Chương 353: Nêu ý kiến
Bạc Thanh đánh giá sơ qua Ngô Soái, lại nhìn qua Hạ Quân trong một cái chớp mắt, chỉ nhiêu đó cũng đủ để ông ta nắm được đại khái thông tin cần thiết.
Hai bên theo đó ngồi xuống, khách sáo trao đổi cùng nhau vài câu về tình hình bên phía trấn Hi Vọng, tình hình cuộc sống của cư dân Liễu Lâm, không khí xem như tương đối hoà hợp, Bạc Thanh càng thêm hiểu rõ về Ngô Soái.
Tương đối trẻ người non dạ, trình độ lý luận không quá tốt, tuy nhiên rất kiên định, rất nhiệt huyết, cũng tuyệt đối không phải hạng thổ phỉ vô tri ác độc. So với báo cáo do Hoàng Khải gửi về, cậu thanh niên này còn lòng mang chính nghĩa hơn xa ông ta tưởng tượng.
Người như vậy, nếu dẫn dắt đúng, có thể từ từ “cảm hoá” được, thậm chí khiến cậu ra quay ngược quan điểm mà khuyên răn lại vị đại ca đứng ở phía sau kia, chỉ cần đầy đủ thời gian mài mòn tư tưởng mà thôi.
Bạc Thanh càng nói chuyện càng thêm mến tài, ông ta đã không dưới một lần biểu đạt thiện ý của mình với đối phương, đồng thời cũng biểu đạt quan điểm của căn cứ huyện Tam Giang, đó chính là luôn luôn chào đón tất cả phi phàm giả có thiện ý, tuyệt đối không gò bó hay khuôn ép như cách mọi người thường hay hiểu lầm về chính phủ.
Chỉ cần toàn bộ cao tầng trấn Hi Vọng đồng ý tiếp nhận sự quản lý chính quy, tiếp nhận sự đào tạo tư tưởng của chính phủ, căn cứ huyện Tam Giang sẽ đồng ý thành lập một tiểu đoàn chiến đấu thứ 5, lấy Hàn Phong làm đoàn trưởng, tình hình bổ nhiệm nội bộ sẽ tuyệt đối không liên quan vào.
Ngô Soái cũng mỉm cười biểu đạt cảm kích, đồng thời hứa hẹn sẽ truyền đạt lại những lời này tới Hàn Phong. Hắn thật ra tương đối bất ngờ khi Bạc Thanh lại có thái độ tốt như vậy, không hề mang tư tưởng diều hâu, khác xa so với báo cáo từ gián điệp bên này.
Bởi vì chiến sự ngoài tiền tuyến tương đối gấp gáp, hai bên cũng không có giao lưu quá lâu. Sau khoảng 7 phút, Ngô Soái, Hà Tam, Triệu Nhược Pháp theo sau ba quân nhân rời đi, vài nhân viên công tác cũng nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Hoàng Khải từ trong cặp da lấy ra một tờ “công văn” do Hàn Phong ban hành cùng với 13 bản sách kỹ năng. Đây chính là phần thưởng của Hàn Phong ban cho đám quân nhân Vương Tốn vì chiến công đã thể hiện tại chiến trường Xuân Lê. Sau khi lấy ra công văn, hắn đem chín phần rưỡi tình hình bên phía Liễu Lâm Hi Vọng bàn giao lại, nửa phần còn lại tất nhiên là chừa đường lui cho Hàn Phong, và cho cả bản thân nữa.
Sau khi Hoàng Khải rời đi, Bạc Thanh mới đẩy “công văn” ra giữa bàn rồi quay qua hỏi nam tử vest xám khoảng chừng 30 tuổi với khuôn mặt có chút ngạo khí bên cạnh:
- Bạc phó trưởng phòng, cậu nhận xét thế nào?
Thanh niên nam tử này tên là Bạc Tuấn, là phó phòng vật tư, quản lý phương diện vật tư phi phàm của toàn bộ căn cứ người sống sót huyện Tam Giang. Ân, tất nhiên rồi, hắn ta còn là con trai duy nhất của huyện trưởng Bạc Thanh.
