Chương 351: Căn cứ người sống sót huyện Tam Giang
Cái sự kiện vừa rồi chỉ thoáng lướt qua như thể không mấy quan trọng, Ngô Soái đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về phía bụi cây sau lưng.
Vừa rồi hắn đã sử dụng lượt kích hoạt đầu tiên của Nhẫn Mô Phỏng level 4, đồng nghĩa hiện tại hắn cần phải chạy đua với thời gian, nếu lỡ may phải sử dụng tới lượt kích hoạt thứ hai, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Đoàn xe rất nhanh đã chạy tới phía trước căn cứ người sống sót huyện Tam Giang. Theo khảo sát toàn cảnh của Hàn Phong, căn cứ này là một khu đô thị toạ lạc tại rìa phía bắc của trung tâm huyện, cách cầu Lệ Giang khoảng 6 cây số, cách cầu Liễu Hà 9 cây số và cách trấn Diệu Liên thuộc huyện Lệ Trì khoảng 11 cây số. Vị trí này được lãnh đạo căn cứ lựa chọn tương đối ổn thoả khi vừa không quá gần trung tâm là nơi đông đúc, vừa đủ xa các huyện thành khác, thuận lợi cho cả t·ấn c·ông lẫn phòng thủ.
Dân số căn cứ là hơn 6000 người, bởi vậy sau mười mấy ngày cố gắng và nỗ lực, tường thành căn cứ đã sơ bộ được thành hình. Một bức tường cao 2,5 mét, rộng tới 1 mét, vòng một vòng lớn bao bọc một khu vực rộng lớn bên trong, chúng được tạo thành từ chông sắt, đất cát cùng gạch cỡ lớn sắp xếp chặt chẽ chắc chắn, dọc theo lộ tuyến tường thành còn được xây dựng rất nhiều công sự cản đường, đây là tuyến phòng thủ cực kỳ vững chắc nếu phải đối diện với nhóm thây ma cấp thấp và cấp trung.
Trên tường thành có các điểm hoả lực rải rác và cao điểm phòng thủ, có thể để cho đội viên và xạ thủ đứng từ trên cao xả công kích xuống dưới, ở độ cao 2,5 mét và hơn thế cũng khiến tầm quan sát trở nên thoáng đãng, còn có địa lợi thế năng trên cao đánh xuống, có thể nói là không dễ mà công phá được thành luỹ nơi này.
Trước cổng căn cứ có đỗ lấy một xe bọc thép BTR-60 cùng hai tháp canh hai bên có gắn súng máy RPD-7.62mm, xạ thủ súng máy luôn chằm chằm nhìn xuống phía dưới, bên cạnh còn có hoa tiêu đang cầm ống nhòm quân dụng quan sát xa xa, muốn tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào có thể xuất hiện.
Đây mới chỉ là mặt ngoài, mặt ẩn giấu hẳn là vẫn còn đang đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm. An ninh nơi này phải nói là vô cùng nghiêm cẩn, người thường không cách nào có thể đột nhập.
Bên ngoài tường thành, rất nhiều công nhân đang tiến hành đào hố và xây dựng công sự, chiến hào, thành luỹ và phòng tuyến sơ cấp. Mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện bị t·ấn c·ông hay không, bọn họ chuẩn bị trước chính là điều cần thiết.
Ngô Soái khẽ nhìn lướt qua những người này, đôi mày rậm không khỏi hơi nhíu lại.
“Tình hình căn cứ có vẻ không tốt lắm…”
Không có quá nhiều máy móc tham gia vào quá trình xây dựng công sự, hầu hết đều là dùng sức người, cuốc xẻng cùng xà beng, giỏ trúc, bao bố. Mặc kệ trời hè vô cùng nóng bức, các thể loại máy xúc, máy ủi, máy đục cũng không xuất hiện, chỉ có vài cỗ xe ba gác chở đất qua lại là được xem như “cơ giới hoá” đây là lý do gì?
Hắn vắt óc muốn tìm kiếm nguyên nhân của việc này nhưng không thể nghĩ nổi, sau đó hắn thử tự đặt mình vào vị trí của Hàn Phong, nếu là đại ca, đại ca sẽ có kiến giải thế nào?
- Đại ca hẳn là sẽ theo thói quen đặt ra ba cái nguyên nhân chính, năm cái nguyên nhân phụ, vậy mà mình còn không nghĩ nổi một nguyên nhân, thật tệ hại… A, có lẽ là chính quyền bên này cũng muốn vắt kiệt sức lao động, không muốn cư dân rảnh tay sao. Hoặc họ đang thiếu xăng dầu…
Nhiệm vụ lần này của Ngô Soái không chỉ là giao đạn pháo, đó còn là học tập chi tiết những điểm mạnh, điểm yếu của căn cứ này nhằm áp dụng vào trấn Hi Vọng, tất nhiên hắn buộc phải nỗ lực tư duy tất cả những hình ảnh bản thân nhìn thấy.
