Chương 390: Tiệc trăng máu
Nếu không có mạt thế ập tới, trật tự cũ vỡ nát, trật tự mới đang thành hình, thậm chí còn đang thành hình theo hướng hắn mong muốn, vậy thì khung cảnh trước mặt sẽ rất khó diễn ra. Muốn thoả mãn dục tính của hắn, một chức huyện trưởng con con mà cha hắn đảm nhận trước đây là không đủ bao che, nhưng hiện tại thì đủ rồi.
Ở Tam Giang này, hắn chính là ông trời con, muốn làm gì thì làm, muốn thế nào liền thế, không ai có thể ngăn cản.
“Bất quá, vẫn cần giải quyết những khúc xương cứng đầu…”
Sự thoả mãn trong lòng Bạc Tuấn chưa được trọn vẹn, vẫn có vài nữ nhân mà hắn chưa thể đụng đến, những người kia còn thật khiến hắn vô cùng hứng thú, hắn tuyệt đối không cho phép điều đó diễn ra, hắn phải khuất phục tất cả mọi nữ nhân xuống dưới háng của mình.
Nghĩ tới đây Bạc Tuấn không khỏi đem số rượu còn lại trong ly uống một hơi cạn sạch rồi thò tay tóm lấy mái tóc nữ tử từ đầu tới cuối vẫn luôn quỳ gối bên cạnh.
Nữ tử này sở hữu thân hình vô cùng khiêu gợi, làn da trắng nõn như tuyết, bộ ngực sữa no tròn sưng tấy như hai quả bưởi chín, bên trên còn điểm lấy hai cái hạt anh đào đỏ mọng, tư thái quỳ mọp dưới đất nhìn qua vừa dâm mỹ vừa kích dục. Bất quá nhìn từ bên ngoài vào thì người ta không thể thấy rõ dung nhan nàng ta, bởi vì nàng ta đang đeo một cái mặt nạ trên mặt.
Ân, hay nói đúng hơn là nàng ta đeo một tấm ảnh kích cỡ A4 trên mặt, tấm ảnh này chính là hình ảnh khuôn mặt của Lạc Thanh Thuỷ, đoàn trưởng tiểu đoàn 3.
Bạc Tuấn nhìn tới “khuôn mặt” này thì càng thêm mấy phần bị dục hoả thiêu đốt, hắn nhanh chóng dùng cả hai tay tóm lấy mái tóc nữ tử đang quỳ dưới háng mà vặn vẹo gầm lên:
- Nói, mày tên là gì!
Nữ tử bên dưới lập tức a a rên rỉ tràn đầy kiều diễm, còn thật ôm lấy một bên chân Bạc Tuấn rồi liên tục dùng bộ ngực sữa cọ sát qua lại, tư thái cực độ yêu mị kích tình. Động tác của nàng ta tràn ngập một cỗ đê tiện dâm đãng, giống như nữ hầu đang ra sức hầu hạ lấy lòng chủ nhân vậy, bên dưới tấm ảnh yểu điệu vang lên một đạo thanh âm vừa đáng thương vừa câu dẫn:
- Chủ nhân, người ta là Lạc Thanh Thuỷ… Ngô, người ta muốn a…
Bạc Tuấn nghe được cái tên này thì càng thêm bị kích động, đây chính là cái tên khiến hắn phát cuồng vì thèm muốn, thời thời khắc khắc đều muốn đem nữ nhân kia chà đạp dưới háng. Hắn lúc này lập tức dùng ngón tay xé rách một lỗ thủng trên tấm ảnh, chính là bộ vị ngay đôi môi của người trong hình, sau đó tiểu đệ đệ cứng ngắc cứ như vậy đâm vào bên trong.
Nữ tử quỳ dưới háng cũng cực kỳ phối hợp với hắn, đôi môi đỏ mọng sau lớp mặt nạ mé mở rồi nuốt trọn tới sát gốc cự dương, còn thật liên tục dùng đầu lưỡi liếm cùng mút. Bàn tay như búp măng cũng thong thả vuốt ve nâng niu hai hòn ngọc hoàn, muốn kích thích cho vật này lớn thêm chút đỉnh nữa.
Dưới sự nhiệt tình chiều chuộng của nàng ta, Bạc Tuấn cũng càng ngày càng cảm giác sướng khoái, giống như thật sự được người trong mộng phục vụ tới dục tiên dục tử vậy, hắn muốn bắn ra tới nơi rồi.
