Chương 469: Ngày nghỉ (5)
Cảnh báo não tàn cho chương truyện dưới đây. Các độc giả tuyệt đối không được chửi tác giả.
------
Đường Hiếu cầm lên mảnh băng trên bàn, tâm thần không khỏi xuất hiện vô hạn hoài nghi và hỗn loạn, bởi vì thứ mà hắn cầm trên tay đã hoàn toàn lật đổ tất cả những kiến thức mà bản thân đang nắm giữ.
Thứ này, không thể tồn tại ngoài đời thật mới đúng.
Hắn sau khi kiểm tra bằng mắt thường một chút thì cầm theo mảnh băng tiến tới khu vực làm việc của mình, sau khoảng 30 phút tiến hành vài thử nghiệm, Đường Hiếu đã quay trở lại bàn tiếp khách với mảnh băng sứt mẻ và một cốc nước nóng.
Hắn ngồi xuống trước mặt Hàn Phong rồi thở dài hỏi:
- Anh muốn biết những kiến giải chuyên sâu, hay chỉ mặt ngoài sơ lược thôi?
Mục đích Hàn Phong tới đây là để lý giải thứ sức mạnh mà bản thân đang nắm giữ, lý giải càng chi tiết càng tốt, chỉ có hiểu rõ thứ mà bản thân có, hắn mới có thể vận dụng nó một cách chính xác và đúng đắn. Lúc này hắn không chút do dự đưa ra yêu cầu:
- Chuyên sâu đi.
"Mặc dù có thể trong nhất thời tôi sẽ chẳng hiểu cái đếch gì..."
Hàn Phong âm thầm tự bổ sung một câu, trong khi Đường Hiếu đối diện khẽ gật gật đầu, sau đó lần lượt chỉ hơi nước nóng đang bốc lên, phần nước lỏng trong cốc và cục băng đá sứt mẻ rồi nói:
- Nước, hay vật chất nói chung, có ba dạng tồn tại chủ yếu là rắn, lỏng và khí, phân chia rất rõ ràng giống như trước mắt chúng ta đây.
Hàn Phong nghe vậy gật đầu, cái này rất đơn giản, hắn biết thừa.
Đường Hiếu thu ngón tay lại rồi chậm rãi nói tiếp:
- Ngoài ra, vật chất còn có một dạng tồn tại khác gọi là "điểm tam thoa" tức là nơi giao thoa giữa ba dạng rắn, lỏng, khí cùng lúc tồn tại, vừa rắn, vừa lỏng, nhưng cũng là khí. Một vài dạng tồn tại khác như siêu tới hạn, hoặc plasma, hoặc tunneling lượng tử...
Hàn Phong đã bắt đầu cảm thấy ngáo người rồi, hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn kiên trì lắng nghe cùng ghi nhớ.
Đường Hiếu dừng lại mấy giây cho người trước mặt tiêu hoá thông tin, sau đó hắn bắt đầu nói một tràng dài:
- Chúng ta tập trung chủ yếu vào nước.
- Sở dĩ nước tồn tại ở ba dạng rắn, lỏng, khí này là do cách sắp xếp phân tử và sự liên kết giữa các phân tử của chúng có điểm khác biệt.
- Ở dạng hơi nước, các phân tử ở vị trí cách xa nhau, liên kết giữa chúng lỏng lẻo, bởi vậy các phân tử phân tán một cách bất quy tắc, vô định hình, từ đó tạo thành dạng hơi.
- Ở nhiệt độ và áp suất bình thường, nước dạng lỏng vẫn có liên kết tương đối lỏng lẻo, do đó các phân tử nước vẫn có thể tự do chuyển động một cách vô định hình. Ừm, theo ngôn ngữ dân dã thì là nước chảy tràn lan, muốn chảy thế nào liền chảy thế đó.
- Khi nhiệt độ tăng lên, hoặc khi áp suất giảm xuống tới chân không, các phân tử nước ở bề mặt nước lỏng sẽ dịch chuyển nhanh hơn nữa, liên kết bị phá vỡ, nước thoát li bề mặt chất lỏng, biến thành dạng hơi. Đó là sự hình thành của hơi nước.
- Còn băng...
Đường Hiếu chỉ qua viên băng đá trên bàn rồi chậm rãi nói:
- Băng là một trong 19 pha tinh thể rắn của nước. Khi nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ C ở áp suất tiêu chuẩn, các phân tử nước chuyển động chậm dần, liên kết giữa các phân tử mạnh hơn, giữ cho chúng không chuyển động hỗn loạn giống dạng lỏng hay khí.
