Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 400: Nguỵ tạo




Chương 400: Nguỵ tạo
Khi Hàn Phong tới bến thuyền loại biên bên bờ sông Lệ Giang, Lạc Thanh Thuỷ đúng là đang ở tại nơi này nghịch nước.
Ân, hay chính xác hơn là nghịch thuyền, nàng ta đang thao túng dòng nước phía dưới mạn thuyền để tạo động lực gián tiếp thao túng những con thuyền này. Không biết nàng ta đã vác thêm 2 cái cano nhỏ từ đâu tới, hợp với 5 chiếc thuyền có sẵn tại bến phà này, tổ hợp lại thành một đội thuyền 7 chiếc.
Từng chiếc chạy ngang chạy dọc trên mặt nước giống như đang tập luyện chiến trận gì đó, khi thì hợp lại, khi thì tách ra, khi thì vòng quanh nhau vây kín một chiếc ở giữa, khi thì đan xéo vẫy vùng như thể cá vược leo thác... Nói chung nhìn cái khuôn mặt lấm tấm mồ hôi kia là đủ biết nghịch ngợm ba cái thứ đồ quỷ này vô cùng tốn sức.
"Có nên giáng cho một đòn thật mạnh, nhân cơ hội này g·iết quách ả này đi không nhỉ... Hay chí ít là bắt trói lại, kiếm tí điều kiện đàm phán với bên kia..."
Hàn Phong nhìn vẻ mệt mỏi chật vật của Lạc Thanh Thuỷ mà không nhịn được ác độc thầm nghĩ một chút. Dù sao cũng là người Tam Giang, tình báo nói nữ nhân này không có ý đồ t·ấn c·ông trấn Hi Vọng nhưng ai mà biết nàng ta có đột nhiên dở chứng hay không. Nàng ta vô cùng có động cơ đó chứ, đó chính là mấy cái thuyền ở đây này.
Vừa rảnh tay là chạy qua nghịch thuyền ngay, chứng tỏ ả này vô cùng coi trọng việc thao túng tàu thuyền, chắc chắn là đang ủ mưu hoặc có ý đồ bất chính gì đó.
Bất quá hắn đúng là chỉ dám nghĩ chứ không dám ra tay độc ác. Một người mạnh mẽ như vậy tất nhiên sẽ có kỹ năng bảo mệnh, cái danh hiệu phi phàm giả có lực phòng ngự mạnh nhất chắc chắn không phải đồn thổi rồi. Mà nàng ta lại có địa vị quan trọng, Tam Giang chắc hẳn cũng sẽ cung cấp bảo hộ ở mức tối đa.
Ví dụ như một cánh sao an toàn là triệt để giải quyết vấn đề á·m s·át, hắn không tin Tam Giang không có nổi một viên tinh thạch an toàn để sử dụng.
Ả này trường kỳ đóng đô ở bến thuyền, bên cạnh là nhà xưởng chuyên sửa chữa bọc thép, điều đó vô cùng bất tiện đối với những kế hoạch mà trấn Hi Vọng muốn thực hiện. Quan trọng là không ai biết nàng ta đang muốn làm trò gì, có phải đang chuẩn bị cho sự t·ấn c·ông trấn Hi Vọng hay không.
Nàng ta là người Tam Giang, cứ ở lì bên này thì có khác gì một con dao găm sắc bén liên tục đè vào mạng sườn yếu hại đâu, hắn phải tìm cách đuổi đi càng sớm càng tốt.
Lúc này hắn quan sát thêm 2 phút nữa thì đảo mắt một cái rồi kêu lên:
- Cô đang làm gì vậy?
Lạc Thanh Thuỷ có mái tóc màu lam bồng bềnh như sóng nước, mặc dù đang tương đối chật vật vì tiêu hao lớn, thế nhưng sự xinh đẹp cùng khí chất tiểu thư cành vàng lá ngọc vẫn không thể che giấu. Sau khi nghe thấy Hàn Phong hỏi, nàng ta không chút do dự ném ra 5 viên tinh thạch ma dược về phía đối phương, động tác vô cùng dứt khoát quyết đoán, giống như 5 viên tinh thạch không đáng giá dù chỉ một xu.