Bạc Tuấn chăm chú đọc lại tờ công văn hàng dỏm này một lần nữa, đọc đi đọc lại cũng không tìm thấy sơ hở ở đâu, cuối cùng hắn ta thận trọng đáp lại:
- Cha… Bạc huyện trưởng, tôi nghĩ chúng ta nên tịch thu tất cả vật phẩm liên quan lại, đồng thời một lần nữa bố cáo nội quy toàn quân, tuyệt đối không cho phép có tư tưởng tiếp nhận tài nguyên bừa bãi. Không thể cứ như vậy hùa theo đám thổ phỉ này được.
Bạc Thành gõ gõ tay xuống bàn rồi tiếp tục hỏi:
- Ừm, còn gì nữa không?
Giọng điệu của ông ta tương đối bình lặng đạm mạc, dường như không mang theo bất kỳ rung động cảm giác nào, cái này khiến cho người ta không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.
Bạc Tuấn khẽ nhướng mày, chẳng lẽ hắn sai ở đâu? Sau một hồi suy nghĩ, hắn khẽ nhìn qua Hạ Quân bên cạnh rồi cắn răng trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ nên trừng phạt Hoàng Khải phó trưởng phòng một chút làm gương cho những người khác. Việc tiếp nhận công văn này là một sai lầm, lẽ ra ngay từ đầu chúng ta không nên bước vào con đường mà bọn họ trải sẵn, không nên làm theo hành động mà đối phương sắp đặt. Điều này đã gây ra một tiền lệ không được phép diễn ra, nó sẽ khiến căn cứ thổ phỉ kia nhích được một tấc lại muốn lấn thêm một bước, coi thường uy nghiêm của chính phủ.
Bạc Thanh khẽ thở dài một hơi, ông ta liếc mắt qua Hạ Quân bên cạnh rồi nhàn nhạt hỏi:
- Hạ trưởng phòng, anh có ý kiến gì về việc này?
Hạ Quân nghe Bạc Thanh hỏi mà cảm thấy nặng nề, trong lòng thì đang chửi đổng mười tám đời tổ tông của Bạc Tuấn.
“Tên phế vật, vậy mà còn kéo tao xuống nước chung với mày…”
Tên hoàn khố não toàn t·inh t·rùng Bạc Tuấn này, mới gặp khó khăn một chút liền chĩa mũi dùi qua phía hắn. Vậy mà lại đem nhân viên cấp dưới của hắn ra chỉ trích để bao biện cho sự ngu dốt bối rối của bản thân, hoàn toàn không có một chút chính kiến cá nhân nào.
Đúng là hổ phụ sinh cẩu tử mà.
Nếu người tiếp nhận công văn này là người khác thì Hạ Quân cũng không ngại hùa theo Bạc Tuấn một chút. Thế nhưng vừa hay hắn ta lại cũng đang muốn sút Hoàng Khải xuống ghế, đưa người của mình lên. Hiện tại Bạc Tuấn trước tiên đề cập, đó chính là phá hỏng tiên cơ của hắn, nếu vẫn hành động theo kế hoạch thì chẳng khác nào hắn đang làm việc theo lệnh đối phương, bị một tên phó phòng dắt mũi.
Hơn nữa, hành động của Hoàng Khải khi tiếp nhận công văn không hề sai, trái lại còn nên được khen thưởng chứ không phải trừng phạt. Nếu hiện tại hắn dám tiếp tục âm thầm chơi chiêu với người kia, vậy thì hắn sẽ lộ ra mục đích âm u của mình ngay.
Tất cả là do cái thằng ngu Bạc Tuấn này mà ra…
Kìm chế tức giận trong lòng, Hạ Quân lúc này trầm ngâm ba giây rồi bình tĩnh nói:
- Chúng ta sẽ tịch thu sung công quỹ toàn bộ tài nguyên mà đối phương đưa tới, đồng thời bố cáo với tất cả mọi người về việc tuyệt đối không được phép tiếp nhận tài nguyên đút lót. Thế nhưng đồng thời chúng ta cũng sẽ rút từ phòng vật tư ra số lượng tài nguyên tương đương rồi ký quyết định ban thưởng số tài nguyên này cho 12 người đã tham gia chiến đấu tại huyện Liễu Lâm.
