Chương 535: Đàm phán
Mọi người đều tập trung đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Chu Vấn, người từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm lặng ngồi ở một bên không nói.
Thế sự vô thường, một thằng nhóc vừa quá 16 tuổi lại có quyền lên tiếng trước một vấn đề tưởng chừng như vượt quá tầm với, thực sự không biết đâu mà lần.
Chu Vấn bàn tay khẽ miết vào cạnh bàn, trên khuôn mặt hiện lên sự đấu tranh tương đối rõ rệt. Một lúc sau, cậu ta mới là thở ra một hơi rồi cắn răng nói:
- Số lượng v·ũ k·hí còn lại của chúng ta hiện tại chỉ đủ duy trì cho một cuộc chiến nhỏ. Nếu như có một thi đàn lớn đánh tới, chúng ta sẽ phải lấy mạng sống của đội viên dưới trướng ra bù vào.
Nhận định này của Chu Vấn đã đem tất cả âm thanh còn đang nghị luận trong phòng họp đều triệt để dập tắt.
Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên, hắn đưa mắt nhìn quanh phòng hội nghị một lượt rồi giơ tay bình thản nói:
- Cuộc họp chấm dứt ở đây. Mọi người đều trở về đi, sáng mai sẽ có thông báo chi tiết.
- Tuân lệnh.
Lục tục từng người một đứng lên cúi chào theo tiêu chuẩn rồi rời đi, một vài người trong đó xuất hiện biểu cảm hơi do dự, giống như còn muốn nói thêm gì đó, bất quá cuối cùng lại thôi.
Chẳng qua bao lâu, phòng họp chỉ còn lại một người duy nhất.
Hàn Phong lúc này mới giơ bộ đàm radio lên rồi bình tĩnh nói:
- Mang người tới gặp tôi.
Trưng cầu dân ý vừa rồi chỉ là một trong những cách mà hắn dùng để thu thập ý kiến cho thuận tiện hơn mà thôi. Đồng thời với đó cũng muốn thể hiện ra sự dân chủ của tổ chức, để cho tất cả mọi người đều có cơ hội nêu ý kiến, đều hiểu rằng ý kiến của bản thân đang được lắng nghe, đang được tôn trọng, thể hiện ra sự bài bản chuyên nghiệp của tổ chức.
Còn về phần thực tế nên làm thế nào, nên quyết định thế nào, hắn sớm đã có ý tưởng rồi, người khác rất khó có thể tác động được.
Độc tài cũng phải có nghệ thuật của nó. Độc tài làm sao cho tất cả mọi người đều cảm thấy đang được sống trong môi trường dân chủ, sau đó mới dựa vào vị thế tranh cãi mong manh để làm điểm tựa, bày ra sự chuyên quyền đơn nhất một cách hợp lý của mình. Tốt nhất là đừng nên để ai biết rằng bản thân hắn đang độc tài, bởi vì lòng người bị kìm hãm là thứ vô cùng khó khống chế.
Người có cùng quan điểm là tốt, người trái quan điểm, càng tốt, càng phải cổ vũ động viên.
Một lúc sau, nhóm sứ giả Tam Giang đã được đội viên đội hậu cần dẫn tới.
- Hàn thủ lĩnh, tôi là La Hoà, phó phòng thông tin căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, hân hạnh gặp mặt.
Hàn Phong đánh giá La Hoà trong ba giây rồi mỉm cười chỉ vào ghế dựa bên dưới nói:
- La trưởng phòng, hân hạnh gặp mặt, mời ngồi.
Đi cùng La Hoà còn có hai nam một nữ, trong đó một nam một nữ mặc quân phục, hẳn là người trong q·uân đ·ội, người còn lại tương đối quen mặt, không phải Hoàng Khải vẫn luôn trường kỳ ở lại bên này thì còn ai khác.
Sau khi trà đã được đưa lên, La Hoà mới ho khụ một tiếng rồi quan tâm hỏi thăm:
- Hàn thủ lĩnh, tình hình thây ma trong cảnh nội huyện Liễu Lâm vẫn ổn chứ?
Hàn Phong nâng chén trà lên uống một ngụm như thể đang thưởng thức rất chuyên chú, một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên lắc đầu đáp lại:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, chi bằng anh chỉ giáo cho tôi một chút?
