Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 452: Trung thành.




Chương 452: Trung thành.
Thấy Lưu Giang lâm vào trong do dự, Hàn Phong khẽ gõ gõ tay xuống bàn rồi chậm rãi nói:
- Tổ chức phạt anh 1000 cống hiến. Anh có chấp nhận không?
Lưu Giang bàn tay đang nắm chặt chợt buông ra. 1000 cống hiến sao... Cái giá này bằng toàn bộ số chiến công hắn đang tích luỹ được, nhưng hắn vẫn hoàn toàn chấp nhận, dù nó sẽ khiến hắn mất đi cơ hội tranh đoạt kỹ năng tam giai.
Ít nhất, về mặt ý nghĩa nào đó, hắn đã đền bù cho sai lầm của mình...
- Thủ lĩnh. Tôi chấp nhận.
Hàn Phong lại quan sát Lưu Giang thêm mấy giây rồi mới chỉ vào cái ghế phía dưới bình tĩnh nói:
- Ngồi đi.
Lưu Giang máy móc ngồi xuống ghế, một cái băng nô theo đó trống rỗng xuất hiện trong phòng, vật này bước tới cạnh bàn của thủ lĩnh rồi đem tới cho hắn một tờ giấy A4.
"Phòng lưu trữ Đặc Huấn..."
Lưu Giang bắt đầu chăm chú đọc tài liệu trong tay, nội dung bên trên làm lòng hắn càng thêm rối bời.
Theo nghiên cứu từ phòng này, một thây ma F2 level 25, nếu không kịp khống chế trong 1-3 giây tại thời điểm trước khi nó tiếp cận, vậy thì nó có thể gây ra t·hương v·ong cho cả một tiểu đội trong 10 giây tiếp theo.
Vậy hành động của hắn, rốt cuộc là đúng hay sai...
Hàn Phong bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Anh có biết tại sao bản thân bị phạt không?
Lưu Giang nắm tay lại, một lúc lâu sau, hắn mới cứng rắn đáp lại:
- Thủ lĩnh, tôi không biết.
Tính toán kỹ lưỡng, hắn không sai a. Nếu hắn không quyết đoán ra tay, nếu hắn vì sợ n·gộ s·át mà chùn bước, vậy thì con số t·hương v·ong chắc chắn sẽ lớn hơn. Một mạng đổi nhiều mạng, đây không phải lỗi của hắn, đây là lỗi của c·hiến t·ranh.
Hàn Phong thở dài một hơi, hắn dùng ngón tay chỉ ra ngoài sân rồi chậm rãi nói:
- Vì tất cả bọn họ đều cần có một câu trả lời.
- Lưu Giang. Tôi biết trong lòng anh tràn ngập một cỗ không cam lòng, tôi biết anh cảm thấy bản thân đã làm rất tốt, bản thân không hề sai, thậm chí bản thân còn phải có công mới đúng.

- Đúng là đứng trên góc độ cá nhân, hành động của anh là đúng.
- Nhưng anh đã bao giờ đứng trên góc độ khác để suy xét vấn đề chưa?
- Thân nhân của đội viên hi sinh sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào? Ừm, anh đã biết đội viên đó có một cậu con trai 13 tuổi chưa? Tôi đoán là anh chưa biết đâu nhỉ.
- Bạn bè bằng hữu của đội viên hi sinh sẽ nghĩ ra sao, sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì? Tiểu đội 6 của anh cũng có một đội viên chơi rất thân với người đã hi sinh, anh có biết chưa?
- Kiều tiểu đội trưởng sẽ phải đối diện với đội viên của mình thế nào, làm sao nàng ta giải thích cho họ về c·ái c·hết của đội viên kia?
- Những người khác sẽ cảm thấy thế nào, anh nghĩ họ có còn dám chiến đấu bên cạnh anh không?
- Liệu tương lai còn ai dám tin tưởng mà giao an nguy của bản thân cho anh không, còn ai dám để anh đứng sau lưng của họ nữa không?
- Anh có dám giao tính mạng bản thân cho chính mình, ngay lúc này không?
- Tổ chức nếu không phạt nặng anh, ý nghĩa bảo vệ lẫn nhau của tổ chức làm sao duy trì nữa, khi mà chính người nhà lại là nguyên nhân gây ra c·ái c·hết cho nhau?
- Liệu trấn Hi Vọng có còn Hi Vọng nữa không?
Từng lời nói, từng câu nghi vấn, từng luận điểm của Hàn Phong giống như búa tạ giáng thẳng vào lồng ngực Lưu Giang, để cho khuôn mặt vốn đang tràn đầy nét phản nghịch cứng rắn của hắn trở nên tái nhợt, cả người giống như bị keo con voi dính chặt vào ghế.
Cái này... Cái này...
- Thủ... Thủ lĩnh... Tôi sai rồi...