Bạc Tuấn nghe tới đây thì hơi ngẩn ra, sao phải phức tạp như vậy chứ. Thế nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì hắn không khỏi kinh ngạc tới ngây người, cái này…
Hắn dù là phế vật nhưng cũng là con trai của một huyện trưởng hơn 50 tuổi, đã chạy vặt theo đuôi cha hắn gần 10 năm, dù là con lợn cũng sẽ hiểu chút gì đó, hắn là người đương nhiên cũng phải có một chút tố chất nho nhỏ, đã hiểu ra ý nghĩa phía sau sự lằng nhằng này.
Cách làm mà Hạ Quân đưa ra thật sự diệu, nó có thể phủ định số lượng tài nguyên “bẩn” mà cái ổ thổ phỉ kia đưa tới, đồng thời một lần nữa khẳng định quan điểm của chính phủ về sự công chính liêm minh, không chấp nhận chuyện đi đêm, khẳng định sự công bằng, pháp quyền, chính thống của căn cứ Tam Giang.
Người liên quan cũng vẫn nhận được tài nguyên đúng với công sức, nhưng đó là tài nguyên “sạch” do căn cứ cung cấp, là ban thưởng do căn cứ xuất ra, không bắt nguồn từ thổ phỉ.
Việc tài nguyên lấy từ đâu ảnh rất nhiều tới tư tưởng của người tiếp nhận sẽ đặt ở đâu, và cả những người không liên quan khác nữa. Vẫn nhưng kỹ năng trang bị đó nhưng nó xuất phát từ Liễu Lâm lại khác, mà từ căn cứ Tam Giang lại khác. Ăn cây nào rào cây đó, người nhận vật phẩm cũng sẽ vô hình bị dẫn dắt bởi điều này.
Một chiêu gạt bỏ sạch sẽ ảnh hưởng của Hàn Phong tới đám người Vương Tốn.
Bạc Thanh thản nhiên ừm một tiếng sau đó nhàn nhạt nói:
- Làm theo phương pháp của Hạ trưởng phòng đi. Ngoài ra hãy tuyên bố với bên ngoài về việc Hoàng phó trưởng phòng thành công ép buộc căn cứ Liễu Lâm buộc phải giao ra đạn pháo cùng v·ũ k·hí trang thiết bị, đồng thời tuyên bố bất kỳ căn cứ thổ phỉ nào cũng không thể chống đối lại pháp quyền.
Hạ Quân nghe vậy thì nắm chặt tay lại, quyết định của Bạc Thanh khiến việc hắn muốn sút cái tên Hoàng Khải kia lại càng trở nên xa vời rồi. Đối phương lập công lớn như vậy còn muốn hãm hại thế nào đây…
“Bạc huyện trưởng cũng thật triệt để. Trực tiếp đem tờ công văn này bóp méo ý nghĩa, thậm chí là đổi trắng thay đen, biến cái gọi là “khen thưởng” trở thành “buộc phải giao nộp” biến sự bị động của căn cứ thành tư thế cửa trên, xoá bỏ hoàn toàn chút gió đông mà cái trấn Hi Vọng kia vừa dấy lên… Cách tuyên truyền này vừa cho thấy sự yếu thế của trấn Hi Vọng khi đối diện áp lực, vừa cho thấy bước đầu thành công của huyện Tam Giang, một lần nữa củng cố cho luận điểm giải phóng Liễu Lâm đang áp đảo đa số trong nội bộ chúng ta…”
Hắn chỉ cảm thán một chút như vậy sau đó nghiêm túc ghi chép lại rồi đáp:
- Tuân lệnh.
Bạc Tuấn ngồi bên cạnh thì nắm chặt tay. Lũ khốn trấn Hi Vọng gì gì đó kia, ba hôm nay đều là việc của bọn chúng khiến hắn phải đau đầu, đã vậy cha còn liên tục khiển trách hắn vì các quyết định sai lầm…
“Một lát phải tìm vài đứa tới từ Liễu Lâm xả uất hận trong lòng… Mẹ kiếp, mấy cái nữ nhân chó c·hết kia cũng thật khó đụng, có điều các ngươi cứ chờ đi, sớm thôi…”
Chờ cho hai người Bạc Tuấn, Hạ Quân rời đi, Bạc Thanh mới đem tờ công văn tới trước mặt đọc lại một lần, sau đó ông ta đưa hai tay lên day day trán lạnh nhạt nói:
- Có lẽ cần phải gia tăng chút áp lực…
Đoàn xe của Ngô Soái rời khỏi khu trung tâm, lại một lần nữa trở lại đường cũ. Cái vụ ẩ·u đ·ả trước cửa nhà thổ vẫn chưa chấm dứt, có điều đã có thêm bên thứ ba tham gia. Một vị khách tương đối trẻ tuổi đang làm ầm ĩ đòi nếm thử 10 em hàng ngon nhất, trong khi quản lý hai bên đang quyết liệt giằng co cái vị tài phú bằng trời này.
