Đương nhiên nụ cười này không phải là nụ cười vui vẻ gì, Giang Nghiên lắc mông khiêu khích anh, dường như chẳng hề để tâm đến lời cảnh cáo của anh: "Đương nhiên em biết mình đang làm gì, em còn biết, sắp tới sẽ rất nhanh thôi, em sẽ ăn được ngài! Còn về phần hậu quả, ngại quá, vui vẻ trước mắt, hậu quả tính sau."
Nói xong Giang Nghiên còn đắc ý nhìn anh, ánh mắt hoang dại của cô chưa từng rời khỏi vị Hoắc tổng này một giây nào, vừa nhìn anh vừa dùng đôi tay nhàn rỗi vân vê dưới thân tự an ủi.
Lớn mật làm càn, tiếng rên rỉ tự đắc phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô, nếu không phải do phòng tổng thống cách âm tốt chắc hẳn ba bên bốn phía khách sạn đều đã nghe được hết.
Chưa kể, tự thẩm du được một lúc, Giang Nghiên lại bóp lấy vật cứng của Hoắc Kỳ Chu, cô ngả ngớn xoa nắn phía trên một chút, bèn di chuyển đến eo Hoắc Kỳ Chu, ngồi lên cơ bụng anh, rồi ngã người về phía sau, tìm kiếm một góc thoải mái nhất trong tư tế này.
Cuối cùng, Giang Nghiên di chuyển từ eo lên hai đầu nhũ hoa của anh, ngón tay thì đang vỗ về chơi đùa mật huyệt trước mắt anh, nửa người trên ngã ngửa về sau, phía lưng cô là "cây gậy" thẳng tắp cứng cỏi, tay trái chống đỡ toàn bộ cơ thể cô.
Theo động tác của cô, dâm thủy trong mật huyệt dính trực tiếp vào cơ bụng Hoắc Kỳ Chu, không chỉ vậy, vì cô di chuyển nên dâm thủy đã vẽ thành một dấu vết ẩm ướt óng ánh trên cơ bụng của Hoắc Kỳ Chu, dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh, soi rọi cảnh dâm mĩ đê mê của hai người họ.
Ánh sáng ám muội, ngón tay thanh tú trắng trẻo non mịn, dọc theo lớp "cỏ đen" nồng đậm là hoa hạch tinh xảo mượt mà cùng nửa cánh hoa phấn nộn, ngón tay cô đang lần tìm tới, vì tác dụng của thuốc nên hành động này làm cô kích thích đến mức vặn vẹo bờ mông, dịch trong suốt mấp máy ở cửa động chảy ra, ngón tay giữa dài nhất của cô lần theo cửa động, chậm rãi đi vào trong.
Cửa động nhỏ hẹp quá mức, ngón tay Giang Nghiên cũng rất nhỏ, trong quá trình đi vào cô không ngừng khuấy đảo lớp thịt non xung quanh, lộ ra lớp hồng hào và hấp dẫn bên trong.
Ngón tay thon dài dần dần đẩy cánh thịt mềm ra để luồn vào trong, rất nhanh đã chạm vào một điểm mẫn cảm, tay Giang Nghiên ấn vào, thoải mái tê dại như dòng điện từ nơi đó lan đến đỉnh đầu, khoái cảm mãnh liệt làm cô rên rỉ, giọng cô đã trở nên nỉ non mềm mại đi rất nhiều.
Đáy mắt anh trầm xuống.
Cô vẫn luôn quan sát Hoắc Kỳ Chu, Giang Nghiên nhắm hờ mắt, cô cười, đầu ngón tay càng thêm linh hoạt, giọng càng thêm dịu dàng.
Ngón tay, từ một ngón chậm rãi tăng lên hai ngón, rồi ba ngón.
Thời điểm cả ba ngón tay đi vào, cửa huyệt đã bị nông tận cùng, đây cũng là số ngón tay lớn nhất mà hoa huyệt có thể chịu được.
Bởi vì tác dụng của thuốc, dù đưa nhiều ngón tay vào có chút chua xót căng trướng, nhưng cũng không có cảm giác khó chịu, hơn nữa mật dịch chảy xuống, ngón tay ra vào trở nên ngày càng dễ dàng hơn.
Rất nhanh, hoa huyệt Giang Nghiên đã thích ứng với sự bành trướng này, cô cần thứ to hơn, lực chú ý của cô, dần dần bị vật cứng sau lưng hấp dẫn.
Cô nuốt nước bọt, quan sát vẻ mặt của Hoắc Kỳ Chu một chút, chắc là không sao, cô bèn ngồi dậy lùi về sau, khi đã lùi đến eo anh, Giang Nghiên nâng mông, một tay đỡ côn thịt một tay vuốt quy đầu để chạm vào cửa huyệt từ từ xâm nhập vào trong.
Quy đầu to hơn ngón tay rất nhiều, vừa mới đi vào một phần đầu nhỏ thôi mà Giang Nghiên đã xuýt xoa.
Cô chờ một lúc lâu, mới vừa xoa nhẹ âm đế, vừa chậm rãi ngồi xuống.
Khoảnh khắc cô định nuốt toàn bộ quy đầu vào trong hang động, thế giới bỗng nhiên bị đảo ngược, trở thành cô đang nằm bên dưới, Hoắc Kỳ Chu ở bên trên, cô chấn động, người đàn ông ấy không biết đã thoát khỏi dây trói từ lúc nào, giờ đây anh đang áp đảo đè cô dưới thân!
Giang Nghiên là ảnh hậu, đôi khi sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn, không phải cô chưa từng đối mặt, nên sau đó cô đã hoàn hồn rất nhanh, kẹp chặt eo anh, vừa định âu yếm mong anh hãy nhẹ nhàng vào trong thì đột nhiên một cú đâm ập đến, lúc này Giang Nghiên còn chưa kịp phản ứng, côn thịt vừa mới tiến vào một nửa hiện tại đã lút cán vào trong rồi.