Chương 472: Ngày nghỉ (8)
Trương Đại cũng phải nộp phí bảo kê cho bang Hắc Hùng, cậu ta thực sự cay cú vì đã nghèo còn nghèo hơn, bởi vậy đã ngấm ngầm nộp đơn tố cáo cho phòng trật tự trị an, chỉ mong vị Hàn thủ lĩnh kia có thể giải quyết, và nhanh nhanh một chút giải quyết.
Hôm nay là ngày nghỉ, Trương Đại không đi đào rau, cậu ta là đi bắt cá. Vì sao ư, vì không đào rau vẫn được thưởng 12 chiến công, hai anh em là có 24 chiến công, mỗi chiến công 3 lạng gạo, vậy là đủ mua hơn 7 cân gạo ăn trong 4 ngày rồi. Cậu ta muốn đi bắt cá để cải thiện bữa ăn, đồng thời nếu dư ra thì bán cho phòng vật tư.
Cá tôm ốc ếch được mua giá cao, cao hơn rau rất nhiều, tới 20 chiến công một cân. Vài con cá lớn biến dị còn được mua tới giá 30 chiến công một cân, bởi vậy sông Lệ Giang là một mỏ vàng đích thực.
Đã từng có người may mắn bắt được một con cá nặng hơn 30 cân, thu về hơn 900 chiến công, hắn ta mua luôn kỹ năng nhị giai lôi cầu và kỹ năng tăng cường thể lực trí lực, thuộc tính các loại, còn dư thuê đao, thuê nhẫn. Có nền tảng phi phàm, hắn ta thành công gia nhập quân đoàn Hi Vọng, trở thành đội viên chính thức, lương bổng tới 24 chiến công mỗi ngày, gấp đôi mấy người đi đào rau, lại còn được bao ăn một bữa mỗi ngày nữa chứ.
Trương Đại nhớ rõ, người kia tên là Uông Đại Vinh, trong tên cũng có một chữ Đại.
Cậu ta hôm nay, chính là muốn được như Uông Đại Vinh, thành công bắt được cá lớn.
- Khúc thịt thây ma tiến hoá này mình phải mua mất 2 chiến công, nhất định sẽ câu được cá lớn!
Trương Đại đem miếng thịt thây ma F2 level 21 buộc vào lưỡi câu, sau đó cẩn thận ném nó về phía mép nước cách đó 10 mét, trong miệng còn lẩm bẩm vô cùng quyết tâm. Cậu ta mỗi ngày đào rau dại 10 tiếng, ba tiếng buổi chiều tối chính là tới khúc sông này kiếm cá, kinh nghiệm có thể nói là tương đối đủ đầy.
Phòng vật tư có bán xác thịt thây ma, chủ yếu chính là bán cho những người câu cá, bẫy chuột, bẫy chim, tự nghiên cứu nuôi trồng rau dại, hoặc bán cho mấy người dùng thây ma hoá tam giai.
Bắt cá là một "nghề" kiếm đẫm, chỉ cần bắt được trên 1 cân là sẽ lãi ngay, thế nhưng tại trấn Hi Vọng, người làm nghề này càng lúc càng ít.
Vì nghề này rất nguy hiểm.
Cá dưới sông, bắt khó là một chuyện, cần phải có rất nhiều kỹ xảo mới bắt được, nhưng chuyện quan trọng nhất chính là nguy hiểm lúc nào cũng rình rập.
Mấy ngày trước còn có người dám lội sát mép nước bắt ốc, bắt cua, hái rong dại, hoặc thả lưới, thả rọ tôm, nhưng khoảng bốn hôm nay thì tiệt sạch rồi. Sông Lệ có thuỷ quái, ai mò sát dòng nước sẽ bị quái vật cảm ứng thấy, hầu hết sẽ bị một cái xoáy nước xuất hiện hút đi, rất khó để có thể chống đỡ.
Đã có 6 n·gười c·hết ở sông Lệ, hiện tại ngay cả cao tầng cũng cấm tiệt người dân tới sát mép nước quá 3 mét, chỉ có kẻ nào liều lĩnh mới đêm hôm mò ra đánh bắt trộm mà thôi.
