Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 379: Trà ngon




Chương 379: Trà ngon
Hàn Phong đảo mắt nhìn một lượt năm người tới từ Tam Giang, nội tâm hắn lạnh lùng dâng lên chút ác ý nhàn nhạt, kỹ năng tứ giai Uy Áp Thượng Vị theo đó tự động được kích hoạt.
Một luồng lãnh khí sâu u mà khủng bố chậm rãi lan toả rồi hoàn toàn bao phủ căn phòng, cả năm người ngồi dưới đều đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo xâm nhập vào sâu bên trong linh hồn, khí tức này chấn cho bọn họ không nhịn được cứng đơ cả người.
Uy áp cực kỳ nhạt, gần như chỉ thoáng qua đúng một phần vạn giây liền chấm dứt, bọn họ còn chưa kịp dâng lên ảo giác, chưa kịp xuất hiện huyễn cảnh, luồng uy áp kia đã biến mất.
Cả năm người giống như vừa phải trải qua một trận ốm nặng, hoặc như một trận hôn mê sâu, tới khi tỉnh lại liền phát hiện tay chân run lẩy bẩy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cùng với thân thể dính chặt vào ghế dựa tới không thể nhúc nhích.
Chỉ một ánh mắt khẽ liếc nhìn, vạn năm t·ra t·ấn trong khoảnh khắc. Không gặp phải ảo giác, nhưng đó chính là ảo giác chung của tất cả.
Có người không nhịn được ướt át nơi hạ thân, có người dạ dày co rút muốn n·ôn m·ửa, có người ánh mắt tan rã vô định, có người quên cả việc hít thở, vẫn luôn nín chặt một hơi. 30 giây trôi qua, không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra, hoặc như không ai dám nói ra bất kỳ lời nào vậy.
Đáng thương cho năm người này, đã bị Hàn Phong ngứa mắt sẵn còn gặp đúng lúc tên thổ phỉ này có tâm trạng không tốt, kết quả là bị hắn tiện tay, ừm, tiện mắt doạ cho một đòn.
Kỹ năng tứ giai, cấp độ chênh lệch, trí lực chênh lệch, địa vị chênh lệch, dính đòn bất ngờ trong vô hình vô sắc, đó chính là từng tầng giai vị áp đặt lên bọn họ, uy áp càng bị đào sâu tới tận cùng. Kể cả Hàn Phong cực nhanh thu lại ác ý, bọn họ vẫn bị doạ cho kiệt sức, có lẽ khả năng 10 phần không phát huy nổi 1 phần.
Nếu là hắn toàn diện doạ dẫm, ít nhất có một người trong số này sẽ bị doạ cho ngừng tim đột quỵ, c·hết ngay tại chỗ. Ân, chính là cái lão già tóc muối tiêu ngồi đầu hàng, lão ta đang chảy đầy rớt dãi tới không thể khống chế kìa.
- Các vị muốn gặp tôi là có chuyện gì sao?
Tẻ nhạt thưởng thức uy năng của kỹ năng tứ giai thêm vài giây, Hàn Phong lúc này mới chậm chạp cất lời dò hỏi. Âm thanh của hắn vô cùng bình thản, không hề có nửa điểm gằn giọng uy nghiêm, càng không trợn mắt đập bàn, thế nhưng khí tức thượng vị giả vẫn như cũ cuồn cuộn tuôn trào ra ngoài.
Năm người bên dưới nghe được lời này mới chợt sực tỉnh từ trong mộng mị, cả đám ra sức kìm nén lại sự run rẩy cùng sợ hãi trong nội tâm, còn tranh nhau hít lấy hít để mấy hơi như sắp bị dìm c·hết đ·uối. Phải tới nửa phút hoàn hồn cùng tự trấn an thì bọn họ mới lấy lại được một chút hương vị sự sống.
Bọn họ từng người từng người đều kinh hoàng nhìn lướt qua Hàn Phong đang ngồi trên ghế chủ vị, sau đó lại ngay lập tức đưa ánh mắt qua chỗ khác, nhìn tới tài liệu dưới bàn, nhìn tới ổ cắm điện trên tường, tới hoa văn của chiếc ghế đối diện, trong lòng điên cuồng run rẩy vì sức ép mà đối phương tạo ra.
“Vị Hàn thủ lĩnh này…”
Lão già tóc muối tiêu ngồi hàng đầu lẩm bẩm một câu cảm khải, lão là người bất ổn nhất nhưng cũng là người hồi phục nhanh nhất. Dẫu sao lão cũng vô cùng có thâm niên, trong đời trải qua nhiều khoảnh khắc sóng gió, có sợ nhưng sẽ không hãi. Lúc này lão khẽ hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:

- Hàn Phong, tôi là Phó Tế Tường…
- Gọi tôi là Hàn thủ lĩnh.
Hàn Phong lạnh nhạt xua tay cắt lời lão già này. Hàn Phong cái quần què gì, từ khi nào hắn và lão già này quen thuộc gọi thẳng tên như vậy, có phải qua ba câu nữa lại muốn gọi hắn là Hàn đại ca hay không?
