Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 110: [Ngoại Truyện 3] Những bất hạnh rồi sẽ biến mất - 2 năm trước




Thời gian trôi qua cuối cùng cũng đến thứ sáu, tối thứ sáu chính là lúc Giang Nghiên muốn Lâm Duyệt gặp mặt Hoắc Kỳ Chu và Triệu Dị Chi.

Sau khi Lâm Duyệt tắm xong, cô ấy đi tới đi lui trong ký túc xá, rối rắm một hồi lâu, cuối cùng cũng làm theo đề nghị của Giang Nghiên, chọn một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trang điểm theo tông hoa đào, dưới sự hỗ trợ của Giang Nghiên, lớp trang điểm hoa đào trở nên vô cùng tinh tế và xinh đẹp.

Sau đó, hai người đi xuống lầu ngồi xe của Hoắc Kỳ Chu đưa tới, đến ngôi biệt thự thường ngày cô và Hoắc Kỳ Chu thường sống.

Khi xe đến nơi, Hoắc Kỳ Chu và Triệu Dị Chi đều đã tới rồi, vào buổi chiều những người giúp việc ở đây đã bố trí xong hết thảy, trên bàn cơm ở phòng khách đã được bày ra đủ loại đồ ăn, tủ lạnh cũng có không ít rau thịt, để chuẩn bị cho họ cùng nhau nướng BBQ.

Y như dự đoán của Giang Nghiên, vừa nhìn thấy Lâm Duyệt, biểu cảm trên mặt của Triệu Dị Chi lặp tức thay đổi, nó khá giống với biểu cảm của Hoắc Đan Dương khi nhìn thấy Mộ Như Tuyết, tất nhiên là anh ấy rất thích.

Tuy đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt gặp Triệu Dị Chi, nhưng khi thấy ánh mắt đó của Triệu Dị Chi, cô ấy cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ hơi khẩn trương nắm tay Giang Nghiên.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Giang Nghiên bèn tìm cớ lôi kéo Hoắc Kỳ Chu đi nơi khác, để lại không gian cho một cặp nam nữ rất có triển vọng trong tương lai này.

Về phần cô, khi thấy ánh mắt của anh, Giang Nghiên nghịch ngợm nháy mắt, bước đến trước mặt anh, thản nhiên nói "Đúng vậy, anh đoán không sai, hai người họ trong nguyên tác chính là một đôi, thật sự quá hạnh phúc rồi."

Mà Hoắc Kỳ Chu nghe thấy lời giải thích của cô, ánh mắt anh bất giác nhìn trúng đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của cô, khoảnh khắc đôi môi ấy sắp khép lại, anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi ấy.

Giang Nghiên hơi sửng sốt, nhưng sau đó đã phản ứng lại, cô cười tủm tỉm vươn tay ôm lấy cổ anh, tranh quyền chủ động.

Qua một lúc sau, hai bờ môi kịch liệt giao triền mới dần tách ra, một sợi chỉ bạc lẳng lặng liên kết hai đôi môi của họ, sáng long lanh, vừa dâm mĩ vừa sắc tình, có thể là do thời gian hôn nhau quá dài nên hơi thở của cả hai rất khá dồn dập.

Giang Nghiên khẽ cười một tiếng, ngón tay dài tém sợi chỉ bạc, sau đó lại hôn anh, đầu lưỡi đỏ bừng nhẹ nhàng vươn ra, nuốt trọn những sợi chỉ bạc kia, toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, không hề kiêu ngạo, cứ như trời sinh cô đã quyến rũ mê hoặc như thế.

Đôi mắt Hoắc Kỳ Chu sâu hun hút, ngọn lửa dục vọng như đang bùng cháy nóng bỏng.

Giang Nghiên nhận ra. Cô vui vẻ cười cười, lần mò xuống thân anh, bóp một cái, còn cố ý nói: "Hoắc tổng, anh lại cứng rồi, coi trọng sắc dục quá là không tốt đâu ~"

Dứt lời cô nói tiếp: "Nhưng thật ra thì em rất rất thích như vậy, vì em cũng ướt rồi"

Cô trực tiếp leo lên đùi anh ngồi, sau đó lại hôn lên môi anh.

Độ nóng xung quanh hai người ngày càng tăng, không khí lại ngày càng ái muội, khi nụ hôn kết thúc, bỗng nhiên Hoắc Kỳ Chu nói: "Trong nguyên tác kết cuộc của họ cũng không tốt phải không?"

Giang Nghiên đã quá quen với sự nhạy bén của Hoắc Kỳ Chu, cô "chụt" một cái lên môi anh: "Hoắc tổng thật thông minh, tuy rằng kết cục của họ trong nguyên tác không tốt, nhưng chỉ cần có anh ở đây, em tin rằng, mọi chuyện bất hạnh trong nguyên tác đều sẽ biến mất!"

"Biến mất sao." Hoắc Kỳ Chu chậm rãi mở miệng, anh nhìn đôi mắt trong trẻo trước mặt, tựa như mọi sự tín nhiệm của cô đều đã đặt hết lên người anh.

Nhưng thực tế, nếu không có anh, thì cô cũng sẽ giải quyết mọi thứ thật tốt thôi —— một cô gái đến từ thế giới khác, anh thì cần cô, nhưng cô thì không nhất thiết sẽ cần sự giúp đỡ của anh.

Cô đến với thế giới này, ở bên cạnh anh, chính là đặt ân may mắn nhất mà trời cao đã an bài cho anh.

"Giang Nghiên, em thật tốt." Anh đưa tay, chậm rãi vuốt ve mặt cô, vẻ mặt trên mặt anh tuy không rõ ràng, nhưng xúc cảm nơi đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu được.

Giang Nghiên nghe được lời khen của anh mà sửng sốt, nhưng cô cũng phản ứng lại rất nhanh, cô vui vẻ cười..

"Hoắc Kỳ Chu, anh cũng rất tốt." Hai tay cô giữ lấy mặt anh, đặt lên đó một ấn ký vang dội, "Sau này, anh chỉ thuộc về mình em!"

Hoắc Kỳ Chu cắn môi cô, môi răng giao triền mà thì thầm đáp lại cô: "Ừ, anh chỉ thuộc về mình em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.