- Từ đó, băng có được hình dạng xác định.
- Đây chính là điểm đóng băng của nước
- Khi nhiệt độ tăng vượt quá điểm đóng băng, cụ thể là quá 0 độ C ở áp suất bình thường, sẽ khiến cho các liên kết trong nước bị phá vỡ, các phân tử nước chuyển động nhanh hơn, thoát khỏi mạng tinh thể, từ đó trực tiếp hoá thành hơi nước, hoặc chảy ra thành nước lỏng.
- Đây là quá trình tan chảy của băng đá.
- Tất nhiên, băng cũng có nhiều loại, quá trình tan chảy sẽ không giống nhau, đó là các loại băng hình thành ở áp suất và nhiệt độ khác nhau, một trong số chúng chính là băng siêu ion, hay băng XVIII, một trong 19 pha tinh thể rắn của nước.
- Viên băng đá mà anh đang hỏi tới này, có tính chất gần giống như vậy, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Hàn Phong nghe mà có chút lùng bùng lỗ tai, sau vài giây suy nghĩ, hắn hỏi đúng vào trọng tâm:
- Giống ở đâu, khác ở đâu?
Đường Hiếu thở ra một hơi nói:
- Áp suất, hiểu nôm na là lực nén ép, sẽ giữ cho các phân tử ở gần nhau hơn. Giống như anh nén cục bông gòn lại bằng hai ngón tay vậy, nén tới một lúc nào đó, cục bông gòn sẽ bẹp dúm lại, cứng chắc hơn xa bông bình thường.
- Băng đá cũng vậy. Chỉ cần có áp suất cao vượt quá 20 gigapascal, tức là hàng triệu atmotsphere, gấp hàng triệu lần áp suất khí quyển trái đất, các phân tử nước sẽ bị nén ép tới mức không còn khoảng trống để di động lung tung nữa.
- Khi đó thì, kể cả nhiệt độ có lên tới hàng nghìn độ C, các liên kết vẫn khó có thể bị phá vỡ, nước vẫn có thể đóng băng được.
- Là do tất cả phân tử nước đều không thể di động nổi, tất cả đều bị áp suất cực lớn nén lại thành mạng tinh thể, từ đây, băng siêu ion có được tính chất của kim loại.
- Viên đá này của anh, giống ở chỗ chính là nó có thể tồn tại ở nhiệt độ cao hơn nhiệt độ đóng băng bình thường. Mà khác chính là, nó có thể tồn tại lâu hơn rất nhiều so với băng siêu ion.
- Băng siêu ion chỉ có thể tồn tại trong thời gian vài chục nano giây mà thôi, thức là vài phần triệu giây, hơn nữa còn chỉ có thể tồn tại trong môi trường thí nghiệm đặc biệt.
Hàn Phong dùng 2 phút để tự lý giải, sau đó hắn mới hỏi một câu:
- Ý anh là, viên băng đá này tồn tại được là do nó đang ẩn chứa áp suất hàng triệu atmosphere, và có thể là hàng nghìn độ C bên trong mình?
- Vậy nên mặc kệ nhiệt độ bên ngoài có cao, nó vẫn có thể tồn tại không tan chảy?
Đường Hiếu trầm trọng gật đầu:
- Chính xác. Nhưng tôi muốn gọi nó là một quả bom hẹn giờ hơn là một viên băng đá... Tuy nhiên, tôi không thể giải thích tại sao nó lại có thể "làm được" điều đó. Khi một vật liên tục bị tác động bởi áp suất cao tới vậy thì phải vô cùng thiếu ổn định, tôi rất ngạc nhiên khi nó chưa nổ c·hết cả hai ta đây.
Hàn Phong khuôn mặt cũng bắt đầu xuất hiện trầm trọng.
Là năng lực phi phàm đã giữ nó lại. Năng lực phi phàm đang gia trì lượng áp suất khổng lồ lên viên tinh thể băng đá này, cố định nó tại hình dạng này, bất kể nhiệt độ. Chỉ có đúng "chìa khoá" là thể năng lượng của Hàn Phong mở ra, nó mới có thể giải phóng toàn bộ năng lượng tích trữ.
Các tác nhân vật lý bình thường, các luồng năng lượng ngoại lai tần số cao hơn khi tác động cũng có thể phá vỡ nó, nhưng là phá vỡ liên kết tầng ngoài về mặt hình thức mà thôi. Không đúng "chìa khoá" nó sẽ không nổ để giải phóng năng lượng tích luỹ.