Hàn Phong ngỡ ngàng vội bắt lấy đám tinh thạch, đây xem như "tiền thuê thuyền" sao, con hàng này, không biết phép tắc thân sĩ tối thiểu à?
Hắn lúc này tung tung mấy viên tinh thạch, còn thật đánh giá sơ qua một chút rồi mới thản nhiên nói:
- Cô đưa cho tôi thứ này làm gì? Tôi không muốn cho thuê thuyền nữa, thời gian gần đây muốn tự dùng thuyền để đánh cá rồi.
Cái này là lời nửa thật nửa giả. Hắn đúng là đang muốn đánh cá để bổ sung thịt tươi, thế nhưng là đứng trên bờ đánh cá, câu cá, dụ cá, các thể loại an toàn nhất có thể, ngu gì mà trèo lên thuyền bơi lung tung ra sông, lỡ bị thuỷ quái đục chìm thuyền rồi sao, c·hết toi cả đám chắc.
Thu thuyền chỉ là cái cớ để đuổi người kia đi mà thôi.
Lạc Thanh Thuỷ không khỏi hơi khựng lại một nhịp, nàng ta tiếp tục móc ra 10 viên tinh thạch ma dược rồi ném qua phía sau, thật sự có dáng vẻ của đại gia không ngại xả tiền.
Đây là thói quen hành sự của nàng rồi. Việc gì không giải quyết được bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền. Trước tận thế, riêng tài sản cá nhân của nàng đã gấp 100 lần tổng tài sản của lão béo Phương Tường, đừng nói tài sản của gia tộc, đủ để đè c·hết 80 đời một gã nhân viên văn phòng.
Hàn Phong được ném cho 15 viên tinh thạch ma dược, trong lòng không khỏi dâng lên chút vui vẻ. Đại gia này rốt cuộc có bao nhiêu, 150 viên hay 1500 viên, hay nhiều hơn? Nhiêu đây là đủ để nuôi chó một tuần cơ đấy, hay là đào mỏ thêm chút nữa nhỉ, hắn nhanh chóng nhét tất cả vào túi quần rồi mới chậm chạp nói:
- Ân, vậy cũng được, cho cô thuê thêm 15 phút nữa.
Sau câu nói này, bảy chiếc chiếc thuyền dưới sông đột nhiên trở nên loạng choạng tới thiếu chút đã đâm sầm vào nhau. Lạc Thanh Thuỷ lạnh lùng liếc nhìn tên mặt dày sau lưng rồi nhàn nhạt hỏi:
- Anh muốn gì?
Hàn Phong nhún nhún vai thản nhiên đáp lại:

- Không phải đã nói rồi sao, tôi muốn dùng thuyền để đánh bắt cá. Cũng không phải phục vụ cho cá nhân tôi, cá đánh bắt lên sẽ phục vụ cho bà bầu, trẻ em và thương bệnh binh cần tịnh dưỡng tại trấn Hi Vọng.
Làm gì cũng phải có đại nghĩa, nhân đạo, tình và lý đan xen, kể cả chuyện dơ bẩn như xúc cứ** thì cũng phải xịt nước hoa lên cho thơm tho, một khi đã thơm rồi thì mới có thể bắt người khác nuốt xuống mà không thể phản kháng được.
Nào, giờ thì cãi đi xem nào?
Không có đọc tâm thuật, thách ai biết được việc hắn đang nói dối.
Lạc Thanh Thuỷ im lặng một lát thì giơ tay trảo tới một trảo về hướng sông Lệ, một khối nước hình cầu lập tức được nàng ta bốc lên, bên trong bơi lấy mấy chục con cá cả lớn cả nhỏ, có cả tôm, cua, lươn, ếch, vô cùng phong phú.
Cầu nước từ màu đục bùn dần chuyển thành xanh lam, lũ cá bên trong bơi qua bơi lại, chạm phải thành vách cầu nước thì bị bật ngược trở lại giống như chạm phải tường cao su vậy, từ đầu tới cuối đều không thể thoát ra.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì hài lòng gật đầu, chỗ này phải có tới 20 cân đồ tươi các loại, có cả cá biến dị level 8 luôn kìa, nghe nói nó có thể phun được ra acid ăn mòn cả nhân loại. Tính tổng số lượng này phải tương đương 150 cống hiến, bằng một kỹ năng nhất giai mạnh mẽ rồi, hắn nhanh chóng vỗ vỗ tay nhiệt tình nói:
- Tốt lắm, để số cá này lại cho chúng tôi đi, gia hạn cho cô thêm một phút.