Đó là nguy hiểm dưới nước, câu được cá rồi vẫn chưa phải là xong, vẫn có nguy hiểm.
Cá nhỏ, cá bình thường thì không sao. Nếu câu được cá lớn, vậy có khả năng con cá kia có thể phun ra niêm dịch acid, đem thân thể người ta ăn mòn, thậm chí vài con cá lớn còn tạo mưa, tạo sóng được, bắn ra thuỷ đạn được, nó bò lên bờ rồi còn kéo theo cả một dòng l·ũ q·uét qua, đứng gần là sẽ bị phải vạ ngay.
Bởi thế Trương Đại chỉ dám đứng tại vị trí 10 mét này.
Lúc này cậu ta vừa cẩn thận lôi kéo sợi dây thép vừa hết sức chuyên chú tập trung vào sự biến động của dòng nước, mặt nước, chỉ cần có chút dị động, cậu ta sẽ làm ra phản ứng ngay.
Đúng lúc này dưới sông có dị động nhỏ, Trương Đại đầu tiên là ánh mắt mở to hưng phấn, một giây sau, cậu ta ngay lập tức vứt bỏ cần câu mà nhào qua một bên, sau đó là vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng.
3 giây sau tại vị trí Trương Đại lúc trước, một viên thuỷ đạn to như cái chậu rửa mặt phụt một tiếng bắn trúng, đem mặt đất cùng cây cối đều ăn mòn ghê rợn, khói trắng bốc lên nghi ngút như thể hắt nước sôi vào sắt nung, thảm trạng có thể nói là vô cùng tồi tệ.
Nếu Trương Đại chậm chân mấy giây, chắc chắn giờ này cậu ta đã biến thành một bãi nước mủ.
Dưới sông, một con cá to như bắp đùi người trưởng thành chợt ngoi đầu lên, nó đớp lấy cục thịt thây ma bằng nắm tay trên bờ đất, sau đó quẫy đuôi muốn trườn về sông Lệ.
Bất quá đúng lúc này một thanh băng thương v·út một tiếng từ phía xa bắn tới, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã bắn thẳng tới phương hướng con mắt trắng dã của cá biến dị. Cá biến dị bản năng hoang dã rất mạnh, nhận thấy nguy hiểm, nó ngay lập tức gồng người phun ra một đám niêm dịch về phía băng thương, muốn đem băng thương hoà tan.
Chẳng qua niêm dịch của nó không tạo thành nửa điểm thương tổn cho băng thương, băng thương xuyên qua niêm dịch rồi phập một tiếng cắm vào đầu lâu nó, đem nó ghim chặt xuống đất.
Cá biến dị muốn dãy dụa, chẳng qua nó mới dãy được hai cái thì cả người đã hiện lên màu trắng tuyết.
Nó đã biến thành một con cá đá.
Bên cạnh cá đá, một bản sách kỹ năng, một viên tinh thạch đỏ máu hiện lên, chứng minh cho đẳng cấp cao cường của nó.
Băng thương trên mặt đất cục cựa một hồi thì mọc ra hai cái chân tráng kiện, sau đó hai chân tì xuống đất để rút "phần đầu" lên, kéo theo cả con cá biến dị rút lên theo, nó lại mọc ra hai tay vơ lấy tài nguyên hệ thống, cuối cùng bịch bịch bịch mấy tiếng chạy về phía sau.
Dưới sông Lệ lúc này hiện lên vô số bọt nước, mười mấy con cá biến dị nhào lên bờ để giải cứu đồng bạn, t·ấn c·ông kẻ thù. Chẳng qua tất cả những gì còn lại chỉ là một bãi máu cá nhớp nháp tanh ngoé, cùng với vài chiếc vảy trắng ởn vẫn còn dính đầy niêm dịch acid.
Không tìm được thứ gì, lũ cá đành phải bò ngược trở về sông Lệ.
Trương Đại nhìn cảnh này mà tim đập thình thịch, quá nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi, mười mấy con thuỷ quái ẩn nấp, chỗ này không còn an toàn để câu nữa.
Lúc này bụi cỏ bên sông chợt vang lên âm thanh xao động, sau đó một đoàn người gồm sáu nam ba nữ chui ra ngoài, còn thật bước về phía này, nhìn từ trang phục và khí tức, chắc chắn là người của quân đoàn Hi Vọng.