- Tiện nhân, kêu to lên!
- Ưm, ô…
Bạc Tuấn không đè được Lạc Thanh Thuỷ thì hắn quyết định huấn luyện một Lạc Thanh Thuỷ bản rep 1-1, và hắn huấn luyện vô cùng thành công. Con chó cái này, cực kỳ biết cách làm hài lòng người khác.
Hai cái người này cứ như vậy đè nhau ra ngay tại ban công tầng hai mà hành sự, bên hỏi bên đáp, gần như đem Lạc Thanh Thuỷ bôi đến đen kịt, mà mức độ hưng phấn cũng mỗi lúc một gia tăng.
Đêm nay trời quang mây tạnh, trăng tròn vằng vặc thời thời khắc khắc treo trên đầu, chơi gái tới điên cuồng chính là sung sướng nhất.
Bất quá không để cho bọn họ chơi đủ lâu, lúc này không trung chợt rít lên một đạo thanh âm ầm ầm như giông tố, sau đó là vô tận cuồng phong lớn nhỏ điên cuồng trút xuống quần thể biệt thự này.
Ầm ầm ầm…
Rítttttt…
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Hàng loạt lưỡi đao gió như mưa bom bão đạn giáng xuống không ngớt, chúng nó như những thanh kiếm vô hình cắt cho toàn bộ khuôn viên khu biệt thự tan nát thành cháo quẩy. Tường gạch, bãi cỏ, hồ nước, cây cối, bàn ghế, tất cả đều chi chít dấu vết rách rưới. Chỉ qua mười giây, khu vực này đã biến thành một mảnh phế tích.
Vô số người ngã nhào trong đống máu rồi lăn lộn kêu la thảm thiết, người nào người nấy thân thể rách rưới tàn tạ như vừa bị lăng trì tùng xẻo, máu nhuộm đỏ cả một khu vực hồ bơi mấy chục mét vuông. Bất quá dường như không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là b·ị c·hém cho toạc cả da thịt mà thôi.
Người tới ra tay vô cùng có phân lượng.
Bạc Tuấn kinh hồn táng đảm nhìn khung cảnh xung quanh, vị trí hắn đang nằm ngửa đã hoàn toàn b·ị c·hém nát, hai bên trái phải là hai cái thân ảnh áo đen với khuôn mặt tái nhợt đang ra sức duy trì vòng bảo hộ Quang Giáp.
Cận vệ do cha hắn đặc biệt cắt cử đã cứu hắn một mạng.
Hắn hạ thân đã sớm teo tóp thành một mẩu thịt thừa cụt ngủn, thậm chí thiếu chút đã bị doạ cho sợ tới tụt cả vào trong bụng, còn bốc lên một mùi khai nồng thối hoắc vô cùng tởm lợm.
“Đây là có chuyện c·hết tiệt gì?!”
Bạc Tuấn khuôn mặt tái mét điên cuồng nghĩ ngợi, sau đó chợt như có cảm ứng mà đưa mắt nhìn về phía không trung. Xuyên qua 2 lớp quang giáp do cận vệ triệu hồi, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh La Thiên Dật đang lơ lửng treo trên đỉnh trời, bóng dáng của hắn che khuất trăng tròn, khuôn mặt âm trầm dữ tợn dõi xuống phía dưới bằng đôi mắt tràn đầy sát khí.
Nhìn cảnh tượng khủng bố này, hạ thân Bạc Tuấn lại vãi ra một đống lớn cả lỏng cả đặc nữa.
Trên đời này có ba hạng người đáng sợ, thứ nhất là thằng ngu, thứ hai là thằng liều, thứ ba là thằng điên. Thằng ngu không ý thức được hành vi mình sẽ làm, thằng liều có ý thức được nhưng vẫn làm, riêng thằng điên thì làm triệt để tới nơi tới chốn trong vô thức.
Bạc Thanh lão cha của hắn không ngu, không liều, càng không điên. Bốn tiểu đoàn trưởng, 13 phó đoàn trưởng cũng không luôn. Toàn bộ căn cứ Tam Giang, những thằng ngu, liều, điên, đều là hạng yếu nhược, hoặc đang nằm trong diện theo dõi đặc biệt, bởi vậy Bạc Tuấn mới không sợ trời không sợ đất.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là cái thằng đang lơ lửng trên trời kia
La Thiên Dật ngu vô cùng, chẳng những vậy, thằng này còn liều lĩnh và điên cuồng không ai sánh bằng, hơn nữa còn không bị bất kỳ quản thúc nào.