Thậm chí là ngay cả chính bản thân Hàn Phong bây giờ cũng không thể giải phóng toàn bộ năng lượng tích trữ bên trong. Lực khống chế của hắn với kỹ năng tứ giai này còn quá yếu, hắn cầm một quả bom do chính tay bản thân chế tạo ra, thế nhưng cũng không thể làm nó p·hát n·ổ một cách toàn diện như ý muốn được.
"Hoá ra là vậy... Hoá ra khi mình triệu hồi băng nô càng cao lớn sẽ càng tiêu tốn thể lực trí lực, đó không đơn thuần chỉ là gia tăng về mặt kích cỡ, nó còn là gia tăng về số lượng và chất lượng năng lượng phi phàm để biến thành áp suất cao, từ đó tạo thành hiệu quả cố định hoá băng đá."
"May mắn, vừa rồi mình không dùng một chiêu băng bạo bậc tứ giai trong quá trình giao đấu với đội viên, bằng không hẳn là đã treo cái danh n·gộ s·át hơn 20 người lên người rồi..."
"Nếu mình có thể gia tăng lực khống chế, gia tăng việc kiểm soát sức mạnh phi phàm gia trì lên kỹ năng, vậy thì hàn băng triệu hồi sẽ không chỉ bị giới hạn tồn tại ở 99 độ C, con số kia sẽ sẽ còn tăng lên hàng trăm, thậm chí hàng nghìn độ C."
"Đây chính là thứ mình cần ở một nhà khoa học, đó là biến kiến thức phi phàm thành kiến thức thường quy. Dù nó vẫn khó hiểu, nhưng đã có cơ hội hiểu ra."
"Khoan đã, vậy Tiến Hoá Giả chẳng phải..."
Hàn Phong tự mình tổng kết một chút, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra vài ý tưởng nhỏ.
Nếu mỗi ngày hắn đều kiên trì ngưng tụ 1000 viên băng đá này, niêm cất nó cẩn thận, vậy một năm nữa, hắn liệu có khả năng tạo ra được một v·ụ n·ổ với uy lực tương đương bom h·ạt n·hân hay không? Haha...
Sau khi não tàn ra một cái ý tưởng điên rồ, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu nói:
- Câu hỏi thứ nhất tôi đã có lời giải, vậy câu hỏi thứ hai, tại sao viên băng đá này lại cứng tới vậy.
Tất nhiên, Hàn Phong biết rằng nó cứng vì nó đang được gia trì bởi năng lực phi phàm, nhưng hắn muốn biết nguyên do theo phương hướng bình thường.
Nếu như cái gì cũng đổ cho sự phi phàm, nhìn mọi việc một cách đơn giản một chiều, tặc lưỡi cho qua, vậy thì kiến thức của bản thân sẽ ngày một bị bó hẹp, sẽ hoàn toàn bị phụ thuộc vào tri thức sau tận thế. Chỉ dùng tri thức chỉ được cung cấp một chiều bởi "đầu lâu đỏ" vậy thì không bao giờ có thể hiểu rõ bản chất của thế giới này.
Điểm đáng c·hết nhất là mớ tri thức mà hệ thống cung cấp luôn vô cùng thiếu sót, sự thiếu sót này không chỉ lần một lần hai, tin tưởng dựa dẫm vào mớ thông tin này mà không đối chiếu trước sau, không nghiên cứu kỹ càng, hại người, hại mình.
Lúc trước Hàn Phong đi hỏi ý kiến bác sĩ về linh hồn, tâm trí, tiềm thức, hiện tại đi hỏi kỹ sư về năng lực, năng lượng, hắn hỏi người có chuyên môn và am hiểu sâu rộng, chính là muốn tìm kiếm tri thức đa chiều, hiểu rõ thêm về thứ mà bản thân "được ban tặng".
Để bản thân, không còn giống con rối, ai đưa cho gì thì chỉ biết dùng cái đó, vĩnh viễn không phát triển.
Hắn không muốn làm "người chơi" càng không muốn làm nhân vật kiểu npc chạy qua chạy lại vô tri vô giác trong cái trò chơi này.
Bởi vậy hắn buộc phải lý giải được tại sao năng lực của mình lại vượt quá thường quy, tại sao băng đá của mình lại cứng hơn những loại băng đá bình thường.
Đường Hiếu bưng cốc nước ấm lên uống một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nói:
- Bất kỳ sự vật gì tồn tại trong vũ trụ này đều sẽ có sự tương tác với các sự vật xung quanh, thông qua vô vàn các mối liên kết khác nhau.