Trương Đại đầu tiên là đưa mắt về nam nhân ngoài cùng bên trái, cậu ta nhìn người này trước nhất chính là do người này đang xách theo một con cá to phải tới 60 cân có lẻ, đây là một khoản tài phú vô cùng lớn.
Tiếp đó cậu ta nhìn về nữ nhân kế ngoài bên phải, đây, đây chẳng phải là, ách, chẳng phải là Bạch Hà Cơ, nữ idol số một trong lòng cư dân trấn Hi Vọng sao. Trương Đại đang tuổi dậy thì, nhìn thấy mỹ nữ ở khoảng cách gần như vậy khiến cho cậu ta không khỏi bồn chồn cắn rứt.
Cuối cùng cậu ta mới nhìn tới nam nhân trông bình thường nhất đứng giữa, sau khi nhìn thoáng qua đối phương, cậu ta lập tức cụp mắt xuống mà hoảng hốt kêu lên:
- Thủ... Thủ lĩnh...
Bất kỳ ai sống ở trấn Hi Vọng đều phải biết người này. Nam nhân này nhìn từ bên ngoài thì hết sức bình thường, cả thần thái lẫn khí chất đều giống một tên nhân viên văn phòng quèn, thậm chí ánh mắt còn có chút gì đó gà mờ quê mùa, thế nhưng uy danh của hắn có thể nói là vô cùng vang dội, bất kỳ ai cũng không dám dâng lên suy nghĩ khinh thường.
Vì sao ư? Nguyên nhân lớn nhất, hắn chính là người đã dẫn dắt toàn thể cư dân trấn Hi Vọng chiến thắng thây ma, những nguyên nhân còn lại, không phải vì hắn độc đoán ghê gớm, không phải vì hắn phát ra uy áp lớn lao, cũng không phải hắn cao cao tại thượng coi thường chúng sinh, càng không phải do hắn thị huyết hiếu sát.
Là do hắn không bao giờ tiếp xúc với người khác.
Ngoài thời điểm đang đứng trên chiến trường, hoặc thời điểm đứng ra tuyên bố một vấn đề gì đó, bàn giao một công việc gì đó, vị Hàn thủ lĩnh này chưa bao giờ công khai trao đổi với bất kỳ ai quá 2 câu. Khuôn mặt lúc nào cũng treo một bộ dạng lạnh nhạt tuỳ ý, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì quá đặc biệt.
Ân, nhìn giống hệt như một bức tượng băng.
Vậy thì có gì đáng sợ?
Chính vì như vậy mới đáng sợ.
Không thường xuyên lộ ra việc tiếp xúc với người khác khiến cho không có bất kỳ ai biết được hắn ta có tính cách cụ thể ra sao, phong cách hành xử thế nào, thói quen thích ghét là cái gì, không biết hắn ta muốn giao tiếp kiểu gì, càng không thể biết người này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Lâu dần, người ta sẽ cảm thấy nam nhân này vô cùng khó gần, vô cùng khó để có thể dâng lên quan hệ, rất khó kết nối để trao đổi. Cuối cùng, người ta không dám trao đổi thẳng mặt nữa, chỉ có thể gián tiếp kết nối thông qua các phòng ban, hoặc đi đường vòng xa thật xa, liên hệ qua những người thường xuyên tiếp xúc với hắn ta nhất.
Cho tới hiện tại, khi đối diện hắn ta, người ta không thể bày ra một bộ mặt cười tươi, cũng không thể làm ra bộ dáng hèn mọn nịnh nọt, mà hồ hởi phấn khởi tay bắt mặt mừng thì lại càng không. Người ta chỉ có thể treo duy nhất một tấm mặt nạ nghiêm túc cùng cung kính mà thôi, trong lồng ngực luôn nén lấy một hơi nín chặt, chỉ sợ bản thân mà lỡ lời cái gì đó thì sẽ trở thành người đầu tiên được vinh dự ghi tên mình lên danh sách xử quyết.
Hàn thủ lĩnh chưa từng vô duyên vô cớ xử quyết ai, nhưng ai mà biết hắn có thích xử người ta không, nhìn cái mặt kia thì dám lắm.