Ai dám quản thúc hắn?
Có lời đồn trong quân rằng nếu họ La kia phát điên thì thực lực còn vượt qua cả Cổ Nguyên. Chưa ai kiểm chứng lời đồn này, nhưng đã đồn thì phải có cơ sở nhất định, không có lời đồn bậy bạ nào mà lại được lưu truyền lâu dài.
Đây chính là đối tượng mà Bạc Tuấn sợ nhất, thậm chí không dám tiếp xúc dù chỉ một chút nhỏ. Hắn chưa từng dấy lên bất kỳ quan hệ nào với thằng nhóc trên trời kia, tất nhiên rồi, ai mà biết nó sẽ đột nhiên phát cuồng mà cắn xé khắp nơi chứ.
Đơn cử là lúc này đây, thằng kia rốt cuộc đang nổi cơn tam bành vì cái gì vậy.
Không, là ở đây có ai đắc tội nó à, nhìn qua một chút dường như người kia chính là hắn.
Có thể sao?
La Thiên Dật khuôn mặt càng lúc càng âm trầm, một tay hắn cầm theo thiệp mời màu đỏ chót, một tay thì xoè rộng cả năm ngón hướng xuống phía dưới, một khoả cầu khí cấp tốc thành hình rồi nhanh chóng phình to trướng lớn, gió bão trong phạm vi mấy chục mét điên cuồng bị hút về trời cao.
Hai cái hộ vệ của Bạc Tuấn khuôn mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, c·hết tiệt, đó dường như là một đòn mạnh nhất, thế này thì làm sao mà đỡ đây.
Ít nhất phải năm khoả quang giáp tam giai tới đây hợp sức lại thì may ra có cơ hội.
Bạc Tuấn hạ thân càng thêm mất tự chủ trầm trọng. Hắn có kỹ năng Cảm Giác Nguy Hiểm nhất giai hộ thân, hiện tại kỹ năng này đang doạ cho hắn vãi cả linh hồn ra ngoài, đừng nói là cứt đái cái thể loại có thể vãi liên tùng tục miễn là còn hàng tồn kho kia.
Thằng kia muốn tháo hắn ra thành tám khối.
La Thiên Dật chưa từng g·iết người, nhưng rất thích tháo người ta ra thành tám khối.
Hắn lúc này chỉ muốn bỏ chạy về phía sau, bỏ chạy khỏi nơi này, thế nhưng hắn biết thừa rằng bản thân không thể chạy nổi. Tốc độ của La Thiên Dật đứng hàng đầu toàn bộ căn cứ, ai mà chạy nổi.
“Đúng rồi, thằng này rất ngu.”
Trong lúc nguy cấp dầu sôi lửa bỏng, trong đầu Bạc Tuấn loé lên tư liệu về thằng nhóc tóc bạc trên trời. Tên kia vô cùng thiếu chính kiến, chỉ cần người khác nói cái gì, nó sẽ hùa theo cái đó, chuẩn xác là gió chiều nào theo chiều đó.
- Đánh lạc hướng mau, mau hỏi thật nhiều câu hỏi, đặt thật nhiều vấn đề, vấn đề càng hóc búa càng tốt, trả lời luôn vấn đề bằng nhiều câu hỏi khác nhau, nhanh lên!
- La Thiên Dật, ngươi có biết vì sao trái đất hình vuông hay không?!
Bạc Tuấn kêu ầm lên ra hiệu cho đám người xung quanh, sau đó hắn ngay lập tức hỏi một vấn đề xiêu vẹo xỏ lá không hề liên quan tới hoàn cảnh.
Nghe được lệnh của hắn, hai cái cận vệ đều hơi ngẩn ra, sau đó là liên tiếp hùa theo:
- Là hình tròn mới đúng.
- Không, là hình elip.
- Đồ ngu, là hình donut.
- Tại sao con người lại có hai cái mồm?
- Là ba cái mồm mới đúng.
- Tao có bốn cái.
- Tàu hoả có mọc lông hay không.
- Năng lượng không tự nhiên sinh ra hay mất đi…
- …
Trong thoáng chốc, tiệc trăng máu biến thành một mảnh đấu khẩu quyết tâm hơn thua cùng cãi lộn liên tùng tục.
Quả nhiên, La Thiên Dật lơ lửng trên trời nghe được đám người bên dưới cãi nhau loạn xạ thì dần bị cuốn theo nhịp độ, cầu gió trong tay hắn không tích tụ nữa, trái lại ánh mắt dần hiện lên vô tận do dự cùng bất nhất.
