần làm công việc đi thu phục các căn cứ người sống sót, đã nhìn nhiều cảnh tượng bê tha hoang tàn, thủ lĩnh thế lực chỉ lo hết ăn lại nằm, phóng thích hắc ám trong nội tâm, nhân loại dưới trướng bị đối xử như heo chó. Thế nhưng tại trấn Hi Vọng này, cuộc sống mới còn ngăn nắp bài bản hơn cả trước tận thế, đã có sự tái sinh và phát triển, dân cư đồng lòng nỗ lực mỗi ngày, không nhìn thấy nửa điểm chướng khí bất mãn. Nơi này thậm chí có vài mặt vượt trội căn cứ Tam Giang.
Cả thượng tầng và hạ tầng, nơi này không giống căn cứ thổ phỉ. Đó chính là điểm làm hắn xúc động. Trong tận thế, tìm được một thủ lĩnh vì thế lực chứ không vì bản thân là rất khó. Hắn là một quân nhân, lý tưởng lớn nhất là bảo vệ nhân dân, và nhân dân ở nơi này đang được bảo vệ vô cùng chu toàn.
Trấn Hi Vọng, không tới mức đen kịt như trước khi hắn tới, trái lại nơi này thực sự tương đối đáng sống.
Đánh đánh g·iết g·iết vĩnh viễn là hạ sách, càng khó đạt mục đích. Giống như ngọc thạch mà cầm búa tạ đến nện thì chỉ có hỏng bét, cần phải uyển chuyển nhu hoà mài từng chút một mới thành ngọc bài sáng bóng. Có đôi khi chỉ cần vài thao tác nhỏ, biểu đạt ra chân tình thật tâm, một người lạnh lùng nghiêm khắc cũng sẽ bị mài tới tan chảy.
Hàn Phong chính là muốn dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt như thế, không chỉ với Vương Tốn người ngoài, hắn làm ra những cái này còn nhắm tới 16 tiểu đội trưởng bên dưới, để cho người nhà nhìn xem: Tôi, Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, tuyệt đối không quên đi công sức và đóng góp của bất kỳ ai, kể cả đó có là kẻ thù phía bên kia chiến tuyến.
Hắn lúc này thu hồi ánh mắt khỏi Vương Tốn rồi quay qua nhìn Hoàng Khải chậm rãi hỏi:
- Hoàng trưởng phòng, anh nghĩ sao, thời gian không còn nhiều.
Hoàng Khải nắm chặt bàn tay, trong lòng thì liên tục chửi bới tám chục lần Hàn Phong là tên khốn nạn, tráo trở, hai mặt, thổ phỉ bất lương, thành phần cần phải loại bỏ khỏi xã hội.
Tên thổ phỉ này, chỉ trong 2 phút vừa qua đã thay đổi sắc mặt 5 lần liên tiếp, mỗi sắc mặt lại thể hiện một lời nói, một quan điểm, một thái độ khác nhau, vặn vẹo ngược xuôi đủ đường để dồn người khác vào thế bị động. Hắn chắc chắn không có lời nào của đối phương là lời thật lòng, tên này đang lừa gạt tất cả mọi người ở đây, hắn đang cố tình bóp méo và đánh tráo khái niệm để thao túng lòng người.
“Aizzzz, có chính khách nào đang dạy cho tên này à…”
Hoàng Khải không khỏi nghĩ thầm như vậy, bởi vì bản chất việc làm của Hàn Phong giống hệt một chính khách, giống hệt chính hắn và cao tầng huyện Tam Giang, đó chính là xịt nước hoa lên đống cứ* rồi bón cho tất cả mọi người cùng ăn. Hành động bỉ ổi đan xen với tính chính danh, mục đích âm u ẩn phía sau thứ tưởng như tốt đẹp, biến tất cả mọi người thành con lừa, mơ mơ hồ hồ bị dẫn dắt mà không biết.
Nhưng hắn không có lựa chọn, đống cứ* này, hắn buộc phải ăn, bởi vì lửa xém lông mày rồi.
Hắn qua bên này làm việc đã 3 ngày, ngoài 5 vạn đạn ban đầu và 30 viên PG-2 HEAT ẩm ướt ra thì không thu được gì thêm, công tác tiến triển có thể nói là bế tắc nhất từ khi tận thế nổ ra tới giờ. Lần này phải liều mà kiếm về những thứ thực chất có thể sử dụng, không được phép chần chờ thêm nữa, bằng không rất có khả năng sẽ bị kỷ luật nặng nề.
“Kệ! Trước hết cứ vung tay mà làm, cùng lắm bỏ luôn cái chức phó phòng này, chuyển qua làm thủ hộ giả cho bốn tiểu đoàn…”
Ý đã quyết, Hoàng Khải cũng không do dự nữa, hắn đem công văn dởm trên bàn nhét vào cặp sách rồi nghiêm túc biểu đạt quan điểm của mình:
- Hàn thủ lĩnh, chân thành của anh, tôi trước hết sẽ tạm thu lại, chắc chắn sẽ bàn giao đầy đủ cho hội đồng căn cứ.
“Tôi sẽ báo cáo toàn bộ việc này cho cao tầng, anh đừng hòng chơi chiêu.”
Hàn Phong lúc này mới mỉm cười gật đầu hài lòng rồi phất phất tay, Liễu Huyên theo đó lấy ra một cái túi nhét tất cả sách kỹ năng vào trong rồi giao cho Hoàng Khải.