Câu trả lời này của hắn lập tức khiến La Hoà cùng Hoàng Khải lâm vào trong ngượng ngùng, trong khi hai vị quân nhân đi cùng thì vẫn không hiểu đầu đuôi thế nào cả.
Đây là địa bàn của ngươi, hỏi tới tình hình mà ngươi lại kêu gào không biết, còn thật muốn người ngoài chỉ giáo cho, vậy rốt cuộc ngươi là cái dạng thủ lĩnh với cả quản lý kiểu gì?
Thật ra thắc mắc của bọn họ chính là sự khác nhau cơ bản giữa tư duy của một quân nhân và tư duy của một chính khách. Quân nhân làm việc bộc trực, không thích vòng vo đưa đẩy câu chữ, đã vào việc là muốn vào việc luôn, trong khi chính khách thì rõ ràng muốn tạo thế từ trước, muốn chơi trò miệng lưỡi với nhau, từ đó chiếm đoạt lợi ích.
La Hoà hỏi một câu như vậy có rất nhiều mục đích, mục đích lớn nhất là muốn rào trước bằng sự uy h·iếp của thây ma bên trong cảnh nội Liễu Lâm, từ đó đón sau về mối nguy cơ tiềm tàng của thây ma bên ngoài Liễu Lâm, đẩy người đối diện vào thế "lửa xém lông mày" "gấp gáp lắm rồi" "trong ngoài đều loạn" thành công tăng cường mức độ cần thiết của việc thành lập liên minh hai bờ.
Đáng tiếc hắn ta gặp phải một tên l·ừa đ·ảo. Cái dạng ăn miếng trả miếng bằng ngôn từ này, Hàn Phong đã đạt tới đỉnh phong của khống chế lực mồm mép rồi. Hắn trả lời như vậy chính là muốn nói: các người thông qua gián điệp cài cắm đã sớm biết rõ tình hình cả rồi, không cần phải vòng vo nữa. Việc của chúng tôi, chúng tôi thậm chí còn chẳng lo lắng, chẳng quan tâm lắm, các người là người ngoài thì vội vã lo lắng cái gì.
Hơn nữa tình hình thây ma bên trong Liễu Lâm là do cố tình chế tạo mà ra. Nhìn bề ngoài hai thi đàn hai hướng bắc nam có vẻ rất khủng bố, thực tế lại là trạng thái an toàn không gì sánh nổi. Đây là điều mà gián điệp không thể nào hiểu được, La Hoà càng không biết điều đó, hắn ta đã chọn cách tiếp cận sai lầm rồi.
Nhưng La Hoà là chính khách, hiểu mà không ngại, đó là sự mặt dày cơ bản phải có, lúc này hắn ta tiếp tục mỉm cười nói:
- Vấn đề này, thật lòng tôi cũng không rõ ràng lắm, cũng không dám chỉ giáo gì cả. Có điều, nếu mọi người cần hỗ trợ điều gì, có thể đề xuất bất kỳ lúc nào, chính phủ sẽ hỗ trợ nhiệt tình.
Hàn Phong nghe vậy thì nhanh chóng cười nhạt đáp lại:
- Nga, thật sao, đúng là có việc cần chính phủ hỗ trợ đây. Các vị có điều không biết, căn cứ người sống sót trấn Nguyện Ước đang bị một thi đàn khoảng 11 vạn t·ấn c·ông, rất cần q·uân đ·ội hỗ trợ chống đỡ.
Những lời này vừa dứt, quả nhiên cả bốn người bên phía Tam Giang đều hiện lên sự ngạc nhiên rõ rệt. Hàn Phong nhân lúc lửa còn đang nóng thì đốt thêm một tin tức nữa:
- Căn cứ trấn Nguyện Ước là căn cứ người sống sót mới được thành lập tại huyện Đại Xuyên tỉnh Nam Ô, dân số khoảng gần 1000 người. Chúng tôi và bọn họ có hiệp ước phòng thủ chung với nhau, bên này gặp chuyện, bên còn lại sẽ ra tay hỗ trợ, trong bất kỳ tình huống nào. Chẳng qua nếu chính quyền muốn hỗ trợ, chúng tôi cũng rất sẵn lòng tiếp nhận.
Thông tin này thực sự giống như một quả bom h·ạt n·hân nện vào chính giữa lồng ngực La Hoà và Hoàng Khải, bởi vì nó thực sự quá mức chấn động rồi.
