Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 531: Thu cục




Chương 531: Thu cục
Sau khi Vương Hoành c·hết, từ khắp nơi trên thân thể hắn ta, vô số điểm tinh hoa màu lam thẫm chậm rãi nổi lên như đom đóm giữa trời hè. Hàng trăm điểm sáng này nhanh chóng tụ hội về phía ấn đường, xoay tròn cô đặc như lốc xoáy, cuối cùng ngưng tụ thành một viên tinh thạch hình thoi màu tím sẫm, lớn chừng ngón chân cái.
Viên tinh thạch này nhanh chóng thu nhỏ một vòng, mất đi tới hơn một nửa kích thước ban đầu, sau đó đột nhiên rắc một tiếng xuất hiện dấu vết nứt vỡ. Một vệt nứt như bị sét đánh kéo dài từ trên đỉnh xuống tới chóp đáy, chia tinh thạch ra làm hai phần nham nhở, tưởng chừng như sẽ bị huỷ diệt bất kỳ lúc nào.
- Đây là...
Nhìn tới cảnh này, ngoại trừ Lộ Tư đang khóc lóc thảm thương, tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều hít vào một hơi dồn dập.
Ai cũng biết đây là thứ gì.
Tinh Thạch Nguyện Ước.
Mặc kệ việc viên tinh thạch này nhìn qua vô cùng tàn phá, cũng không biết liệu còn có thể dùng được nữa hay không, thế nhưng sức mạnh mà nó có thể mang tới cho người nắm giữ là điều ai cũng đều rõ ràng. Vương Hoành có thể "hoành" được, có lẽ phải dựa tới bảy phần mười vào viên tinh thạch này.
Cứ nói Tinh Thạch An Toàn là bảo chứng an toàn, nhưng Tinh Thạch Nguyện Ước cũng là bảo chứng cho sự an toàn không hề kém một chút nào, nắm giữ được nó gần như sẽ đứng ở thế bất bại. Nếu không phải Vương Hoành quá mức "ngu xuẩn" chấp niệm bảo vệ Lộ Tư quá lớn, vậy thì hai tên phản loạn Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ sẽ không bao giờ có khả năng chống lại nổi.
Lại nói, Tinh Thạch Nguyện Ước tự hành chui ra, còn xuất hiện vết tích tàn phá nặng nề, đây liệu có phải dấu hiệu cho thấy người nắm giữ nó đã thực sự c·hết rồi hay không?
- Lão Vương. Huynh đệ của tôi. Anh tỉnh lại đi mà...
Trần Cung vốn đang sững sờ đứng ở một bên lúc này lập tức oà lên khóc lóc vô cùng thống khổ. Cả thân mình hắn nhanh chóng phủ phục xuống lồng ngực già nua bên dưới, bàn tay nắm lấy hai vai Vương Hoành mà mạnh mẽ lay động, giống như thực sự muốn đem thủ lĩnh cứu tỉnh lại tại chỗ.
Nhìn vào cảnh tượng này, kết hợp với việc Vương Hoành đã bàn giao cả vợ của mình cho Trần Cung, ai cũng đều hiểu quan hệ của hai người này là vô cùng bền chặt.
Mà thế thì di vật của huynh đệ để lại, chia chác ra sao cũng dễ hiểu chứ hả.
Bốn vị tiểu đội trưởng xung quanh cũng đều đồng loạt oà lên khóc lóc sụt sùi. Người thì cởi áo khoác khoác lên mình Lộ Tư, người thì giáng xuống đòn phục hồi cho Vương Hoành, người thì bám lấy Trần Cung khuyên ngăn không nên quá bi thương, người thì lại thề sẽ quét sạch phản loạn, giữ vững trấn Đông Thành.
Trong tình huống cục diện không rõ, lợi lớn trước mặt, vậy thì ưu tiên ủng hộ người nhà, bài trừ ngoại nhân, giữ tài nguyên ở tại bên phe mình vẫn là tốt nhất. Dù sao thực lực của cái "cự nhân" bên cạnh còn bày ra đó, ai cũng đều hiểu thiếu niên này mạnh mẽ ra sao.
Ngô Soái đực mặt đứng đó, hắn đột nhiên cảm giác bản thân đã biến thành một tên người thừa?
Mặc kệ hắn là người tới sớm nhất, cũng là người góp công lớn vào việc "đánh đuổi phản loạn" nhưng dường như chỗ này không cần đến hắn nữa thì phải.
"C·hết tiệt!"