- Chúng ta có các liên kết như liên kết hidro, liên kết ion, liên kết cộng hoá trị, liên kết kim loại, liên kết hoá trị phối hợp... Ngoài ra còn có các lực.
- Để hình thành lên độ cứng, độ dẻo, độ nhớt, độ bền chắc, độ mài mòn, độ đàn hồi... của một thứ, chúng ta cần xét đến toàn bộ các liên kết này, và hơn cả thế nữa, phải đi sâu vào tầng cấp chi tiết hơn, bản chất hơn.
- Đối với vật lý h·ạt n·hân, photon là một phần tạo nên nguyên tử, và nó chính là một sợi dây liên kết các nguyên tử, phân tử lại với nhau, bất kỳ vật chất nào cũng đều đang được liên kết bằng dây photon này.
- Thế nhưng độ bền chặt của sợi dây photon ở từng loại vật liệu là không giống nhau.
- Sợi dây liên kết của nước thì rất yếu ớt, ở băng đá thì mạnh hơn, còn sắt thép titan thì rất bền chắc.
- Tại sao lại có sự khác biệt như vậy?
- Bởi vì điện tích.
- Bất kỳ hai hạt mang điện nào cũng tạo ra "lực" đối với hạt còn lại. Điện tích trái dấu sẽ hút nhau, cùng dấu sẽ đẩy nhau. Do đó trong một nguyên tử, proton và electron liên kết với nhau bằng lực hút tĩnh điện, vì chúng mang điện tích trái dấu.
- "Lực" này, chính là được tạo ra bởi tương tác trao đổi hạt, electron và proton liên tục tương tác qua lại thông qua một loại hạt trung gian, đó chính là hạt photon.
- Hạt photon, là hạt đảm nhiệm vai trò tương tác cho các hạt có mang điện. Và đó chính là một trong bốn loại tương tác cơ bản trong vũ trụ này, tương tác điện từ.
- Còn gọi là, lực điện từ.
- Bốn lực cơ bản, hay bốn liên kết cơ bản trong vũ trụ bao gồm: lực h·ạt n·hân mạnh, lực h·ạt n·hân yếu, lực hấp dẫn, và lực điện từ.
- Trong tự nhiên, Bất kỳ một loại vật chất nào cũng đều mang trong mình và chịu ảnh hưởng bởi 4 loại lực này. Tạm bỏ qua ba lực phía trước, lực điện từ chính là lực chịu trách nhiệm cho tính chất cứng, dẻo, lỏng, đặc, bền chắc, hay đàn hồi của vật chất. Ngoài ra nó còn chịu trách nhiệm cho các hiện tượng khác như ma sát, điện, ánh sáng, nhiệt độ, các phản ứng hoá học, rất nhiều...
- Đó là cơ sở lý thuyết. Còn về phần câu hỏi tại sao sắt thép lại bền chắc hơn nước? Câu trả lời, chính là do lực liên kết trong sắt thép lớn hơn trong nước, nhưng tại sao lại lớn hơn?
- Nước vô định hình, không có cấu trúc cụ thể, liên kết trong nước chỉ là liên kết cộng hoá trị yếu ớt thuần tuý. Một phân tử nước chỉ liên kết với các phân tử nước khác thông qua một liên kết cộng hoá trị yếu ớt, do đó, lực điện từ cũng rất yếu ớt.
- Trong khi đó thì sắt thép có cấu trúc tinh thể, nói nôm na dễ hiểu, mạng tinh thể trong khối sắt giống như một chiếc lồng có nhiều ngăn vậy, trong các ngăn lại có các khoảng trống rất lớn. Điều này khiến cho các electron trong nguyên tử sắt có thể tự do di chuyển trong mạng tinh thể.
- Khi các electron được tự do di chuyển, nghiễm nhiên, sẽ có rất nhiều tương tác photon được tạo ra giữa các electron với các proton. Số tương tác này nhiều hơn rất nhiều so với tương tác mà nước có thể tạo ra.
- Đồng nghĩa, lực điện từ trong sắt cũng mạnh hơn nước rất nhiều, do đó, sắt cứng hơn nước.
- Vậy băng đá thì sao? Haha, khi nước đóng băng, nó đã hình thành được cấu trúc tinh thể rồi, các liên kết cộng hoá trị trở thành liên kết hidro, lại còn được gia tăng lên thành 4 liên kết hidro với các phân tử nước xung quanh.
- Chính vì có cấu trúc tinh thể, các electron được tự do di chuyển và tương tác với các proton, số lượng liên kết photon trong băng đá được hình thành nhiều và mạnh hơn xa trong nước bình thường, nó mới có thể giữ nguyên hình dạng cứng rắn.