Một trấn Hi Vọng đã đủ hoang đường, hiện tại lại lòi ra một trấn Nguyện Ước nữa, cái tên vừa nghe là biết hoàn toàn không có trên bản đồ hành chính, tức là đã có một căn cứ thổ phỉ b·ất h·ợp p·háp thứ hai nằm ngoài sự quản lý của chính quyền mọc lên rồi.
Điều tồi tệ hơn cả là hai căn cứ này còn tìm thấy và liên kết với nhau rồi?
Đây rốt cuộc là cái thời đại loạn thế gì.
Bọn họ không nghi ngờ lời nói của Hàn Phong là giả, bởi vì việc này không khó để xác nhận. Chỉ cần một tiểu tổ phi phàm giả mạnh mẽ một chút chạy qua Đại Xuyên điều tra là sẽ rõ thôi. Cái bọn họ cảm thấy đắng chát chính là, trấn Hi Vọng đã tìm được tiếng nói chung với một căn cứ thổ phỉ khác.
Một căn cứ gần 1000 người, quy mô không nhỏ một chút nào.
Có sự hỗ trợ như vậy, dăm ba thi đàn ba bốn vạn, tuổi gì có thể uy h·iếp trấn Hi Vọng nữa đây, thảo nào mà tên Hàn Phong này lại bình chân như vại tới vậy.
Bọn họ vốn muốn dùng chiêu bài sẽ hỗ trợ nếu có khó khăn, xem ra đối phương vốn đã đếch cần hỗ trợ từ lâu rồi, hai thế lực thổ phỉ kết hợp, đây là sự tình tồi tệ đến mức nào cơ chứ.
Xem ra bọn họ mới là bên cần hợp tác với đối phương hơn cả.
Hai câu mồi chài liên tiếp không thu được lợi ích gì, trái lại còn tạo cơ hội cho người ta thừa cơ khoe khoang phô diễn thực lực, chiếm lấy ưu thế đàm phán, đây có thể coi như một thất bại của La Hoà.
Hàn Phong liếc nhìn bốn người bên dưới một cái, hắn cũng lười tiếp tục ở chỗ này chơi trò vặn vẹo, lúc này nhanh chóng hỏi thẳng:
- Nghe nói các vị muốn hợp tác cùng chúng tôi?
La Hoà hít sâu một hơi rồi gật đầu nói:
- Hàn Phong, chúng tôi quả thật muốn hợp tác với các vị cùng nhau t·ấn c·ông thi đàn tại thôn Minh Thái. Các vị biết đấy, thi đàn này có số lượng khổng lồ, lại nằm rất gần biên giới huyện Liễu Lâm, đối với các vị cũng là một mối uy h·iếp, hợp tác lần này xem như lợi ích muôn vàn.
Hàn Phong nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu đáp lại:
- Chúng tôi không coi đó là mối uy h·iếp, trái lại, nó chính là mục tiêu mà chúng tôi sớm đã có kế hoạch đem quân đi cấu rỉa từ từ để làm lớn mạnh bản thân mình. Nhưng mà thi đàn tại huyện Lệ Trì lại là uy h·iếp lớn nhất của các vị... La Hoà, điều này có thể anh đã biết, có thể chưa biết, nhưng tôi sẽ nói thẳng luôn, thi đàn tại huyện Lệ Trì có số lượng hơn 25 vạn, mà còn có khả năng tiếp tục tăng thêm. Nếu không thể đánh hạ thi đàn tại thôn Minh Thái, chiếm đoạt kho v·ũ k·hí tại đây, các vị chắc chắn sẽ bị thây ma nuốt chửng.
La Hoà nghe được những lời này thì không khỏi ngẩn ra, hắn vội vã nhìn qua hai vị quân nhân đi cùng, sau khi phát hiện vẻ mặt khó coi của bọn họ, trong lòng hắn không khỏi lộp bộp một tiếng không ổn.
Xem ra tin đồn là thật...
Hàn Phong đem chén trà lên uống cạn rồi thản nhiên nói:
- Tôi sẽ nói thẳng. Muốn chúng tôi xuất quân, các vị phải đáp ứng ba điều kiện. Thứ nhất, chính quyền huyện Tam Giang phải công nhận tính hợp pháp của căn cứ trấn Hi Vọng, từ nay phải dùng cái tên trấn Hi Vọng trong các văn bản đối ngoại, đây là điều kiện tiên quyết, không đáp ứng được điều này thì không cần bàn bạc thêm nữa.