Ngô Soái nhìn cảnh này mà âm thầm cắn chặt răng. Đại ca từ đầu tới cuối đều chạy đi đâu đó, đến lúc này vẫn còn không có xuất hiện, đây rốt cuộc là muốn đi giải quyết việc gì?
Hắn hết nhìn cái xác Vương Hoành lại nhìn viên tinh thạch tím thẫm đang lơ lửng ở đó, bàn tay không khỏi nắm lại, sau đó lại buông ra, rồi lại nắn lại.
Có lẽ ngoài tài nguyên cư dân, Tinh Thạch Nguyện Ước là tài nguyên quý giá nhất mà đại ca muốn giành lấy, mà đối với cá nhân hắn thì thứ này cũng là thứ tuyệt đối quý giá, tương lai có tác dụng không thể đo lường.
Xa xa, bốn năm thành viên Dao Găm đã âm thầm bao vây chỗ này, sẵn sàng làm ra bất kỳ mệnh lệnh nào.
Âm thanh khóc lóc vang lên đủ một phút nhưng Ngô Soái vẫn chưa có quyết định, đến độ cái xác của Vương Hoành dường như cũng đã "hết kiên nhẫn" nó dường như hơi cục cựa rất nhỏ, khiến cho Lộ Tư vốn đang sầu thảm ngồi đó khẽ giật mình.

Nàng ta vội vã hoảng hốt nhìn quanh, ánh mắt bất chợt nhìn tới một cục băng đá không chút bắt mắt cách đó mấy mét, bên trong cục băng đá có vài đường nét hình ảnh vô cùng ướt át.
"Sống như một biểu tượng kiên cường của trấn Đông Thành... Hay c·hết đi như một dâm phụ..."
Âm thanh đe doạ lạnh lẽo của Hàn Phong bất chợt văng vẳng bên tai để cho Lộ Tư lạnh cả người. Nếu trước đó nàng ta chỉ đơn thuần sợ hãi c·ái c·hết, vậy thì hiện tại, sau khi chứng kiến tất cả những điều Vương Hoành đã làm cho mình, nàng ta càng sợ hãi c·hết đi với xú danh hại chồng.
Nàng ta sợ nhất là những hình ảnh kia sẽ bị công bố ra ngoài. Tới lúc đó, nàng ta chính là loại đãng phụ cấu kết người ngoài hại c·hết chồng, hại c·hết anh hùng của trấn Đông Thành.
Lúc này nàng ta vội vã giơ tay chụp một cái vào Tinh Thạch Nguyện Ước rồi ôm vào trong ngực, sau đó oà lên khóc nức nở:
- Lão công... Có phải đây là thứ mà anh đã dặn dò em phải bảo quản...
Tiếng khóc xé lòng của Lộ Tư đè ép cả mấy người đàn ông, cũng tạm thời đem bọn họ ngăn lại cảm xúc phức tạp.
Trần Cung giơ tay lau đi nước mắt rồi hít sâu một hơi đè xuống nôn nóng. Lộ Tư cầm tinh thạch, cũng không phải kết quả tệ, chung quy vẫn là người của mình, hắn được giao nhiệm vụ "chăm sóc" nàng ta, vẫn có lợi thế nhất định tiên phong thu hồi.
Không thể trách hắn quá mức thực dụng được. Dù sao Vương Hoành đ·ã c·hết, n·gười c·hết là hết, tất cả phải tính tới cho người sống.
Ngô Soái cũng là thở ra một hơi. Nữ nhân này cầm tinh thạch vẫn hơn là đám người xung quanh, tối nay hắn đi ă·n t·rộm về là xong.
Sau khi di vật đắt nhất sơ bộ được định đoạt, Trần Cung và Ngô Soái tiếp tục nhìn tới mấy ngón tay Vương Hoành, muốn xem xét số tài nguyên còn lại.
Bất quá, cái gì cũng không có, hay chính xác hơn là, một nửa số nhẫn đã đi đâu rồi?
"Cái đ** gì thế?"
Trần Cung con mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào hai bàn tay cựu thủ lĩnh. Nơi đó chỉ còn vài chiếc nhẫn tăng cường chỉ số phổ thông, giá trị không lớn, những chiếc nhẫn mang theo hiệu ứng đã đi đâu cả rồi. Đặc biệt là hai chiếc nhẫn level 4 vô cùng mạnh mẽ mà Vương Hoành thường sử dụng, nó đi đâu rồi?