Phó Tế Tường vừa muốn cất lời liền lập tức bị chặn họng, chiến thuật mềm dẻo kết thân của lão chưa kịp thực hiện đã hoàn toàn sụp đổ, lão một lần nữa nhận thức được sự khó chơi của Hàn Phong.
Chỉ một ánh mắt đã chiếm cứ ưu thế chủ động, một câu nói tiếp theo liền triệt để đẩy người khác vào bị động, cái này thì còn làm sao mà đàm phán.
Bất quá, thua khí thế không thua lý luận, Hàn Phong có lợi hại hơn nữa lão cũng không sợ, bởi vì phía sau lão là cả một căn cứ huyện Tam Giang. Lão lúc này rút một tờ văn kiện ra đẩy tới phía trước, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp bình tĩnh nói:
- Hàn thủ lĩnh. Đây là công văn chỉ đạo cấp tỉnh do uỷ ban nhân dân tỉnh DG ban hành, mời anh xem xét… Chúng tôi tới đây là muốn bàn bạc với anh về chuyện xây dựng khung quản lý và khung pháp lý hoàn chỉnh cho căn cứ Liễu Lâm, ngoài ra còn muốn bàn với anh về việc hồi đáp và giải quyết những ý kiến của cư dân nơi này. Việc này nhằm đảm bảo cho toàn bộ ý kiến của cư dân đều được lắng nghe, đảm bảo cho sự công bằng, dân chủ được phát huy đầy đủ…
Một tràng những ngôn từ chính thống đại nghĩa được Phó Tế Tường nêu ra, nghe qua tương đối dễ chịu cùng hợp lý, cũng không có gì quá mức gò ép tới không thể chấp nhận, người không quen đảm bảo sẽ bị mê hoặc.
Bất quá Hàn Phong dù dốt nát nhưng việc giỏi nhất chính là đi lừa người, hắn vừa nghe đã thấy mùi lừa ở đây rồi, muốn lừa hắn tự phế bỏ quyền hành của mình à?
“Xin lỗi, ông đây độc tài quen rồi…”
Hàn Phong bình tĩnh lật xem văn kiện trên bàn, trong lòng cũng có chút tâm đắc nho nhỏ. Trong này viết rất buồn ngủ, sau này hắn sẽ học theo văn phong bên trên để dán thông cáo ngoài sân sinh hoạt chung, đảm bảo sẽ mê hoặc được một đám người.
Đọc được một nửa, hắn đem văn kiện để xuống bàn rồi tuỳ tiện búng tay, 2 cỗ băng nô theo đó trống rỗng xuất hiện trong phòng. Một đầu băng nô thì phụ trách pha trà, một đầu băng nô thì phụ trách chuẩn bị tách chén. Sau 1 phút, 6 chén trà đã được pha xong, mỗi người một chén, hắn tự bưng chén trà lên miệng uống một ngụm rồi thở dài:
- Phó trưởng phòng, các vị trưởng phòng, mời thưởng trà.
Hàn Phong không biết mấy người này có chức vụ gì, tốt nhất gọi hết là trưởng phòng cho tiện, dù sao thì hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Phó Tế Tường thấy Hàn Phong chưa phản đối, không khí cũng dần hoà hoãn lại, tảng đá trong lòng không khỏi được đặt xuống một điểm. Lão ta thong thả bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó thiếu chút đã phun toàn bộ ra ngoài.

Thứ này quá khó uống, trà vừa đặc vừa đắng lại còn lạnh ngắt tới buốt cả răng.
Những người khác cũng lần lượt uống trà, ai nấy vẻ mặt dần chuyển từ căng thẳng thành sượng trân, đây là nước đái bò sao.
Hàn Phong đảo mắt nhìn một lượt rồi mỉm cười ấm áp hỏi:
- Phó trưởng phòng, trà thế nào?
Phó Tế Tường thật muốn mắng một câu trà dở như cứ** thế nhưng nhìn cái thái độ thân thiện cùng quan tâm của đối phương, lão tất nhiên không thể thốt ra lời mất lòng được, bởi vậy chỉ có thể run rẩy cười gượng trả lời:
- Ân, trà rất ngon.
Bốn người đi cùng lão, tất nhiên cũng lần lượt biểu thị trà ngon.
Hàn Phong trong lòng cười lạnh một tiếng, hắn dùng ngón tay chỉ băng nô bên cạnh thản nhiên nói:
- Các vị thấy không, tôi đã quen với việc tự mình pha trà, nhân viên công tác cũng không cần tới hỗ trợ mà tôi vẫn pha được một tách trà ngon. Ân, là rất ngon mới đúng, bởi ngay cả năm vị trưởng phòng đây cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Phó Tế Tường nghe lời này thì khoé miệng không khỏi co rút.
Quả như tư liệu từ trên truyền xuống, công phu mồm mép của Hàn Phong vô cùng lợi hại.
Hắn nói luôn tự mình pha trà mà không cần nhờ ai, ý chỉ chính là việc của tôi tôi tự quyết, không cần các vị tham gia. Mà hắn ngầm ép năm người bọn họ khen ngon, chính là cả v·ú lấp miệng em, ý chỉ công việc của hắn đã làm tốt rồi, ngay cả chính phủ cũng phải khen hay, không còn gì có thể chê trách.