Ai cũng biết Đổng Thành là c·hết như thế nào.
Hàn Phong lúc này cũng thoáng quan sát cùng đánh giá Trương Đại vài giây, sau đó hắn thản nhiên nói:
- Một nửa con cá sẽ thuộc về cậu.
Trương Đại đang nín thở đứng đó chợt ngẩn người, giống như tưởng rằng mình đã nghe nhầm, hắn rụt rè nâng mí mắt lên nhìn Hàn thủ lĩnh một cái rồi lại vội cụp xuống lắp bắp nói:
- Dạ... Dạ không... Tôi...
Hàn Phong thấy đối phương do dự thì nhướng mày, chẳng lẽ thằng nhóc này muốn chọn phần ngon hơn à, hắn lúc này vội vã trước hết c·ướp lời:
- Tôi chọn phần nửa trên.
"Phần nửa trên béo và thơm hơn, phần nửa dưới tuy săn chắc hơn nhưng rất nhiều xương, khi ăn phải gỡ rất mệt."
Trương Đại bên kia còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Phương Tường bàn tay béo múp đang cầm chặt con cá lúc này cười nói:
- Thủ lĩnh ban thưởng cho cậu nửa con cá, cậu còn không cảm tạ?
Trương Đại bây giờ mới hoàn toàn hoàn hồn, cậu ta vội vã thở ra một hơi rồi sung sướng rồi chắp tay lạy liên tục:
- Đa tạ thủ lĩnh, đa tạ thủ lĩnh...
Hàn Phong lập tức phất tay cản lại thiếu niên này rồi trầm giọng nói:
- Không phải tôi ban thưởng, là tôi đang chia cắt chiến công, cũng không cần phải cảm ơn, vì đó vốn đã là quyền lợi của cậu phải được nhận.
- Cậu không t·ấn c·ông con cá, nhưng có công phát hiện, công thả mồi, công dụ dỗ, công thu hút sự chú ý, do đó tôi mới có thể thuận lợi g·iết cá. Thiếu một trong hai mặt, sự việc không thể thành được.
- Nửa con cá đó, vốn dĩ phải tính là chiến công của cậu.
- Tại trấn Hi Vọng, chiến công, dù lớn dù nhỏ, đều phải được tính toán và phân chia đồng đều, tuyệt đối không được phép bỏ sót hay t·ham ô·.
- Bằng không, c·hết!
Lời nói với âm điệu vô cùng bình tĩnh thản nhiên của Hàn Phong lại gây ra một trận lãnh khí cho những người ở đây. Từ trái qua phải, Phương Tường, Châu Lam, Sử Thắng, Chu Vấn, Ngô Soái, Kha Thành, Bạch Hà Cơ, Liễu Huyên, tám người đi cùng đều im thin thít không nói một lời.
Bọn họ không phải người ngu, ai cũng hiểu Hàn Phong đang dùng con cá vừa bắt được để đề cập tới vấn đề gì.
Phương Tường rốt cuộc hiểu tại sao vừa rồi Hàn Phong lại đưa con cá cho người yếu nhất là ông ta cầm rồi...
Con cá từ mấy chục cân đột nhiên biến thành mấy chục tấn, biến thành vô số tài nguyên, mà ông ta, với tư cách trưởng phòng vật tư, lại phán định việc phân chia con cá này một cách thiếu chính xác, đây là tội gì?
Kha Thành khuôn mặt phút chốc trở nên tái nhợt, hắn không phải không nghe thấy vài lời đàm tiếu trong quân gần đây. Hắn có thể khẳng định bản thân không t·ham ô·, nhưng đội viên trong tiểu đội của mình thì có, một trong số đó, chính là đệ đệ Kha Mã.
Mấy người còn lại cũng là trong lòng trầm xuống, chữ c·hết kia của Hàn Phong, hiểu thế nào đây?
Bạch Hà Cơ không khỏi âm thầm kêu khổ. Nàng ta tốn công tốn sức để thiết lập một cái "buổi gặp mặt" với Hàn thủ lĩnh, có ai ngờ lại là một buổi lầy lội bì bõm ở bờ sông, chẳng những thế, còn chưa kịp làm gì đã bị cuốn vào một cái sự tình vô cùng n·hạy c·ảm rồi.