Sau khi đi qua cổng căn cứ, bọn họ tiến tới hai cái khu vực cổng chào riêng biệt, một khu vực rộng rãi thoáng đãng đủ cho ba làn xe chạy, mà cũng liên tục có xe quân sự ra ra vào vào, một khu vực thì tụ tập mấy chục người sống sót quần áo lam lũ, thân thể bẩn thỉu nhếch nhác hệt như vừa được móc từ dưới hầm lên.
- Khu vực tiếp nhận cơ bản cho người sống sót à?
Ngô Soái chỉ khẽ lướt qua hình ảnh này, đoàn xe của bọn họ đã chạy sâu vào trong căn cứ. Dọc đường đi, lông mày của hắn lại một lần nữa hơi nhíu lại.
Làm sao có cảm giác giống như đang sống trong tận thế…
Không, đây đúng là tận thế, bọn họ tất nhiên đang sống trong tận thế rồi. Bất quá, tận thế này không khỏi quá mức chân thật?
Dọc hai bên đường đi, người sống sót đang xếp thành sáu hàng dài phải tới cả mấy trăm người, ai nấy đều cầm theo một cái bát tô, khuôn mặt vừa mệt mỏi vừa nóng ruột. Đầu mỗi hàng có một cái bàn lớn, có nhân viên công tác đang lật mở sổ sách xem xét tên tuổi của người tới, sau khi tra xét xong, bên cạnh có một cái nồi lớn, sẽ có nhân viên công tác khác thò muôi vào nồi múc ra một muôi cháo.
- Không ăn thì cút ngay, đừng có phàn nàn, phía sau có hàng trăm người chờ kia kìa…
- Không ý kiến, một muôi đầy theo đúng tiêu chuẩn…
- Không cần giải thích nhiều, chờ đám người này đói vài ngày liền ngoan ngoãn lại…
- …
Mấy âm thanh huyên náo khẽ lướt qua cửa sổ rồi chậm rãi nhỏ dần. Bởi vì có sở hữu kỹ năng Định Vị Sóng Âm tam giai, thính lực của Ngô Soái được tăng lên một mảng lớn, hắn có thể nghe thấy tiếng cãi cọ cùng bất mãn đang dần rời xa.
“Nơi này đang gặp vấn đề nghiêm trọng về thực phẩm sao… Tại sao a? Phải rồi, huyện Tam Giang là huyện hiện đại hoá, nơi đặt trụ sở của rất nhiều công ty công nghệ thông tin, không phải huyện nông nghiệp hay thương mại, lại bị ngăn sông cách trở, chỉ nói về mặt lương thực dự trữ, huyện này chưa bao giờ giữ ở mức sung túc…”
So với tình cảnh tại trấn Hi Vọng, nơi này “thảm” hơn rất nhiều. Không phải Ngô Soái cố ý hạ thấp, thế nhưng khẩu phần lương thực bên kia, bọn họ phân phát ra ngoài ít nhất chính là cháo đặc cùng một muỗng đồ ăn nấu nhũn, không nói đủ no nhưng chưa bao giờ quá đói…
Nghĩ kỹ lại, với dân số 6000 người thì lãnh đạo Tam Giang tất phải siết chặt hầu bao lại. Trong tình cảnh ba mặt vẫn chưa thể thuận lợi thông thương qua cầu, cùng với lối thoát trên bộ duy nhất là huyện Lệ Trì vẫn đang bị chặn bởi thi đàn khủng bố, bọn họ buộc phải làm ra hành động o bế toàn diện.
Nếu trấn Hi Vọng có 6000 người, có lẽ cũng sẽ đói ăn y như bên này. Đừng nhìn việc một huyện thị hàng trăm nghìn người sẽ dư đồ ăn, phần lớn đồ ăn tươi sống sau 3 ngày sẽ hỏng sạch, sau 7 ngày thì đồ khô cũng bắt đầu bị chuột gián bọ dòi cắn phá, sau 12 ngày bắt đầu có động vật biến dị xâm lấn, mà sau 17 ngày thì chỉ có những loại lương được bảo quản tốt mới có thể duy trì. Ngay cả trấn Hi Vọng cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng tiểu đội đào bới vật tư ra ngoài không đạt chỉ tiêu kỳ vọng rồi, đừng nói 6000 miệng ăn ra rả mười mấy ngày…
Sau khi lướt qua khu cứu tế, bọn họ lại chạy tới khu tái định cư. Tình cảnh nơi này cũng không khá hơn là mấy, từng dày nhà sập xệ nhếch nhác với rất nhiều dấu vết đỏ sậm hoặc đen kịt còn lưu lại, vài chỗ đổ sập hẳn là do đạn pháo bắn trúng, cũng có kha khá mảnh tường đầy dấu vết đạn bắn.