- ...
Lạc Thanh Thuỷ rốt cuộc không thể chịu nổi sự vô liêm sỉ của Hàn Phong nữa, nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn qua, nhưng đáp lại nàng ta cũng là một ánh mắt lạnh lùng tương tự.
- Tài nguyên cá tại khu vực Liễu Lâm là tài nguyên của người Liễu Lâm, Lạc đoàn trưởng, cô không định lấy đồ của chúng tôi để trả ngược lại cho chúng tôi đấy chứ?
Lạc Thanh Thuỷ lại một lần nữa rơi vào trong trầm mặc.
Người này... Làm sao nói cũng có chút đạo lý...
- Anh muốn gì?
Đây đã là lần thứ hai nàng buộc phải hỏi lại đối phương muốn gì.
Hàn Phong bây giờ mới nghiêm túc chỉ vào đám thuyền bè dưới sông rồi nói:
- Trước khi chất vấn người khác, nên tự chất vấn bản thân. Ngay từ thời điểm mới tới tôi đã đề cập một cách vô cùng có nhã ý rồi. Tôi chỉ muốn biết, cô đang làm gì ở đây?
- Lạc đoàn trưởng, chúng ta chưa thân thiết đến độ tôi có thể tuỳ tiện để người lạ hoạt động trong phạm vi thế lực của mình mà không cần để tâm.
Lạc Thanh Thuỷ lông mi khẽ động, sau ba giây nhíu mày, nàng thản nhiên gật đầu đáp lại:
- Tôi muốn thực hiện nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ gì?
Lạc Thanh Thuỷ chỉ vào mấy chiếc thuyền rồi đáp:
- Nhiệm vụ chức nghiệp.
Hàn Phong nghe vậy không khỏi ngẩn ra. Nhiệm vụ chức nghiệp là đồ vật gì, tại sao hắn lại không được nhận, hắn vẫn lên cấp đều đều, thăng tiến sức mạnh đều đều, thậm chí hoàn thành vượt qua cả chỉ tiêu yêu cầu cơ mà.

Tất nhiên hắn phải hỏi lại cho rõ ràng rồi:
- Nhiệm vụ chức nghiệp là gì? Trấn Hi Vọng của tôi có 5 người đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, không có ai nhận được nhiệm vụ chức nghiệp cả.
Nói phét cùng phóng đại là nghệ thuật, nhờ có nói phét, người ta sẽ khiến cho bản thân trông có vẻ hiểu biết hơn, nắm rõ nhiều thứ hơn, khó bị qua mặt hơn. Trấn Hi Vọng làm quái gì có nhiều người làm nhiệm vụ như vậy, nhưng hắn không ngại phét lác một phen, chứng minh bản thân có tích luỹ kiến thức phi phàm rất đầy đủ.
Tất nhiên là phải đúng nơi, đúng thời điểm, đúng người, đúng lĩnh vực.
Lạc Thanh Thuỷ quả nhiên gật đầu đáp lại:
- Không lạ, không phải ai cũng nhận được nhiệm vụ chức nghiệp. Thế này đi, anh cấp quyền sử dụng tàu thuyền cho tôi, tôi sẽ nói rõ chi tiết cho anh.
Hàn Phong đột nhiên có cảm giác bản thân bị lừa, vụ làm ăn này dường như lỗ vốn rồi thì phải, làm sao ngửi được mùi hắn đang bị ả tóc lam kia tính kế.
Tò mò là cái tội, người tò mò thường c·hết rất thảm, nhưng nếu tò mò mà không c·hết thì đương nhiên sẽ được hoan nghênh. Đánh đổi quá ít, hắn thừa khả năng chấp nhận, dù sao mớ thuyền này cũng chẳng ai dùng được, chẳng ai dám dùng, cho ả họ Lạc này dùng tốt lắm.