Lưu Giang trên mặt chảy ra hai hàng nước mắt đau khổ, hắn rốt cuộc biết bản thân sai ở đâu rồi. Là hắn quá cá nhân, là hắn không thèm nghĩ tới cảm nhận của người khác, là hắn khi g·iết người xong vẫn luôn nghĩ về hành động đó, chứ không nghĩ tới hậu quả phía sau đó, không nghĩ tới tâm trạng của người ở lại, càng không đặt mình vào vị trí của "người bị hại".
Thái độ của hắn là không thể chấp nhận được.
Hắn sai rồi...
Hàn Phong ngồi ở ghế chủ vị khoé miệng khẽ nhếch lên.
Thật sự là ngây thơ, rất tốt, nhanh như vậy đã "biết sai" đỡ tốn công thuyết giảng một hồi nữa.
Lưu Giang này xuất thân là cựu thành viên Tam Lang hội, là một tên lưu manh chính hiệu, độ phản nghịch chắc chắn không thua gì Chu Vấn, chỉ có lớn tuổi hơn nên phản nghịch theo kiểu ít trẻ trâu hơn mà thôi.
Trấn Hi Vọng đang đi lên con đường chính quy hoá, đại nghĩa hoá, tử tế hoá, những tư tưởng lưu manh tuyệt đối không được phép có chỗ đứng nữa, bằng không tương lai sẽ bị kẻ khác nhắm vào rồi đả kích. Nếu không gõ Lưu Giang cái tên tàn dư phản nghịch này một cái, tương lai ắt sẽ ủ thành hoạ lớn.
Mục đích gõ đối phương đã đạt được, Hàn Phong lúc này lại khẽ phất tay, băng nô cầm lên kỹ năng Tam Giai Huyết Luyện Thuật trên bàn rồi đem tới trước mặt Lưu Giang, sau đó hắn mới thở dài nói:

- Anh đúng là đã sai với một vài người, nhưng anh cũng là người đã cứu rỗi càng nhiều người hơn, đã cứu rỗi toàn bộ tiểu đội 4 của Kiều tiểu đội trưởng.
- Thật ra, người sai ở đây là tôi mới phải. Tôi là người giá·m s·át cao nhất nhưng đã không làm tròn trách nhiệm, dẫn tới con F2 level 25 đó thành công đột kích được vào trận địa. Anh chỉ là bị ép vào đường cùng nên mới phải làm ra hành động n·gộ s·át đó mà thôi, với tư cách một tiểu đội trưởng, trong thời khắc nguy cấp, lựa chọn sao cho có lợi cho đoàn thể nhất của anh là hoàn toàn đúng.
- Người khác có thể không hiểu, nhưng tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của anh, và tôi thông cảm cho anh.
- Lưu Giang, tôi trước hết là có lỗi với toàn quân khi đã buông lỏng giá·m s·át để cho kẻ địch đột nhập, kế đó là có lỗi với người bị hại khi đã gián tiếp gây ra c·ái c·hết cho họ, cuối cùng là có lỗi với anh khi đã đẩy anh vào tình thế khó khăn.
- Kỹ năng tam giai này, xem như tôi thay mặt cho tổ chức đền bù cho anh.
Lưu Giang ngồi ở ghế khuôn mặt không khỏi dại ra, sau đó hắn mãnh liệt ngẩng đầu rồi lắp bắp:
- Thủ... Thủ lĩnh...
Hàn Phong cười nhạt xua tay cản hắn lại rồi bình tĩnh nói:
- Sự việc đã xảy ra rồi, đó là điều không ai mong muốn cả, có điều vẫn phải nỗ lực khắc phục hậu quả, cùng với nghiêm túc rút ra bài học.
- 1000 cống hiến tổ chức đã phạt của anh chính là dùng để đền bù cho thân nhân người đã mất, đó là về mặt tài nguyên. Về mặt tình nghĩa, anh phải có trách nhiệm bảo hộ và nuôi dưỡng con trai của đội viên đã hi sinh.
- Về phần rút ra bài học. Anh phải dùng danh nghĩa cá nhân, tự đứng ra tổ chức một hội nhóm nhằm mục đích nâng cao nhận thức về vấn đề an toàn và tiết chế khi sử dụng năng lực phi phàm, gia tăng lực khống chế khi sử dụng năng lực phi phàm, phải lấy bản thân ra làm gương, lấy bài học của bản thân làm ví dụ, để cho người khác không phạm vào sai lầm tương tự.
- Hiểu chưa?
Lưu Giang bây giờ mới hiểu dụng ý của Hàn Phong. Thủ lĩnh chẳng những không phạt hắn, trái lại còn đang chỉ cho hắn con đường để vớt vát lại danh dự, đồng thời cũng không khiến hắn phải uất ức hay sinh ra khúc mắc trong lòng.
Lưu Giang lúc này từ dưới ghế đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hàn Phong, trong miệng phát ra thệ ngôn vô cùng dứt khoát, vô cùng cứng rắn, không hề có nửa điểm do dự.
- Thủ lĩnh. Tôi Lưu Giang xin thề, từ nay về sau sẽ nguyện trung thành với anh, tới c·hết không đổi!
Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên.
Thằng này cũng không tệ lắm, không uổng công hắn lao tâm khổ tứ đưa đẩy câu nói từ nãy tới giờ.