Thật ra Hàn Phong cũng không quá trông đợi vào hành động lần này sẽ thành công chia rẽ, hắn chỉ muốn làm một phép thử nho nhỏ trong một vạn phép thử mà thôi, thử một chút phản ứng của đối phương mà thôi. Đào góc tường của chính phủ sao, haha, khó khó khó.
Nếu Tam Giang làm ra việc gì đó tương tự với việc Hàn Phong đang làm, hắn hiện cũng nghĩ ra ba cách để đối phó lại, vậy thì hẳn bên kia cũng có mười cách rồi.
Hàn Phong không tự tin mình thông minh cơ trí hơn ai cả, hắn nghĩ ra được, người khác tất cũng sẽ nghĩ ra được, 6000 người cũng phải lựa ra được 60 người khôn ngoan hơn hắn chứ hả, tất nhiên sẽ đối phó được sự việc này, trò mèo của hắn chỉ muốn gửi đi tín hiệu mà thôi.
“Tôi muốn độc lập đấy, tôi cũng có lực lượng và đội ngũ của riêng mình, cũng có đủ sức lực để bảo vệ thành quả của mình đấy. Các ông bớt cái thói tới tận cửa nhà chiêu mộ phi phàm giả của chúng tôi đi, bằng không chúng tôi cũng sẽ làm điều tương tự, mà còn có nhiều phương pháp cả chính quy cả bỉ ổi.”
Chấp nhận chơi trò chơi câu giờ, vậy thì phải chấp nhận vờn nhau từng tí một. Chiến tranh vừa mới qua, hắn cần một chút thời gian hòng tiêu hoá chiến quả, sau đó sẽ có sức bật đủ để chính thức đương đầu với căn cứ Tam Giang. Công việc hiện tại, tất nhiên phải bắt đầu manh nha thể hiện ra chút nanh vuốt và quan điểm của mình rồi.
Định ra việc này xong xuôi, Hàn Phong cũng không thèm làm khó Hoàng Khải nữa, hắn đứng lên rồi thản nhiên nói:
- Tôi cần bàn giao với Ngô phó đại đội một chút, sau đó mọi người có thể lập tức lên đường.
Hàn Phong và Ngô Soái theo đó đứng lên tiến vào phòng họp nhỏ bên cạnh phòng họp trung tâm, hai người trao đổi sơ qua một lần nữa những công việc cần phải thực hiện. Những việc này bao gồm xác nhận lại tình báo về tình hình của cao tầng căn cứ Tam Giang, vị trí các nơi yếu hại có thể t·ấn c·ông, khu vực được canh phòng cẩn mật, khu vực lưu trữ vật tư, tình hình chiến đấu ngoài tiền tuyến, tình hình cư dân tầng thấp tại hậu phương…
Cuối cùng Hàn Phong vung tay lên thi triển một cái kỹ năng, Ngô Soái thì lợi dụng uy năng Nhẫn Mô Phỏng để sao chép lại nó.
Cả ngày hôm nay Hàn Phong không lợi dụng Nhẫn Mô Phỏng level 4 để chiến đấu với thi đàn chính là để dành cho thời khắc quan trọng này.
Sau khi mô phỏng một lần, Hàn Phong vẫn không quá yên tâm, hắn quyết định để cho Ngô Soái mô phỏng lần thứ hai. Về phần lần thứ ba sẽ dùng để dự phòng các trường hợp khẩn cấp, tuỳ tiện Tiểu Im Lặng muốn nghịch thế nào thì nghịch.
Sau khi hoàn tất chuẩn bị, hành trang “đi sứ” bên Tam Giang mới coi như đầy đủ.
Ngô Soái lúc này vuốt vuốt nhẫn mô phỏng trên tay mà rầu rĩ hỏi:
- Đại ca, nếu bọn họ thật sự giở trò, chúng ta sẽ xử lý ra sao?
Hàn Phong chỉ thản nhiên ngáp một tiếng rồi đáp lại:
- Không có thứ gì quý giá tới mức phải giữ rịt không buông. Có đôi khi buông bỏ thứ này, thứ khác tốt đẹp hơn mới tới. Đệ nhìn con Thể Thao Túng ôm khư khư cục đá ngu kia kìa, kết quả là nó tèo rồi.
Ngô Soái không nói gì nữa, hắn nắm chặt bàn tay lại rồi cười lạnh nói:
- Nếu họ dám giở trò, đệ sẽ là người bắn phát súng đầu tiên!
3 phút sau, Hoàng Khải và Vương Tốn dẫn theo hầu hết nhân viên công tác leo lên xe jeep chuẩn bị rời đi, chỉ để lại hai người tại bến tàu tiếp tục sửa chữa bọc thép BMP-1. Đi cùng với họ tất nhiên có Ngô Soái, ngoài ra còn có Hà Tam và Triệu Nhược Pháp đi theo hầu việc.
- Hàn thủ lĩnh, đa tạ hỗ trợ.
Hoàng Khải đứng trong sân chìa tay ra có chút khổ não nói, Hàn Phong cũng thản nhiên bắt tay hắn mà gật gật đầu tươi cười đáp lại:
- Một chút nhân tình mà thôi, chúng ta xem như kết cái thiện duyên.