- Thành giao. Tôi sẽ cấp quyền cho cô trong nửa ngày, giờ thì nói đi.
- Trong bảy ngày!
...
Rời đi bờ sông Lệ cùng 15 cân cá tôm các loại, khuôn mặt Hàn Phong hiện nên tương đối suy tư.
Nhiệm vụ chức nghiệp... Hoá ra là như vậy, hắn phải chuẩn bị ngay từ ngày hôm nay... Cũng không biết bản thân có nhận được loại nhiệm vụ kia không, lại nói khi nhận được thì nó sẽ có bộ dáng gì.
Tương lai phía trước làm sao lắm việc như vậy.
- Người khác gặp bao nhiêu là may mắn, tại sao mình không có một chút may mắn nào...
Sau khi trở về tổng bộ bàn giao đám tôm cá cho nhà bếp, Hàn Phong chạy qua biệt thự hắc cẩu múc lấy 50 lít sữa ngọc biến dị nhét vào Nhẫn Trữ Vật level 4 rồi mới lên xe di chuyển tới phòng thử nghiệm sinh hoá cách tổng bộ 3 cây số.
Nơi này vốn dĩ chỉ còn khoảng 14 tù binh chuyên làm nhiệm vụ thử độc thức ăn, nghiên cứu giới hạn tiếp nhận độc tố thây ma, nghiên cứu cỏ hưng phấn, chẳng qua hiện tại đã có thêm 9 tình nguyện viên nữa đồng ý tham gia các cuộc thử nghiệm sinh hoá.
Hàn Phong sáng nay ban hành thông cáo tìm kiếm nhân lực thử nghiệm 3 loại thuốc chữa bệnh mới, lương thưởng cao gấp 3 lần bình thường, đãi ngộ này tất nhiên đủ sức hút, lập tức có 15 người đăng ký, 9 người vượt qua bài test sức khoẻ đã được chấp thuận tham gia thử nghiệm.
Phải biết nếu có thể an ổn qua 7 ngày thì bọn họ sẽ được trả tổng cộng khoảng 350 cống hiến bao gồm cả lương cả thưởng, tương đương với 30 ngày làm việc quần quật không ăn không tiêu gì cả. Với số cống hiến này, bọn họ có thể mua được một bản sách kỹ năng nhị giai tương đối mạnh như gai xương, hoả đao, lôi cầu, đồng thời thuê thêm trảm mã đao trong vài ngày nữa, từ đây thoát khỏi thân phận đào đất mà đăng ký trực tiếp thành lính chính quy, nhận đãi ngộ lương cứng cả đời, cực kỳ hấp dẫn người ta.
Sau khi tới nơi này, Hàn Phong trực tiếp đi tới một căn hầm đang được bảo vệ cẩn mật, Hầm này được chỉ đạo đào bới ngay từ ngày đầu thành lập khu thử nghiệm, cho tới hôm nay đã bước vào quá trình hoàn thiện các bước gia cố an ninh cuối cùng, đã có thể sử dụng tương đối ổn thoả.
Cửa hầm có 2 đội viên canh giữ, có camera an ninh túc trực, có thể đảm bảo bảo mật tuyệt đối.
Hàn Phong sau khi thông qua thì bước xuống dưới, căn hầm này sâu 3 mét so với mặt đất, cấu trúc tổng thể là một khu vực gồm 3 gian phòng độc lập, nối với nhau bởi các thông đạo dài khoảng 5 mét.
Trong căn phòng đầu tiên không có gì khác ngoài các bồn chứa bằng inox dày cộm, giống như các bồn thuỷ acid trong công xưởng chế biến nước ngọt vậy, đây là các bồn chứa xác của thây ma tiến hoá, mà cụ thể là xác của Thể Phòng Hộ Shield 1, Shield 2.
Chỉ có loại hình này mà thôi.
Hai nhân viên công tác mặc đồ bảo hộ kín mít đang tích cực dùng gậy sắt dầm nhỏ xác c·hết của S1, S2 ra thành thịt nát, một người đổ hỗn hợp nước gì đó màu trắng tinh vào trong, một người thì đang tháo van xả dưới đáy bồn chứa để rút ra dịch chiết xác c·hết.