Ở trấn Hi Vọng, chiến công là thứ vạn năng mà bất kỳ ai cũng đều khát cầu, nhưng ở trong mắt Hàn Phong, chiến công là thứ không đáng tiền nhất, bởi vì hắn không cần dùng tới chiến công, và chiến công rất khó mua được thứ mà hắn muốn.
1000 chiến công là mua được Huyết Luyện Thuật, kỹ năng này sẽ biến một người bình thường thành siêu cấp cường giả chỉ sau một thao tác học tập, khiến cho trấn Hi Vọng có thêm một tầng thực lực mạnh mẽ. Thế nhưng tiêu pha số chiến công đó một cách bừa bãi sẽ không thể mua được thứ quan trọng nhất của một cường giả.

Đó là sự trung thành.
1 tỉ chiến công cũng khó có thể mua được sự trung thành.
Hàn Phong không có Thấu Rõ, hắn không biết ai thật tâm, ai giả dối. Chỉ có dồn ép người ta tới giới hạn tối đa của cảm xúc, trong thời khắc bùng nổ này nhìn phản ứng của người ta, từ đó đạt được câu trả lời cho riêng mình.
Hắn không cần cường giả đơn thuần, hắn cần cường giả phải trung thành với mình.
Lưu Giang từng là thành viên Tam Lang hội, cũng từng là cựu đội viên của Châu Lam, hắn ta sẽ chỉ đi được về một hướng duy nhất, đó là đi cùng trấn Hi Vọng, phản bội lại chính phủ mà thôi. Chỉ riêng cái lý lịch này đã xứng đáng để bỏ tâm sức ra đầu tư, xứng đáng để tên này có một chỗ đứng vững chắc trong tổ chức của hắn.
Một người trung thành và khó phản bội như vậy, vậy thì cần phải giữ chặt trong tay, đồng thời rèn giũa thành thanh gươm sắc bén không tì vết, chỉ đâu chém đó không chút do dự, đó mới là mục đích chung cực của việc dùng người.
Chiến công đối với người khác là vạn năng, đối với Hàn Phong, chính là để lợi dụng xây dựng thế lực này hoàn toàn nằm trong tay mình.
Xây theo chiều dọc bằng tân binh nhiệt huyết, xây theo chiều ngang bằng cao tầng cường giả, xây theo chiều sâu, bằng tâm phúc trung thành.
Hắn công khai trưng dụng Huyết Luyện Thuật, sau đó lại âm thầm tặng cho Lưu Giang, đó chính là gửi đi tín hiệu cho tất cả mọi tiểu đội trưởng rằng:
"Lưu Giang sai, anh ta đã bị phạt tới táng gia bại sản, thế nhưng anh ta cũng đồng thời có được sự công nhận của tôi, cuối cùng vẫn đạt được tài nguyên mong muốn. Vậy nên, chỉ cần các người đủ trung thành, chấp nhận làm mọi việc vì tổ chức, thế thì tất cả mọi điều đều có thể đạt được, chiến công sẽ chỉ là con số, bởi vì các người muốn cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng."
Hàn Phong gửi tín hiệu này đi, sau đó sẽ xem xét phản ứng của mọi người.
Người nào chấp nhận thần phục, hắn sẽ ra sức đầu tư.
Người nào không chấp nhận, he he he...
Tình cảnh trái ngang mà Bạc Thanh đang gặp phải ở Tam Giang vẫn còn đang hiển hiện ngay trước mắt. Quân đội lại nằm ngoài tầm kiểm soát của người đứng đầu, đó là đại hoạ. Hàn Phong nhìn thấy rõ ràng, hắn sao có thể bước vào vết xe đổ này cơ chứ.
Trấn Hi Vọng này do hắn lập nên, vậy thì nó phải đi theo hướng mà hắn mong muốn, những người nơi này, phải trung thành, phải làm những việc mà hắn muốn.
Kể cả là có thể n·gộ s·át đồng đội, ngươi cũng phải trung thành với tổ chức, đặt lợi ích số đông lên trước, phải không chút do dự mà hành động cho ta.
Bằng không thì, một tỉ chiến công cũng đừng hòng đoạt được thứ gì tốt đẹp từ ta.
Hắn lúc này khẽ phất phất tay rồi nói:
- Tôi muốn nhìn hành động, không cần nghe lời thề thốt của anh. Được rồi, đi đi...
Lưu Giang rõ một tiếng rõ to rồi cầm lên tam giai Huyết Luyện Thuật. Sau một hồi do dự, hắn lại nhỏ giọng hỏi lại:
- Thủ lĩnh, nếu, tôi nói là nếu thôi, nếu có lần sau, tôi phải xử lý thế nào?
"Ý anh là tương lai tiếp tục n·gộ s·át thì lấp liếm thế nào à? Con hàng này vẫn tràn ngập sự lưu manh thổ phỉ nhỉ..."
Hàn Phong ánh mắt hơi nhướng lên nghĩ thầm, sau đó hắn chợt nở một nụ cười quỷ dị đáp lại:
- Khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.