Nếu để bọn họ biết mấy chiếc nhẫn xịn nhất sớm đã bị người khác nhẹ ở một góc nhẹ nhõm bú hết từ đời nào rồi, không biết là sẽ có biểu hiện gì.
Mặc kệ bọn họ tròn mắt nhìn xem, cái xác của Vương Hoành vẫn như cũ không chút bắt mắt nằm đó, chỉ có như có như không một luồng chất lỏng vô hình "chảy" ra từ lỗ tai của hắn ra ngoài, sau đó không chút tiếng động biến mất tăm hơi.
------
Khu tứ hợp viện phía đông trấn Đông Thành.
Đây là biệt phủ của Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, cũng là địa điểm lưu giữ Tinh Thạch An Toàn mà hai tên này c·ướp được từ thủ lĩnh trấn Thương Đình trước đây.
Binh biến nổ ra, nơi này lập tức được bao vây bởi 12 phi phàm giả lạ mặt không rõ từ đâu chạy tới, cho tới lúc này vẫn như cũ bị bao vây chặt chẽ.
Hàn Phong sử dụng Băng Ảnh xuất hiện bên ngoài quần thể kiến trúc, một đội viên Dao Găm đang canh giữ lập tức phát hiện rồi tiến lên cúi chào:
- Thủ lĩnh.

Nhóm tác chiến đặc biệt lần này có tổng cộng 24 người tham gia. Trong đó 12 người tới từ hôm qua, do Ngô Soái cầm đầu, vẫn như cũ đóng bên trong căn cứ, đã tham gia bình định phản loạn. Nhóm 12 người mới trong sáng nay được Hàn Phong mang tới, tính toán kỹ lưỡng thì chưa chiến đấu gì cả, hiện tại vẫn đang vô cùng sung sức, đây chính là nhóm đang trấn giữ khu tứ hợp viện này.
Hàn Phong thản nhiên gật đầu rồi hỏi:
- Bắt được người chưa?
Đội viên Dao Găm lập tức gật đầu tránh ra một con đường rồi trầm giọng đáp lại:
- Báo cáo, đã bắt được, hiện tại đang giam giữ bên trong.
Hàn Phong đi theo đội viên này bước vào tứ hợp viện. Chẳng qua bao lâu, bọn họ đã đến trước một căn phòng lớn, bên ngoài có hai đội viên Dao Găm canh chừng cẩn mật.
Trong phòng có hai người bị trói trên ghế dựa, mặt mũi nhếch nhác, áo quần tả tơi, không phải Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ thì còn ai khác.
Vừa nhìn thấy Hàn Phong bước vào, cả hai người này ánh mắt đều hiện lên vô cùng tuyệt vọng, đặc biệt là Đinh Sĩ, hắn biết chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.
Nếu hắc thủ sau màn là người quen, vậy thì hắn còn có thể khua môi múa mép tìm hi vọng lật ngược được tình thế, nhưng nếu kẻ tới là một người xa lạ, vậy thì đối phương chắc chắn sẽ không bao giờ để lời của hắn vào tai.
Có bao giờ con sói rình rập con thỏ, cắn được con thỏ rồi lại thả ra hay không.
Vừa rồi hắn và Tư Đồ Ngôn sử dụng cánh sao an toàn trở về bên cạnh lõi sao đã gặp phải tập kích không cách nào chống đỡ. Vừa mới hiện ra, xung quanh bọn hắn đã sớm ngập tràn cơ man nào là khói đen chờ sẵn, chỉ mới hít vào vài hơi, bọn hắn đã bị thứ khói này đã phong ấn toàn bộ năng lực phi phàm. Chẳng những vậy bên tai còn liên tiếp vang lên hai cái thanh âm "cấm dâng lên suy nghĩ bỏ chạy" và "cấm sử dụng trang bị hệ thống" cái này đã khoá c·hết bọn hắn ở nguyên tại chỗ.
Sau khi bọn hắn bị khoá c·hết, ba người đeo mặt nạ phòng độc mới từ bên ngoài bước vào, dễ dàng trói bọn hắn lại, tước sạch đồ vật trên người, cuối cùng đem bọn hắn giam cứng tại đây.
Hàn Phong nhìn thoáng qua hai chủ mưu phản loạn trước mặt thì âm thầm gật đầu, bắt đúng người rồi, xem ra kế hoạch của hắn đã vận hành không chút kẽ hở.
