Chương 491: Phân tích tình hình
Chu Vấn đột nhiên được hỏi thì không khỏi có chút ngẩn ra. Không phải hôm nay cậu ta đi theo Hàn Phong làm chân chạy vặt sao, tại sao đột nhiên lại hỏi cậu ta định làm thế nào.
Chẳng lẽ hành động này, cậu ta được quyền ra quyết định.
Chu Vấn nghĩ tới đây thì cảm thấy vô cùng mừng rỡ, sau đó là có chút gấp gáp, cuối cùng liền biến thành nghiêm trọng.
Buổi sáng Hàn Phong loại cậu ta khỏi vị trí số 3, buổi trưa lại trực tiếp để cậu ta ra quyết định, đây là đang muốn thử năng lực của cậu ta, đồng thời muốn chứng minh quyết định bổ nhiệm Sử Thắng là đúng, chứng minh cậu ta "chưa đủ tuổi" ngồi vào vị trí phó tiểu đoàn trưởng.
Chu Vấn tự nhận bản thân không hề thua kém Sử Thắng, thậm chí còn hơn ở vài mặt. Cậu ta hơn đối phương ở thâm niên, hơn ở lòng trung thành, hơn ở sự thiết huyết mạnh mẽ trên chiến trường, hơn ở khả năng tác chiến độc lập. Mặc dù đối phương có thân phận quân nhân, có tác dụng lớn với đoàn đội, nhưng cậu ta cũng có thực lực cá nhân mạnh mẽ, có thể thực hiện nhiệm vụ khó khăn phức tạp. Ngoài ra còn có lực ngưng tụ với cả trăm người, số tiểu đội trưởng ủng hộ cậu ta nhiều hơn xa số người ủng hộ họ Sử kia.
Một mình cậu ta có thể chấp cả 10 gã Sử Thắng, nếu như đánh nhau thì chỉ cần dùng 10 giây là đủ chém c·hết hết sạch, không chừa một mống. Điểm chênh lệch lớn nhất giữa hai bên chỉ là khả năng đưa ra quyết định mà thôi.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Hàn Phong loại cậu ta sao. Và thủ lĩnh đang dùng trường hợp trước mặt để khẳng định quyết định kia là chính xác?
"Coi thường trí tuệ của mình quá đấy..."
Chu Vấn nghĩ tới đây thì không khỏi cắn răng lẩm bẩm một câu. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận phân tích tình hình trước mặt, muốn đánh giá từ tất cả các góc độ rồi đưa ra một quyết định chuẩn xác nhất.
Đề thi tăng bậc lương ra rồi, hấp tấp là hỏng việc ngay.
Hàn Phong không quan tâm Chu Vấn dùng bao nhiêu thời gian để suy nghĩ. Hắn thản nhiên xuất ra một bình trà xoài cùng một chiếc cốc bằng băng đá, sau đó bắt đầu nhàn nhã hưởng dụng khoảng nghỉ thảnh thơi này để trải nghiệm sự sung sướng khó có thể tìm được trên chiến trường.
Ân, trà xoài do Kiều Ti Vân pha chắc chắn là thức uống số một thế giới.
15 phút sau, trong khi Hàn Phong đang định lôi chút cá sấy ra chấm tương ớt cho đỡ buồn mồm, Chu Vấn mới là thở ra một hơi rồi nói:
- Thủ lĩnh, tôi cho rằng chúng ta phải dùng hoả lực mạnh nhất hòng phá huỷ cái phòng khám phụ sản kia, phá huỷ càng sớm càng tốt, tiêu diệt hoàn toàn quái vật đang trốn bên trong càng sớm càng tốt, còn phải là một đòn thành công diệt sát. Bây giờ không cần phải điều tra trinh sát hay kích thích nó làm cái gì nữa, cũng tuyệt đối không cần tìm cách bắt sống nó làm gì nữa.
Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, sau đó khoé miệng nhếch lên mỉm cười hỏi lại:
- Nghe cũng hay đấy, nhưng vì sao. Chúng ta chắc chắn cần có một khoá an toàn ở trấn Hạ Sa này.