Dịch chiết được vận chuyển vào căn phòng số 2, trong căn phòng này cũng có ba bồn chứa lớn để tiếp tục ngâm dịch chiết lần hai, mỗi bồn chứa đều được đánh số thứ tự và ngày tháng bắt đầu ngâm chứa.

Nhìn qua vô cùng chuyên nghiệp.
Một nhân viên công tác đang rút dịch chiết từ bồn chứa số 1 vào can nhựa, cũng ghi chép ngày giờ và số liệu cẩn thận.
Những can nhựa này sẽ được chuyển tới căn phòng cuối cùng, nhiệm vụ vận chuyển này chỉ có duy nhất một người được phép đảm nhiệm, là Âu Dương Tà, trưởng phòng nghiên cứu dị biến.
Hàn Phong thông qua kiểm tra an ninh để bước vào căn phòng cuối cùng, bên trong này đang có hai người là Âu Dương Tà và Đoàn Thanh, hai người chịu trách nhiệm chính và cũng có quyền lực lớn nhất khu thử nghiệm.
Lúc này cả hai đang chia nhau một bình thuỷ tinh có chứa "dịch chiết từ thây ma Thể Phòng Hộ" để uống, nhìn bọn họ không có vẻ gì là khó chịu cả, trái lại biểu cảm tương đối thoải mái.
Thứ bọn họ uống, thực chất là sữa ngọc biến dị, toàn bộ khu thử nghiệm dưới đất này đều là nguỵ tạo, về phần đống dịch chiết phức tạp từ hai căn phòng trước đó thì đang xếp chồng trong góc, được bọc lót cẩn thận, không ai dám đụng tới.
Đây là quy trình nguỵ tạo mà Hàn Phong dựng lên để loè bịp người khác về nguồn gốc của thiên tài địa bảo số 2, ngọc thạch biến dị.
Loè ai ư, loè người khác, loè cả chính quân mình.
Sáng nay hắn đưa ra hai thông cáo. Một là tìm người thử thuốc mới nghiên cứu ra, chính là muốn tìm người thử nghiệm tác dụng của sữa ngọc biến dị và các loại vật phẩm kỳ quái khác. Hai là thông cáo thu mua xác Thể Phòng Hộ từ Tam Giang, chính là muốn định hướng sự việc theo hướng "Thứ thuốc nước màu trắng trấn Hi Vọng đang phân phát có nguồn gốc từ lũ Shield".
Là trấn Hi Vọng chế biến được thứ nước đục trắng này từ Thể Phòng Hộ. Nó có tác dụng gia tăng điểm chống chịu, giống với đặc tính của Thể Phòng Hộ.
Đây chính là vỏ bọc hoàn hảo để công bố với bên ngoài.
Căn hầm này vốn được quy hoạch để dùng làm hầm nhốt M2 khi cần di chuyển, cũng là hầm nghiên cứu đặc tính thây ma, hiện tại làm "hầm nghiên cứu thuốc chống chịu" tốt lắm.
Thấy Hàn Phong bước vào, hai người Âu Dương Tà, Đoàn Thanh đều khẽ giật mình một cái rồi cúi chào:
- Thủ lĩnh.
- Thủ lĩnh.
Hàn Phong nhẹ gật đầu xem như xác nhận rồi bình tĩnh hỏi:
- Sao rồi?
Âu Dương Tà trình lên một tờ A4 chi chít chữ, trong khi Đoàn Thanh chỉ cái bình rỗng bên cạnh rồi nói:
- Thủ lĩnh, hai ngày qua tôi đã uống tổng cộng 700ml thứ nước này, hiện tại được gia tăng cố định 3 điểm chống chịu, chưa thấy dấu hiệu bị tụt xuống.
------
Chương đầu tiên đăng vào ngày 1/4/2024
Chương thứ 400 đăng vào ngày 1/8/2024
4 tháng, 400 chương truyện. 914.000 chữ. Một hành trình không dài nhưng cũng không hề ngắn.
Cảm tạ tất cả độc giả đã theo dõi Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ suốt thời gian vừa qua. Sự ủng hộ của các bạn là động lực của tác giả.
Chúng ta hãy cùng nhau đi tiếp nhé ~.~
Hàn Nhược Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.