Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 2: Tiểu thuyết NP thịt văn




Giang Nghiên nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thì thấy một cô gái mặc váy hai dây màu đen đang ngồi cạnh bàn phía dưới giường ngủ, mắt cô gái nhìn về tấm gương trước bàn trang điểm, cô ấy đang bôi phấn mắt, động tác khá nhuần nhuyễn.

Cô cẩn thận hồi tưởng một chút, trong đầu hoàn toàn không có chút ký ức gì về cô gái này, hóa ra tiểu thuyết nói xuyên qua là kế thừa ký ức của chủ cơ thể là nói xạo à.

Nghĩ đến đây, Giang Nghiên không trả lời, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cơ thể hơi hướng về phía cô gái đang ngồi, lộ ra cánh tay đang quấn khăn tắm.

Mà bên kia, người con gái đánh phấn mắt kẻ viền mắt xong, vừa chuẩn bị tô son mà chưa nghe được câu trả lời của Giang Nghiên, cô ấy thấy kỳ lạ bèn nhìn về phía toilet, đúng lúc gặp được bạn cùng phòng mình đang đứng trong phòng tắm, mái tóc ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sưng đỏ, suy yếu đến mức sắp ngã quỵ.

Càng đáng sợ hơn chính là, cô cột một sợi dây buộc tóc trên cổ tay, còn quấn khăn lông xung quanh, trên khăn lông, có thể thấy vết máu mờ mờ!!!

Cô gái lập tức nhớ lại, mới vừa rồi khi trở lại ký túc xá cô có hỏi Giang Nghiên có phải đang tắm không? Giang Nghiên trả lời, giọng khản đặc như muốn khóc, giờ đây cô sợ đến mức son môi cũng không tô nữa, chạy nhanh đến xem cổ tay đang quấn khăn lông của Giang Nghiên, phát hiện thật sự có vết máu, giơ tay muốn đánh Giang Nghiên, lại sợ Giang Nghiên yếu ớt không chịu nổi, cuối cùng quyết định túm chặt vành tai Giang Nghiên, mắng cô: "Giang Nghiên con ngốc chết tiệt này! Cậu dám cắt cổ tay tự sát à!"

Cô gái cũng không dám mắng nhiều, buông tai Giang Nghiên ra, kéo cánh tay không bị thương của Giang Nghiên ra ngoài: "Thôi cậu đừng nói câu nào nữa, hiện tại chúng ta đến bệnh viện trước, việc này tớ tính sổ với cậu sau!"

Đi ngang qua bàn, cô gái vội vã đặt túi sách lên bàn, liếc mắt thấy khăn lông bên cạnh, nghĩ đến tóc Giang Nghiên đang ướt, lấy khăn lông phũ lên vai của Giang Nghiên, ngượng ngùng vén tóc ra khỏi áo cô, tiếp theo trực tiếp  kéo Giang Nghiên ra ngoài, một lúc sau cô gái quay đầu lại dặn dò Giang Nghiên: "Tớ đi vội, nếu chịu không nổi thì nói với tớ, tớ đỡ cậu."

"Được." Giang Nghiên nhẹ giọng lên tiếng, khóe môi mím mím, cười có chút chột dạ, thấy được tình trạng suy yếu cùng với gương mặt tái nhợt của cô chắc càng làm cho người khác thương tiếc nhỉ.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, cô đoán chắc bạn cùng phòng của nguyên chủ này rất thân với nguyên chủ, có lẽ cô gái này sẽ biết được nhiều thứ của nguyên chủ, nếu muốn tìm hiểu thêm tin tức về nguyên chủ, thì người đầu tiên nên hỏi, đương nhiên là cô gái này.

Vì vậy sau khi cười xong, cô dừng lại một chút, lương tâm cắn rứt nói: "Vừa rồi tớ ngủ trong phòng tắm, hơn nữa chảy rất nhiều máu, đầu có chút choáng váng, tớ dường như không thể nhớ ra tên cậu..."

"Ai bảo cậu cắt cổ tay, cắt xong là quên tớ, tớ là Lâm Duyệt, học cùng lớp với cậu từ hồi tiểu học!" Cô gái tên Lâm Duyệt trừng mắt nhìn Giang Nghiên, liếc mắt, ngữ khí không tốt, tay nắm tay cô lại càng chặt, "Đầu óc choáng váng thì đừng nghĩ vớ vẩn, tập trung xuống lầu với tớ, tớ đưa cậu đến bệnh viện"

Giang Nghiên nhận thấy sự lo lắng của cô gái, cô không đáp lại ngay, nhưng vì nguyên chủ cũng có tên giống cô – Giang Nghiên, cắt cổ tay tự sát, bạn thuở nhỏ học cùng lớp với cô ấy hồi tiểu học tên Lâm Duyệt, đồng thời cũng là bạn cùng phòng hiện tại.

Hệ thống lại mớ tin tức này, hình như, cô đã xuyên qua một quyển tiểu thuyết NP thịt văn mà trước đây cô từng đọc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.