Người qua kẻ lại nơi này vô cùng đông đúc, hầu hết đều treo vẻ nhếch nhác lam lũ, hay nói tệ hơn là tương đối bẩn thỉu, đặc biệt là nhóm trẻ con dường như không mấy được quan tâm, đầu tóc sắp bết lại thành màu nâu sậm rồi. Ngô Soái nhìn cảnh này không nhịn được mà phải tự hỏi thần trong lòng:
“Không lau dọn vệ sinh cho cẩn thận sao? Thiếu nước à? Ân, rất có khả năng, nơi này thế mà cách sông tới 6 cây số, gần nhất là vị trí bến phà Giang Lăng cũng hơn 4 cây số… Nhưng bọn họ có một cái nữ tử Lạc Thanh Thuỷ kia, làm sao lại để thiếu nước cho được? Nghe nói nữ nhân kia hai ba hôm nay quanh quẩn thao túng tàu thuyền bên mình, nàng ta rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?”
Trấn Hi Vọng ngoài nguồn nước ngầm hút lên từ máy bơm thì còn có trạm cấp nước cho toàn bộ khu đô thị Thanh Hà, mà khoảng cách từ ngoài rìa trấn cho tới sông Lệ cũng chỉ 800 mét mà thôi, tài nguyên nước không hề thiếu.
Xung quanh khu định cư, chợ trời bày bán tràn lan. Chủ yếu là các thể loại đồ sắt gia dụng, nồi xong niêu chảo, hoặc loa đài, quạt máy, dao thớt, vài chỗ bán quần áo chăn nệm, giày dép các loại, còn bán đầy trang thiết bị máy tính, tuyệt nhiên không có bất kỳ cửa hàng bán đồ ăn nào.
Lương thực được chính phủ quản lý cực kỳ nghiêm cẩn.
Người bán nhiều hơn người mua, những người này chủ yếu bày ra đó rồi nhìn nhau, dưới nắng hè gay gắt và mấy tấm vải bạt rách rưới, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vô cùng mệt mỏi lam lũ.
Ăn không đủ ăn, mua nồi mua dao về làm khỉ mốc gì?
Vài đứa trẻ con quần áo nhếch nhác đang tại bên đường đào bới thứ gì đó giống như rau dại, đứa nào đứa nấy bụng dạ kẹp lép đói kém, có đứa trực tiếp đem rau dại vừa tìm được đưa lên miệng ăn sống, giống như không hề có chút nào sợ sệt sẽ bị dị biến, hoặc loại đó đã được xác nhận ăn sống được.
Chạy qua một đoạn nữa, Ngô Soái còn nhìn thấy trước một toà kiến trúc cao tầng có một nhóm mười mấy người đang túm tụm đánh nhau, xung quanh có mấy nữ nhân ăn mặc loè loẹt thiếu vải đang sợ sệt la hét.
Cạnh đó có mấy cảnh vệ đang nhìn chằm chằm, bất quá không ai ra tay ngăn cản, tất cả đều treo lấy thái độ lạnh lùng.
Cái này, giống như bang phái tranh giành địa bàn công việc làm ăn trong nhà thổ (kỹ viện, lầu xanh, động kave) vậy…
Ngô Soái cuối cùng cũng không nhịn được nghi hoặc mà phải hỏi người bên cạnh:
- Hoàng trưởng phòng, vì sao lại không cản những người kia vậy?
Hoàng Khải hiện tại quả thật có chút xấu hổ, đối với câu hỏi này hắn nhất thời chưa biết trả lời thế nào cho phải. Lần đầu tiên hắn đặt chân tới trấn Hi Vọng, hắn đã tự hỏi “đây là tận thế sao.” Bởi vì cuộc sống bên kia sông tương đối khác so với căn cứ Tam Giang bên này…
Thế nhưng hắn cuối cùng cũng là thở dài đáp lại:
- Chỉ cần không dùng v·ũ k·hí, không có t·hương v·ong, vậy chính quyền sẽ không quản… Ngô đội trưởng, thật ra nếu không cho bọn họ phát tiết hắc ám và hoảng sợ trong lòng, rất có thể tình trạng còn diễn biến xấu hơn.
Hắn ta dù nói vậy nhưng trong lòng vẫn là âm thầm đắng chát lắc đầu:
“Nếu nhốt đám này vào tù, vậy thì lương thực đâu nuôi cho hết, không kẻ này b·ạo đ·ộng cũng có kẻ khác, chẳng lẽ còn muốn xử tử làm gương cả loạt hay sao, không thể ra điều luật như vậy… Ít nhất để bọn họ ở ngoài còn không phải nuôi, còn đang thực sự tạo chút công ăn việc làm cho đám nữ nhân…”
Chiếc xe lướt qua khu vực này, khung cảnh mỗi lúc một thay đổi, từ nhếch nhác tàn tạ dần chuyển qua sạch sẽ tinh tươm, người đi đường cũng mỗi lúc một thưa thớt, nhưng bọn họ đều tương đối khoan thai thảnh thơi.
Ngô Soái còn nheo mắt nhìn cảnh một cái nữ tử tương đối xinh đẹp đang đùa nghịch một con chó pug lông xám đi dạo quanh công viên nhỏ, thi thoảng còn ném xuống mấy miếng thịt sấy thưởng cho đối phương mỗi khi nó sủa.
“Cái đ** gì thế này…”