Sức anh quá lớn, gậy thịt to lớn nóng hổi chớp mắt đã khai thông hai bên vách hoa huyệt non mịn và những trở ngại bên trong, tiến thẳng đến hoa tâm!
Giang Nghiên đau ra mặt, cô gần như thét lên, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, miệng không ngừng thở dốc, đồng thời cô phải thả lỏng hoa huyệt càng nhiều càng tốt để giảm bớt đau đớn.
May sao nhờ tác dụng của thuốc và trước đó cô cũng tự an ủi một khoảng, hơn nữa cô còn dùng ngón tay khuếch trương hoa huyệt của mình, nên dù bị Hoắc Kỳ Chu dùng cây gậy lớn như phiến băng đâm vào cũng không làm cô đau quá lâu, cơn đau đang chậm rãi giảm xuống.
Sau khi đau đớn qua đi, thì những cảm giác khác cũng lũ lượt kéo đến.
Như sự hiện diện mạnh mẽ và cứng rắn của thứ to lớn kia, còn có sự sống động rõ ràng của nó khi đang dần đắm chìm trong hoa huyệt của mình, nhịp đập dâng trào cùng với sự bó sát của hoa huyệt hợp đến mức như sinh ra đã dành cho nhau, sự kết hợp chặt chẽ này đã mang đến cho cô cảm giác khoái lạc rất khác lạ.
Giang Nghiên sung sướng nỉ non, cô biết cơ thể cô đã sẵn sàng rồi, Giang Nghiên lập tức chú ý đến Hoắc Kỳ Chu.
Thì thấy Hoắc Kỳ Chu chỉ cắm vào chứ không cử động, giờ phút này anh đang nghiến răng, trán bắt đầu rịn mồ hôi, như đang nín nhịn điều gì.
Giang Nghiên vừa thấy đã hiểu, vì anh bị bỏ thuốc, hơn nữa trước đó cô còn dùng tay và miệng kích thích "cậu nhỏ", hẳn đã khiến anh bốc cháy dục tính của mình rồi, sau đó còn bóp chặt không cho anh bắt, giờ lại đột nhiên tiến vào trong cô, nhất định anh đã không kìm nổi sự kích tình này.
Nói cách khác chính là bản năng của cơ thể muốn anh xuất ra, nhưng anh lại cố nhịn xuống.
Không thể còn nguyên nhân nào khác, đa phần đàn ông khi lần đầu tiên tiến vào hoa huyệt phụ nữ đều muốn xuất ra, Hoắc Kỳ Chu trong truyện còn giữ thân cả đời, hiện tại bị cô hành hạ lâu như vậy mới được vào hoa huyệt, anh còn đột nhiên xông vào như thế, trong nháy mắt, côn thịt đã bị che trời lấp đất, bao bọc trong hoa huyệt co thắt điên cuồng, dưới tình huống này, anh không muốn bắn mới là chuyện lạ.
Nghĩ vậy, đùi Giang Nghiên nâng lên, mười ngón chân trắng nõn trượt dọc trên đùi Hoắc Kỳ Chu đến hai bên hông, Giang Nghiêng dang rộng hai chân chậm rãi ép Hoắc Kỳ Chu vào giữa hai đùi mình, sau đó cô tiếp tục di chuyển chân đến bờ mông căng cứng của anh mới dừng lại, một bên chân ái muội vẽ một vòng tròn, tay thì sờ soạng cơ ngực cứng rắn trêu chọc nhũ hoa của anh, cô cười nói: “Thế nào, Hoắc tổng? Làm tình với phụ nữ có sướng không? Muốn bắn cứ bắn đi, sao ngài lại xấu hổ? Chỉ hai ta biết thôi, khoảnh khắc ngài muốn bắn mà bị em ép nghẹn là do em cố tình đó...”
Nói xong, hạ thân Giang Nghiên đột nhiên co rút, kẹp chặt rễ cây đang ở trong người cô...