Về tác dụng của "khoá an toàn" Ngô Soái sớm chia sẻ cho Chu Vấn rồi. Hàn Phong cũng không bài xích, dù sao hiện tại suy đoán của hắn cũng không còn là bí mật kinh khủng kh·iếp gì nữa, một trong ba người đứng đầu còn lại nên biết là đúng quy trình, biết để mà còn tích cực thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm.
Dù quyết định của Chu Vấn đã rất gần với dự định của hắn, nhưng chỉ thế là chưa đủ, bởi việc gì thì cũng phải có nguyên do chứ hả? Hắn muốn xem góc nhìn của thằng nhóc này đã đủ thấu đáo hay chưa.
Chu Vấn vừa rồi đã dùng luôn cả đầu gối lẫn đầu b**i của mình để suy nghĩ, tất nhiên cậu ta đã sớm chuẩn bị đủ mọi lời giải thích, lúc này không chút do dự trình bày toàn bộ:
- Chúng ta đúng là rất cần một đầu Thể Thao Túng để làm khoá an toàn. Con quái vật tại phòng khám kia cũng có khả năng cao là Thể Thao Túng, nhưng mà nó tuyệt đối không phải thứ mà chúng ta cần tìm, trái lại chính là một củ khoai lang nóng, cắn vào là rụng răng ngay.
- Nguyên nhân thứ nhất, nó có tới 90% khả năng là không sở hữu năng lực thu hút và thao túng thây ma. Các đầu Thể Thao Túng mà chúng ta từng gặp, ngay từ khi chưa lọt lòng đã có khả năng này rồi, trong khi quái vật kia đã chui một nửa ra ngoài, thậm chí đã có năng lực t·ấn c·ông tâm linh dị biệt rồi, nhưng lại không thể điều khiển lũ quái vật yếu ớt nhất. Vậy chúng ta bắt nó làm gì, và bắt xong thì phải chờ tới bao lâu nữa thì nó mới bộc lộ khả năng quan trọng nhất này.
- Nguyên nhân thứ hai, quái vật kia quá mạnh, quá mạnh rồi. Nó chỉ dùng tới sức mạnh tự thân là đã có thể t·ấn c·ông tại phạm vi rộng tới bán kính 3 cây số, vậy nếu nó đánh đòn cô đọng thì sao đây, ai có thể chống đỡ nổi đây? Chúng ta chắc chắn sẽ phải đổ vào rất nhiều nhân lực vật lực để bắt nó, còn chưa chắc bắt sống được, bắt sống được cũng chưa chắc khống chế được, khống chế được cũng chưa thể đảm bảo nuôi nhốt được. Quái vật kia, đích thị là một khúc xương cứng chẳng có tí thịt nào, có thể có tuỷ, nhưng muốn mút được cũng phải tụt lưỡi.
- Nguyên nhân thứ ba, năng lực của nó tuy vẫn còn rất nhiều ẩn giấu, nhưng nhìn từ sự kỳ dị của nội bộ phòng khám kia, tôi mạnh dạn đoán quái vật này chỉ là trường hợp cá biệt kiểu đột biến gen thôi. Chúng ta không nhất thiết cần thu thập tình báo làm gì, thông tin thu tập được chưa chắc có thể dùng cho lần sau, bởi vì có khi sẽ không bao giờ gặp trường hợp tương tự nữa.
- Nguyên nhân cuối cùng, bởi vì chúng ta tạm thời chưa có biện pháp và chiến thuật đối phó, vậy nên sẽ phải thử đi thử lại rất nhiều, xây dựng một khung chiến đấu hoàn toàn mới, rất tốn công sức. Nhưng nếu trong thời gian thử nghiệm, quái vật lại đột nhiên thức tỉnh khả năng thao túng thây ma thì sao, chúng ta sẽ bị bao vây ngay, đó sẽ là sự huỷ diệt đối với toàn quân.