C·hết tiệt, rõ ràng trái đất hình vuông, không, hình tròn, không, là trái đất có lông và ba cái mồm, bọn bên dưới nói sai cả rồi, không, là đúng cả rồi.
- Cứu với. Cứu.
- Con lợn biết đi bằng hai chân.
- Nó còn biết chống gậy.
- Cứu, cha, cứu con với.
- Bình phương cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông.
Ba người bên dưới vừa khóc lóc vừa luôn mồm kêu gào ầm ĩ cầu cứu viện trợ, ngay cả thở cũng không dám ngừng lại để lấy hơi, chỉ sợ bản thân dừng nói một câu là sẽ lập tức cụt chân cụt tay. Nếu để cầu gió lớn thêm chút nữa, nó mà lỡ may giáng xuống, chưa biết chừng sẽ có ba cái mạng nhỏ đầu tiên mà La Thiên Dật g·iết c·hết.
Mặc kệ cái vấn đề tâm thần kinh này của đệ nhị cường giả căn cứ Tam Giang là tình báo bảo mật cấp độ cao, hiện tại bọn họ chỉ muốn giữ mạng, quản chi mà kín mồm kín miệng nữa.
Âm thanh hô hoán của bọn họ vang vọng nửa phút đồng hồ, gã họ La đứng trên trời càng lúc càng rối rắm, vừa muốn ném cầu gió xuống, vừa muốn trả lời những câu hỏi, tình thế vô cùng nguy ngập. Nhưng may mắn cuối cùng cũng đã có người xuất hiện.
Đoàn trưởng tiểu đoàn 2, Tào Khang. Ông ta đang ở yến tiệc cách nơi này hơn một cây số, sau khi nghe thông báo điện đàm đã lập tức chạy qua bên này.
Không phải ông ta đủ nhanh, là do Giày Đột Phá level 4 đủ nhanh.
Người thứ hai xuất hiện là Cổ Nguyên, trên người hắn vẫn mặc nguyên bộ quân phục dính máu, một đầu đầy tóc đen bay múa ướt đẫm mồ hôi, giống như vẫn còn đang trong quá trình huấn luyện.
Người thứ ba xuất hiện là Mộ Dung Địch, hắn cũng tới từ yến tiệc bên kia, tốc độ không phải điểm mạnh của hắn.
Người thứ tư xuất hiện là Lạc Thanh Thuỷ. Nàng thật ra không có hứng thú tìm tới nơi này, chẳng qua La Thiên Dật phát điên, không có nàng, không ai đủ sức phòng thủ đòn điên cuồng của cậu ta. Dù sao nàng cũng là người có sức phòng ngự mạnh nhất.
Một đám người cuối cùng mò tới được dẫn đầu bởi Bạc Thanh, còn có thêm một đống lớn người trong chính trường và q·uân đ·ội. Dù sao đều là phi phàm giả, có yếu có mạnh, thế nhưng tốc độ vẫn phi phàm thường nhân.
Gần như toàn bộ cao tầng căn cứ đều đã chạy tới nơi này, không vì lệnh triệu tập, vậy mà vẫn đông đủ như thế.
Ân, nếu nói chuẩn xác thì La Thiên Dật đang phát điên, chuyện này cũng đủ lớn để tập trung rồi, không cần lệnh.
Bạc Thanh nhìn quét một vòng đánh giá sơ qua tình hình, khuôn mặt thoáng chốc trở nên vô cùng âm trầm.
“Phế vật. Phế vật. Nghịch tử! Xem mày đã làm ra trò gì!”
Ông ta điên cuồng chửi bới trong lòng một vạn lần tức giận, ánh mắt nhìn về Bạc Tuấn t·rần t·ruồng nằm dưới đất đã mang theo nỗi thất vọng cùng cực, thật muốn tiến lên tát cho nghịch tử này một trận. Bất quá, ông ta cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại rồi hướng lên trời hỏi:
- Thiên Dật, cậu sao vậy, có thể bình tình một chút không?
La Thiên Dật đang bồng bềnh trên trời, nghe thấy lời này thì hừ một tiếng chỉ tay về phía Bạc Tuấn mà mắng ầm lên:
- Đồ khốn kia dám g·ạ t·ình tôi, tôi ghét nhất là bị g·ạ t·ình, tôi phải tháo hắn thành tám khối.