Hàn Phong nói xong thì ngừng lại chờ đợi người đối diện suy nghĩ.
Trái với phỏng đoán của hắn, La Hoà vậy mà rất nhanh đã mỉm cười đáp lại:
- Có thể. Hàn Phong, chúng tôi chấp nhận điều kiện này.
Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày. Dễ dàng như vậy?
Bạc Thanh lão già này lại ủ mưu gì à, hay lão ta nghĩ ra cách gì đó lươn lẹo để đánh tráo khái niệm "công nhận" này?
Không đúng, Bạc Thanh chỉ là một huyện trưởng, lão ta mà làm vớ vẩn là sẽ rách việc ngay, chẳng lẽ là chỉ đạo từ quận Xuân Hà bên phía thành phố Dương Hoành?
"Mặc kệ là cái gì, thứ quan trọng nhất đã đạt được..."
Hàn Phong nhủ thầm một câu rồi tiếp tục nói:
- Thứ hai, chúng tôi muốn được chia 50% số lượng khí tài có trong kho lưu trữ của tiểu đoàn 101.
Điều kiện này vừa ra, chưa cần La Hoà phản đối, hai quân nhân đi cùng đã lập tức kêu to phản đối:
- Không được, tuyệt đối không được.
- Gì mà đòi tới tận 50% các người có thể đóng góp được bao nhiêu sức lực cơ chứ?
Hàn Phong cũng không hề bất ngờ với phản ứng này, hắn thong thả nâng tách trà lên muốn uống một ngụm, bất quá lại phát hiện bản thân sớm uống hết từ lâu rồi.
Hết cách, hắn đành phải đặt tách trà xuống bàn rồi bình tĩnh nói:
- Thế thì 45%.
Con số này vẫn như cũ đem tới phản ứng vô cùng dữ dội từ hai quân nhân:
- Không được, quá cao.
- Gì mà đòi tới 45% chứ, giảm nữa đi.
La Hoà nghe màn trả giá này thiếu chút đã ôm mặt chửi thề.
Đúng là hai thằng ngu mà....
Chờ cho hai người đi cùng phản ứng xong xuôi, hắn lúc này mới khó khăn nói:
- Hàn thủ lĩnh, việc này là không thể nào, tôi không có thẩm quyền đồng ý với anh, mà bọn họ cũng không có quyền đồng ý.
Hàn Phong khoé miệng hơi nhếch lên thản nhiên nói:
- Vậy thì các vị bàn bạc lại với nhau đi, bao giờ có quyết định, tôi sẽ nói ra yêu cầu thứ ba. Nhưng mà tôi nói trước, tôi muốn ít nhất 45% không thể ít hơn.
La Hoà bàn tay khẽ nắm chặt lại. Hắn biết bản thân lại vừa thất thế trước đối phương rồi, tên thổ phỉ này đang cố tình gia tăng số lần cò kè mặc cả để bản thân "trông có vẻ" đã nhân nhượng lắm rồi, từ đó có cớ để thu về lợi ích lớn nhất.
Lúc này hắn thở dài một cái rồi gật đầu đáp:
- Hàn thủ lĩnh, việc này tôi sẽ bàn giao đầy đủ với thượng cấp.
Hắn nói xong thì từ trong cặp sách lấy ra một tờ A4 rồi tiếp tục bàn giao.
- Đây là thư mời tham gia yến tiệc của hội đồng căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, hi vọng Hàn thủ lĩnh bớt chút thời gian tới tham gia.
Hàn Phong tiếp nhận tờ A4 cẩn thận xem xét.
Đây là thư mời tham gia yến tiệc khao quân, người gửi là chủ tịch uỷ ban nhân dân huyện Tam Giang, thời gian là tối mai, địa điểm là nhà khách trung tâm.
Một bức thư mời dưới danh nghĩa của chính quyền, tức là yến tiệc này được sự chấp thuận một cách công khai rõ ràng, người người đều biết, không phải một yến tiệc tư nhân.
Vậy thì nó sẽ minh bạch, không có chuyện mập mờ lén lút, ngoài sáng trong tối, địa điểm tổ chức là nhà khách trung tâm, càng không có chuyện g·iả m·ạo được.