Hàn Phong quét mắt nhìn một lượt từng người, muốn một lần nữa xác nhận không có đứa nào ngu tới mức để cho hắn phải nói huỵch toẹt ra. Sau đó hắn lại nhìn về phía thiếu niên đang ngơ ngác trước mặt rồi mỉm cười hỏi:
- Nhóc muốn lấy cá bây giờ, hay muốn chờ tới khi trở về phòng vật tư rồi chia?
Trương Đại liên tiếp được đích thân Hàn thủ lĩnh trao đổi thì có chút luống cuống tay chân, bất quá cậu ta rất nhanh liền hiểu bản thân thực sự được chia phần rồi, lúc này sau khi đảo mắt một chút thì thành thật nói:
- Dạ, dạ, là muốn phân chia tại phòng vật tư...
Hàn Phong nghe vậy thì thở dài mấy hơi tràn đầy cảm khái:
- Hàn Phong ơi Hàn Phong, mày mang tiếng là thủ lĩnh một thế lực, thế nhưng lúc này đây muốn tự mình phân chia một con cá mà bản thân săn được cho người khác cũng gặp phải khó khăn.
- Có khi con cá mà mày chia cho thiếu niên này còn chưa kịp nấu đã bị kẻ không liên quan khác nhảy ra đớp vài miếng, còn người thực sự có đóng góp thì phải ngậm ngùi khóc thầm không ai hay, kêu không ai biết, không ai giải quyết.
- Vậy thì cái trấn Hi Vọng này, có gì đáng để Hi Vọng đây.
Hàn Phong than thở ba câu xong thì quét mắt nhìn về bên phải.
Liễu Huyên khuôn mặt lập tức trở nên tái xanh.
Trưởng phòng trật tự trị an khối dân sự, vậy mà lại để tình trạng bảo kê t·rấn l·ột diễn ra kéo dài, còn gì để bào chữa không? Có n·ạn n·hân sợ tới mức không dám cầm vật tư mà chính tay thủ lĩnh chia sẻ đây này.
Sử Thắng, Ngô Soái cũng là âm thầm nắm chặt tay, hai người này phụ trách trật tự trị an khối q·uân đ·ội, bọn họ biết trong quân cũng có tình trạng này, chính là vài người, mà tiêu biểu nhất là các tiểu đội trưởng, vay mượn chiến công để mua kỹ năng nhưng chây ỳ không chịu trả đúng hẹn.
Châu Lam cũng là nhẹ rùng mình một cái, mới sáng nay nàng nhận được một bức thư do Hàn Phong gửi tới, bên trong có tới bốn cái tên là phi phàm giả thuộc tiểu đội của nàng, bên cạnh còn viết vài từ.
"Hắc Hùng, Thiên Lang."
Chu Vấn vốn còn đang thở phào vì bản thân không liên quan, lúc này bất chợt có một cái ánh mắt lạnh lùng quét tới, cậu ta lập tức rụt cổ lại.
Hình như bản thân cậu ta cũng có chút liên quan.
"Hàn đại ca nói mình phải thành lập một bang phái để nắm chặt đám xã hội đen trong tay, lu bu nhiều chuyện, còn chưa kịp làm.."
Hàn Phong để cho không khí căng thẳng duy trì tới tận một phút đồng hồ rồi mới phất nhẹ tay nói:
- Quên mất, hôm nay là ngày nghỉ, nên nói những chuyện vui vẻ thì hơn chứ nhỉ?
Hắn nói xong liền quét mắt về phía Bạch Hà Cơ.
Cái nữ nhân này không hẳn là không có giá trị. Bảy người có liên quan sẽ truyền đạt thái độ của hắn tới hơn một nghìn người theo kiểu khác, mà cái vị idol mới nổi hoàn toàn là thường dân này, sẽ truyền đạt theo kiểu khác.
"C·hết!"
Từ này, rất nhiều ý nghĩa.
------
Do ảnh hưởng bão Yagi, lịch đăng chương sẽ có gián đoạn.
Tất cả chương thiếu sẽ được bù sau.