Tên khốn này vừa ra tràng đã doạ dẫm người khác bằng vẻ mặt lạnh lùng khó gần, sau đó hắn lập tức lật mặt chuyển qua thân thiết. Cái này là ép người khác phải chọn lựa giữa hai việc, một là phản đối rồi tiếp tục đối diện lạnh lùng, hai là đồng thuận theo rồi sẽ được cười nói cùng “trà ngon”.
Phó Tế Tường lắc đầu cười tự giễu. Mạt thế ập tới, sức mạnh phi phàm đã thay đổi rất nhiều điều, tác động trực tiếp nhất chính là công việc của ông ta không còn thông thuận nữa. Ông ta là một nhân viên lập pháp, nói chuyện dựa trên pháp luật là chính, vậy mà hiện tại lại chỉ có thể ở chỗ này đôi co qua lại trừng mắt nhìn nhau, tranh đua nhau mấy cái chiêu trò lẻ tẻ.
Vì sao ư, vì người đối diện mạnh mẽ, mạnh tới mức phi thực tế, đơn giản vậy thôi. Chẳng có pháp luật thực tế nào áp chế được nữa, tên này chính là một tên độc tài.

Hàn Phong thấy cả năm người đối phương không trả lời thì thản nhiên rút từ trong balo ra một tập tài liệu rồi bình tĩnh nói:
- Thực ra tôi sớm đã có ý muốn nhờ cậy chính phủ hỗ trợ việc xây dựng bộ luật dựa trên tình hình mới rồi. Chẳng qua thời gian quá lâu, 19 ngày trôi qua mà các vị chưa xuất hiện hỗ trợ, tôi buộc phải tự mình xây dựng… Nhưng các vị yên tâm, tôi đã tham khảo và đối chiếu từ tình hình thực tế…
Tài liệu Hàn Phong đưa xuống lần lượt được năm người xem qua một lượt, khuôn mặt ai nấy đều nhanh chóng biến thành màu gan heo.
Đây chính là tình hình thực tế của căn cứ Tam Giang, ngoài thông tin thu được vào ngày hôm qua thì còn có thông tin bổ sung ngay sáng nay do trạm tin truyền tới. Tất nhiên là có đúng có sai, có đồn đoán có thực tế, bọn họ đọc là biết ngay. Nhưng chung quy lại, nó vẫn là tình hình thực tế.
Hàn Phong tiếp tục nâng tách trà lên uống một ngụm rồi lập tức phun tất cả ra ngoài, còn thật mở miệng kêu ầm lên:
- Làm sao đột nhiên nước trà lại dở như vậy. Người đâu, pha trà, tuyệt đối không được dùng nguyên liệu linh tinh, phải dùng trà Liễu Lâm.
“Tình hình trị an của các vị tốt quá, khẳng định chế tài pháp luật của các vị rất chặt chẽ, nếu dùng để pha trà thì sẽ rất “ngon””.
Đây chính là điều mà Hàn Phong muốn truyền tải, mà Phó Tế Tường cũng đã nghe ra được như vậy.
Nhân viên công tác vội vã bước vào pha trà mới, hương thơm theo đó làn toả tràn ngập căn phòng. Tất nhiên vẫn là nguyên liệu cũ, nước cũ, đều là đồ “của Liễu Lâm” thế nhưng nước trà pha ra đã khác biệt hoàn toàn.
Năm chén trà mới được đưa đến trước mặt đám người Tam Giang, Hàn Phong cũng tự mình thưởng thức một ngụm rồi mỉm cười tấm tắc khen ngợi:
- Trà ngon, trà ngon. Quả nhiên phải là người biết pha trà mới tạo ra được một chén trà ngon, phàm phu tục tử ngoại đạo như tôi không biết gì cả.
Hắn nói xong câu này lập tức uống hết chén trà trong tay rồi đứng lên nhún vai:
- Các vị cứ tự nhiên thưởng trà, nhân viên công tác sẽ giới thiệu những nguyên liệu tốt nhất tại Liễu Lâm này, các vị cũng có thể tự pha một chút. Về phần tôi, tôi không biết pha trà, xin thứ lỗi trước.
Hàn Phong thò tay xách theo vali chứa M2 level 24 đi thẳng ra ngoài cửa, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa.
Phó Tế Tường khuôn mặt càng lúc càng trở nên khó coi, bọn họ chờ cả hai ngày mới gặp được Hàn Phong, kết quả cái gì cũng không đạt thành, đối phương thậm chí còn không thèm đàm phán.
Thậm chí tờ công văn chỉ đạo mới chỉ xem một nửa vẫn còn nằm nguyên trên bàn.
Nhân viên công tác lúc này cẩn thận thu lại văn kiện trên bàn rồi chìa tay nói với năm người Tam Giang:
- Các vị, trưởng phòng công tác xã hội Liễu Huyên đã sớm chờ đợi từ lâu, xin mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.