Ngô Soái nhìn cảnh này mà khoé miệng co giật, cái thằng bên kia cũng thật khoa trương, vậy mà có đủ tài vật để chơi một lúc mười em. Hắn ngoài hâm mộ thì còn có ghen ghét cùng tức giận đối với kẻ kia, cái gì mà đòi chơi một lúc mười em chứ, không có việc gì khá hơn mà làm sao?
- Aizzz… Dịch vụ nhà thổ ở đây cũng thật phát triển, cả khu phố 300 mét toàn là nhà thổ, bất quá có điểm hơi loạn lạc nha…
- Haha, đại ca cũng quả thật là có tầm nhìn xa trông rộng, cao tầng trấn Hi Vọng vẽ ra cái thứ gọi là hầu nữ thuê theo giờ, đâu có khác nào tự mở nhà thổ siêu cấp đâu. Cao tầng tự mở nhà thổ, có ai dám tranh giành công việc làm ăn, muốn c·hết sao… Hơn nữa “hầu gái” do bọn hắn tuyển chọn vừa là những người xinh tươi nhất, vừa có đãi ngộ tốt nhất để giữ chân, còn được chăm sóc sức khoẻ, có kẻ khác muốn cạnh tranh cũng khó cạnh tranh nổi.
Nghỉ vẩn vơ 15 phút, xe đã tới chiến trường tiền tuyến.
Vương Tốn đã thay cho Hoàng Khải đồng hành cùng Ngô Soái, hắn ta lúc này quay qua người bên cạnh cẩn thận hỏi:
- Ngô đội trưởng, cậu muốn tham gia vào mặt trận nào?
Cậu thanh niên trẻ tuổi này có thực lực tiếp cận một đoàn trưởng là không cần bàn cãi, bởi vậy ý kiến của cậu ta vẫn là quan trọng nhất.
Ngô Soái nghe hắn ta giới thiệu thô sơ giản lược về 4 đạo chiến trường, lại nghĩ kế hoạch của bản thân đang muốn làm, cuối cùng nhanh chóng làm ra quyết định:
- Tới mặt trận nào mà sức phòng thủ của nhân loại là lớn nhất, tôi rất s·ợ c·hết, rất cần sự an toàn, vô cùng an toàn.
Hoàng Khải nghĩ ngợi một lát thì nhanh chóng nói:
- Vậy thì tới mặt trận do Lạc đoàn trưởng làm tổng chỉ huy, nơi đó luôn có số lượng thủ hộ giả đông đảo nhất.
Việc này được định ra, Ngô Soái nhanh chóng được một đội viên Tam Giang dẫn tới biên giới chiến trường.
Nơi này đang giao tranh cực kỳ ác liệt, phóng tầm mắt về phương xa, tất cả đều là thây ma nhấp nhô đen kịt, nhân loại dù kiên cường chống đỡ nhưng cũng đang liên tục phải lui lại.
Thi đàn tại đây không ngu như tại Thanh Hà, càng không bị động như Xuân Lê, địa lợi cũng không ủng hộ nhân loại, những phòng tuyến vốn đã xây xong cũng bị phá bỏ hết rồi, bởi vậy tình hình chiến đấu có thể nói là thảm liệt.
Ngô Soái theo chân đội viên này tới một khẩu đội pháo không giật SPG-09, vừa nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp tại đây, hắn không khỏi hơi ngẩn ra một chút, sau đó khuôn mặt lập tức co rúm lại rồi lắp bắp kêu to:
- Chị… Chị dâu… Ách, xin đừng nhíu mày, đừng nhìn quá 2 giây, em không có gì hay ho đâu…