- Vì bốn nguyên nhân này, tôi cho rằng g·iết nó ngay còn kịp, nhân dịp nó chưa hoàn toàn tiến hoá thì g·iết luôn cho rồi, không cần thử nữa. Một quái vật mạnh như vậy rất khó khống chế, nếu mà để nó có thêm 7 vạn thây ma quanh đây ủng hộ, vậy thì nó sẽ là vô địch, Liễu Lâm này cũng tới ngày tàn rồi.
- Giết con lợn này lợi ích vô vàn, bởi vì sẽ có khoảng trống cho Thể Thao Túng khác bình thường hơn thức tỉnh, đó mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Chúng ta cần một tù binh ngoan ngoãn, không cần một quả bom hẹn giờ.
Chu Vấn càng nói càng hưng phấn, cuối cùng còn đột phá tư duy tự thân, lấy ra một cái ví dụ vô cùng trực quan.
Đối với bài phát biểu tràn đầy những lập luận logic của mình, cậu ta cảm thấy cực kỳ tự tin.
Hàn Phong ngồi một bên lắng nghe mà không khỏi gật gù. Thằng ngu này, à quên, không phải, thằng nhóc này, cậu ta đã có sự trưởng thành rất lớn so với trước đây rồi. Tuy rằng cần thời gian xử lý thông tin rất lâu, nhưng kết quả đưa ra lại rất chính xác, có thể xem như đạt được 50% sự kỳ vọng của hắn rồi.
Hắn lúc này búng tay lấy ra một miếng cá sấy, vừa gặm ăn vừa chậm chạp hỏi:
- Vậy theo cậu, bao giờ thì chúng ta nên hành động?
Chu Vấn không cần suy nghĩ mà trực tiếp trả lời luôn:
- Ngay sau khi chuẩn bị đẩy đủ.
- Chúng ta cần điều động đến tất cả v·ũ k·hí hoả lực cao có tầm sát thương xa trên 3 cây số như pháo 2a28 Grom và pháo không giật SPG-09, ngoài ra cũng cần tới đạn diệt quỷ làm nền tảng vững chắc.
- Dựa vào trinh sát lúc trước, chúng ta có thể thấy rằng, khi chưa xâm nhập nội bộ phòng khám, chỉ loanh quanh bên ngoài, quái vật kia sẽ không phát hiện ra. Do đó tôi đề xuất chúng ta sẽ chuẩn bị một tấn b·om x·ăng xếp xung quanh căn nhà và cả những khu gần đó, đảm bảo khả năng tiêu diệt, cũng ngăn chặn quái vật chạy trốn.
Kế hoạch của Chu Vấn có thể nói là vô cùng chu toàn, vừa vận dụng kinh nghiệm quá khứ, vừa kết hợp với dấu hiệu mới thu được, để cho mục tiêu không có kẽ hở xoay người. Đòn t·ấn c·ông khủng bố như vậy, đừng nói Thể Thao Túng yếu nhược, có là Thể Thôn Phệ tới thì cũng rất có khả năng bị g·iết c·hết.
Hàn Phong xem như đã biết rõ về mạch tư duy của Chu Vấn, hắn lúc này không khỏi mỉm cười gật đầu hài lòng, mà Chu Vấn bên kia cũng là nở một nụ cười đắc chí. Kế hoạch này hoàn toàn không có kẽ hở, chắc chắn đủ để "vả mặt" người bên cạnh.
Cậu ta đã thoát khỏi cái mác bộc trực nóng máu chỉ biết cắm đầu thực hiện nhiệm vụ một cách mù quáng rồi. Giờ đây cậu ta là một người biết suy nghĩ thấu đáo, biết đưa ra quyết định chính xác, biết phân tích tình hình một cách đa chiều và đầy đủ.
Đây chính là tố chất của một phó tiểu đoàn trưởng a!
Mau bổ nhiệm đi a.
Hàn Phong để Chu Vấn đắc chí một lúc thì mới thở dài lắc đầu hỏi:
- Tiểu Hỏi Chấm, hôm nay chúng ta đã cứu được bao nhiêu người rồi?