Tinh Thạch An Toàn là một cục nợ đúng nghĩa. Nếu không bảo quản tốt mà để kẻ thù biết được địa điểm lõi sao đang cắm rễ, đồng thời thiết lập bẫy rập xung quanh, vậy thì người nắm giữ tinh thạch xem như nguy to rồi.
Lúc này một đội viên Dao Găm từ bên cạnh tiến lên đưa ra một đống lớn trang bị hệ thống rồi cúi đầu nói:
- Thủ lĩnh, tất cả chiến lợi phẩm đều ở đây.
Đây là Nguỵ Huyền Cơ, đội trưởng tiểu đội Dao Găm, hắn được phân công ở tại chỗ này đón lõng suốt từ trưa tới giờ.
Hàn Phong đầu tiên thu lại Nhẫn Áp Đặt level 4 của mình. Vật phẩm phi phàm này hắn c·ướp được từ chỗ của Đổng Thành thôn Xuân Lê, cho tới nay đã lập được không biết bao nhiêu công lao rồi, có thể nói là trang bị cực kỳ quan trọng.
Sau đó hắn mới xem xét chiến lợi phẩm của hai người Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ.
Phải nói là vô cùng khổng lồ, nổi bật nhất là ba món trang bị level 4.
Súng Diệt Quỷ level 4.
Nhẫn Tuyệt Thủ level 4.
Ủng Đột Phá level 4.
Ngoài ra còn có hơn 30 chiếc nhẫn các loại, cùng đủ loại vòng tay, bùa chú, mắt kính, áo khoác, băng chân, giáp tay, phải nói là giàu tới nứt vách.

Đúng là làm thịt phi phàm giả cấp cao sẽ đem tới lợi ích lớn hơn xa làm thịt thây ma mà.
Hàn Phong đem toàn bộ số này thu lại rồi thản nhiên gật đầu nói:
- Làm tốt lắm, phần chiến công này sẽ ưu tiên tính trước cho mọi người.
Nguỵ Huyền Cơ nghe được lời này thì không khỏi mừng rỡ, hắn vội vã cúi người trầm giọng đáp lại:
- Đa tạ thủ lĩnh.
Bàn giao chiến lợi phẩm xong xuôi, Hàn Phong lúc này mới tiến lên hai bước rồi bình tĩnh hỏi hai người đang bị trói trên ghế:
- Tất cả số tài nguyên hệ thống còn lại, bao gồm kỹ năng và trang bị dư thừa, súng đạn các loại, đang được giấu ở đâu?
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Đinh Sĩ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt rồi khàn giọng đáp:
- Vị đại ca này, có thể hay không thương lượng một chút.
- Năm...
- Bốn...
- Một...
Chưa để cho Đinh Sĩ nói xong, Hàn Phong đã bắt đầu đếm, chưa để cho hắn định thần, Hàn Phong đã đến đến một. Sau khi đếm xong, Nguỵ Huyền Cơ đứng bên cạnh không chút do dự thò tay gõ bốp một cái lên đầu hắn.
Đinh Sĩ c·hết.
Tư Đồ Ngôn nhìn tới cảnh này mà tái xanh cả mặt.
- Tôi nói, tôi nói, cái gì tôi cũng nói...
Sau khi Hàn Phong và Nguỵ Huyền Cơ rời khỏi căn phòng, bên trong đã không còn ai sống sót.
Hàn Phong lúc này lấy ra vài tờ công văn hỗ trợ truy nã của chính quyền quận Xuân Hà ném cho Nguỵ Huyền Cơ rồi thản nhiên nói:
- Ba người ở lại canh chừng chỗ này, phải bảo vệ nghiêm ngặt ngôi sao kia. Chín người còn lại dùng công văn này làm điểm tựa chính danh, lấy cớ điều tra huyết án tại thị trấn Thương Đình, chia ra hai hướng lục soát các điểm quan trọng trong tình báo vừa thu được, chiếm giữ đầu mối năng lượng, lương thực, nước uống, giải giáp toàn bộ v·ũ k·hí.
- Người nào bất tuân mệnh lệnh, thẳng tay xử lý theo bộ luật Hi Vọng.
- Hơn một tiếng nữa sẽ có quân chính quy từ căn cứ trấn Hi Vọng tới phối hợp.
Nguỵ Huyền Cơ tiếp nhận mấy tờ công văn photo trong tay thì cúi người trầm giọng đáp:
- Tuân lệnh!
Hàn Phong bàn giao xong thì nhẹ nhàng phất tay, thân hình của hắn theo đó biến mất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.