Đường Hiếu ngừng lời rồi đem cốc nước trong tay uống hết, Hàn Phong ngồi phía đối diện lông mày cau lại càng lúc càng chặt, một lúc lâu sau, hắn mới là không chắc chắn lắm hỏi lại:
- Nói cách khác, viên băng đá này của tôi, bằng một cách nào đó đã có được mạng tinh thể dày đặc và hiệu quả hơn băng đá bình thường sao?
- Thậm chí là nó còn được cung cấp thêm nhiều electron ngoài định mức để tạo ra nhiều tương tác điện từ hơn, các liên kết điện từ đó lại được gia trì để vững chắc bền bỉ hơn.
- Băng đá của tôi đang sở hữu mạng tinh thể giống như một mạng tinh thể mà kim loại đang sở hữu.
- Từ đó, nó có thể cứng chắc như kim loại?
- Nó đang ẩn chứa rất nhiều "lực"?!
- Là lực ngoại lai?
Đường Hiếu không khỏi thở dài một hơi cảm khái.
Nam nhân trước mặt, chẳng những kiến thức xã hội trong đối nhân xử thế tốt, hắn ta còn thực sự đủ nhạy bén trong việc phân tích các kiến thức tự nhiên.
Khi mới bước vào, vị Hàn thủ lĩnh này chỉ là một con gà, còn hiện tại, con gà đã biết gáy, biết vỗ cánh sương sương đại khái rồi.
Hắn lúc này gật gật đầu đáp lại:
- Tôi không thể khẳng định được. Trang thiết bị thí nghiệm nơi này không đủ để cho tôi xác nhận nhiều điều, tất cả những lời vừa rồi chỉ là lí thuyết suông mà thôi.
Dù chỉ là lí thuyết suông nhưng Hàn Phong đã vô cùng hài lòng, hắn lúc này mỉm cười ý vị nói:
- Anh yên tâm, tôi sẽ cho người lùng sục ra tất cả trang thiết bị máy móc mà anh cần, anh cứ việc yên tâm thi triển tài năng. Được rồi, còn câu hỏi thứ ba, tại sao hai viên băng đá lại đổi chỗ được cho nhau?
Đường Hiếu chỉ có thể cười gượng gật đầu đồng ý.
Tạo điều kiện tốt như vậy, là muốn trói chặt hắn ở chỗ này có đúng không. Đã thế còn cố tình chèn ngay câu hỏi vào phía sau để cho hắn không phản bác được mệnh đề phía trước. Hàn Phong này, quá giảo hoạt, chắc chắn không ai kiếm chác lợi ích nổi.
Hắn lúc này lấy ra một tờ giấy A4, vẽ vào trên đó hai cái chấm tròn tại hai mép tờ giấy, đánh dấu hai chấm tròn là A và B, sau đó kẻ một đường thẳng nối hai chấm tròn lại.
Sau đó hắn chỉ vào tờ giấy rồi nói:
- Để đi từ A tới B, cách nhanh nhất là đi theo một đường thẳng, gọi là đường chim bay.
- Trong cơ học cổ điển, chỉ có duy nhất cách di chuyển này, không thể dùng bất kỳ cách nào khác ngắn hơn để đi từ A tới B, ngoài đi theo một chiều đường thẳng.
- Và đi như vậy thì phải có thời gian, dù ngắn dù dài, vẫn phải có thời gian hữu hạn cần thiết, không có khái niệm dịch chuyển tức thời.
- Tuy nhiên, cơ học lượng tử lại thú vị hơn nhiều, có rất nhiều cách để đi từ A tới B, một cách tức thời.
- Ở đây tôi sẽ đề cập ba cách.
- Cách thứ nhất là áp dụng thuyết tương đối giới hạn của Albert Einstein, dùng tốc độ tuyệt đối để di chuyển, với thời gian bằng không.
- Cách thứ hai là dùng xuyên hầm lượng tử, được rút ra từ các lý thuyết lượng tử của George Gamow, Robert Oppenheimer và Schrodinger...
- Cách thứ ba, là rối lượng tử, hay vướng mắc lượng tử...
Hàn Phong phần đầu hơi phình to một chút, hắn có cảm giác bản thân vừa trúng phải một đòn Hồn Áp từ 10 vạn thây ma...
Làm sao có cảm giác thằng cha họ Đường tên Hiếu này không dùng "kiến thức tiểu học" để nói nữa rồi.
Khoan đã, những trao đổi vừa rồi có chỗ nào giống tiểu học không nhỉ...
Hắn đang bị Đường Hiếu lừa.