Chu Vấn đột nhiên bị gọi bằng cái biệt danh này thì không khỏi sượng mặt, đồng thời cũng có cảm giác không ổn ở đâu đó, bất quá cậu ta vẫn là thành thật trả lời:
- Thì cứu được 11 người đó...
Sau khi trả lời xong câu này, cảm giác không ổn của cậu ta lại càng trở lên mãnh liệt.
Quả nhiên bên kia Hàn Phong đã chỉ ra ngoài doanh trướng rồi bình tĩnh nói:
- Vậy những người khác đang còn mắc kẹt, cậu định bao giờ thì cứu họ?
- Nếu như một đòn không thể g·iết được quái vật kia, để cho nó hét vài tiếng liên tục, uy năng của một thứ đang giãy c·hết, liệu sẽ lan tràn ra bao xa?
- Những người đang mắc kẹt tại trấn Hạ Sa này liệu có bao nhiêu phần trăm tỉ lệ sống sót qua vài đợt công kích tâm linh khủng bố như vậy?
- Cho là họ chỉ ngất thôi mà không c·hết. Nhưng giống như giả thiết mà cậu đã nói, nếu quái vật kia đột nhiên thức tỉnh khả năng thao túng thây ma, nó tụ tập thành công thi đàn, vậy thì chúng ta sẽ có bao nhiêu phần trăm tỉ lệ có thể tiến hành công tác giải cứu?
- Những người đang đói ăn sắp c·hết này sẽ phải chờ tới khi nào, và số phận của họ cuối cùng sẽ thế nào?
Những câu hỏi liên tiếp của Hàn Phong để cho Chu Vấn lặng cả người.
Cái này...
Cậu ta... Cậu ta đã quá tập trung vào việc giải quyết vấn đề, và đúng là đã đưa được ra giải pháp hoàn hảo. Thế nhưng cậu ta cũng đồng thời quên đi tác động của vấn đề tới ngoại cảnh xung quanh, quên đi hậu quả nếu vấn đề không được kiểm soát chặt chẽ.
Đây là một lỗi cực kỳ nặng nề, giống như khi muốn đuổi lũ kiến khỏi đĩa bít tết thì lại đem thuốc diệt kiến ra xịt trực tiếp vào vậy. Ừ thì cũng đuổi được kiến đó, nhưng đuổi xong thì đĩa bít tết còn ăn được không, hay là cũng hỏng hẳn, chẳng lẽ cứ cố ăn để rồi đi theo kiến cùng một lượt luôn sao.
Mục đích lập khoá an toàn là để bảo vệ dân cư, khoá chưa lập xong mà dân đ·ã c·hết sạch rồi, vậy thì có ý nghĩa gì.
Chu Vấn tinh thần trong thoáng chốc trở nên suy sụp rất nhiều, hoá ra khoảng cách chênh lệch giữa cậu ta và Sử Thắng là ở đây sao. Tuổi trẻ tài cao gan lớn, chung quy là cũng nhìn được một hai, thế nhưng chưa đủ độ "đầm" còn non và xanh lắm.
Hàn Phong chỉ liếc mắt một cái liền biết tỏng thằng nhóc bên cạnh đang nghĩ gì, bất quá, hắn mặc kệ, không cần mất thời gian đi an ủi.
Kể cả câu trả lời của Chu Vấn có đầy đủ và chu toàn tới đâu, hắn vẫn sẽ bới móc ra đủ mọi loại sai lầm để gõ mà thôi.
Việc bổ nhiệm Sử Thắng vào chức phó tiểu đoàn trưởng, dìm Chu Vấn xuống, ngoài việc tác dụng của người kia đủ lớn, nó còn liên quan tới sự vững chắc của nội bộ thế lực trấn Hi Vọng, không chỉ đơn giản là sức mạnh, kinh nghiệm, tác dụng hay thân phận tới chống đỡ là được.
Chu Vấn muốn lên cũng tạm thời không được lên, mà Sử Thắng nếu có muốn xuống, cũng lại càng không được xuống.
Ai ở vị trí nào, định sẵn ngay từ đầu rồi.