Mục người nhận mới thực sự khiến người ta phải để ý.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Hàn Phong.
"Bạc Thanh là muốn làm trò gì đây, ông ta vậy mà thực sự đã chấp nhận tính chính danh của trấn Hi Vọng rồi, bức thư mời này thậm chí đã đoán trước luôn cả việc bản thân mình sẽ đồng ý."
"Hay lão già này cũng muốn làm thổ phỉ rồi?"
Không đoán ra được đối phương đang muốn làm gì khiến Hàn Phong vô cùng tò mò.
Sau khi gõ ngón tay xuống bàn ba cái, hắn mới là trầm giọng nói:
- Tôi sẽ xem xét thêm.
La Hoà nghe được lời này thì không khỏi thở ra.
Thành công rồi.
------
9h tối, Hàn Phong mới lết từ bên ngoài trở về phòng mình.
Bên ngoài thật sự là có đủ mọi thứ áp lực mệt mỏi cùng phiền não, chỉ có chui về cái ổ quen thuộc, kia mới có thể cảm nhận được một chút bình yên hiếm hoi.
Thời điểm hắn trở lại, tất nhiên rồi, trong phòng vẫn như cũ có một người sớm chờ đợi. Hương Vẫn Tình luôn luôn ngả người ngồi bên bậc cửa sổ, bàn tay quen thuộc cầm lấy một chiếc khăn cẩn thận thêu thùa, cũng không biết đang nấu món gì.
À, nhầm, đang khâu món gì.
Được rồi, là đang khâu hình thù gì.
- Tôi đói quá, có gì ăn không?
Hàn Phong vừa trở về đã kêu ầm lên đói bụng. Hương Vẫn Tình đem khăn tay để qua một bên rồi nhẹ nhàng nói:
- Để tôi chuẩn bị cho anh.
Vác theo cái bụng đói chui vào phòng tắm, sau khi ngâm ấm đã đời, triệu hồi ra băng nô mát xa gia tăng lực khống chế, mắng chửi mặt trăng không biết tự chui ra khỏi mây, Hàn Phong lúc này mới lồm cồm bò ra ngoài.
Rút kinh nghiệm từ nhiều lần bị ăn vụng, lần này Hương Vẫn Tình nấu ăn rất nhanh. Không để cho ai đó có cơ hội phá phách, nàng ta đã bày chín món với hai mươi mấy cân thực phẩm ra bàn bếp, hương thơm lan toả khiến cho bất kỳ ai cũng phải chảy đầy nước bọt.
Hàn Phong thò tay bốc bừa một món chiên rán gì đó trên bàn nhét vào mồm rồi nhồm nhoàm nhai nuốt, tuy là món cá này có chút xương dăm hơi khó nhằn, hắn vẫn là không hề keo kiệt mà khen ngợi một câu như thường lệ:
- Ngon đấy, đây là món gì vậy?
Hương Vẫn Tình thong thả múc cho hắn một bát canh nóng hổi rồi thản nhiên nói:
- Bí đỏ cắt khúc để nguyên vỏ chưa qua chế biến.
"Đ**t!"
Thoả mãn xong bụng đói, Hàn Phong ợ lên một tiếng rồi bước vào bàn làm việc bên cạnh cửa sổ.
Văn kiện đầu tiên được gửi tới từ trấn Hạ Sa, là của Lam Nhu Thuỷ gửi tới, nội dung bên trong đề cập chi tiết tới hình tiến triển trong công tác thu phục nhân tâm của hơn 300 người sống sót tại khu vực này.
Phía đối diện, Hương Vẫn Tình cũng ngồi vào chiếc bàn làm việc nhỏ quen thuộc ngay cạnh giá sách. Nàng ta cầm lên tờ thông cáo mới được đưa tới rồi cẩn thận đọc từng chữ, sau đó cầm lên bút bắt đầu viết vào cuốn sổ tay lịch sử luôn mang theo bên mình.
"Ngày thứ 26 tận thế."
"Chính quyền huyện Tam Giang đưa ra đề xuất hợp tác quân sự, cùng nhau tiêu diệt thây ma tại địa phận thôn Minh Thái, huyện Hương Đường."
"Trấn Hi Vọng phản hồi: Đồng ý hợp tác."
"Trấn Hi Vọng chính thức đạt được sự công nhận hợp pháp từ chính phủ".