Giọng nói Hoắc Kỳ Chu trầm xuống, ngón tay cũng rút ra khỏi nơi tư mật của cô, côn thịt rất nóng, chả cần phải cởi quần lót ra nữa, anh dùng tay tùy tiện kéo quần lót sang một bên, rồi sau đó đưa vật cứng thâm dò trước, sau lớp quần lót lộ ra lỗ huyệt nho nhỏ mời gọi anh, thì anh lập tức cắm vào!
Không những vậy, Hoắc Kỳ Chu không hề cho cô thời gian thích ứng, cắm vào xong anh lập tức giữ lấy hai đùi cô mở rộng ra, dùng hết sức đưa đẩy!
Giang Nghiên kêu rên, nắm chặt lòng bàn tay.
Dù sao thì cơ thể cô cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này với anh, hơn nữa trước đó vì quyến rũ anh đã chảy ra không ít mật dịch, tuy Hoắc Kỳ Chu không làm màn dạo đầu đã vào có hơi đau, nhưng thật ra vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của cô.
Bên cạnh đó, cơ thể cô cũng đủ mẫn cảm để nhấm nháp mùi vị của người đàn ông này, liên tục bị cây gậy thô to của anh đâm vào, chỉ vài cú thúc cũng đủ khai phá cô rồi.
Bởi vì đau đớn mà nhục huyệt trở nên căng chặt, mềm mại, giống như một lớp màng thịt có khả năng hấp thụ cao, côn thịt vừa vào đã gấp rút bao bọc lấy nó, khâu lại chặt chẽ, không lưu chút khe hở, dốc hết sức mấp máy, co bóp, thậm chí còn muốn khảm anh vào trong, như thể côn thịt này vốn dĩ phải ở nơi sâu nhất trong âm hộ.
Một lượng nước lớn theo cú thúc ấy trào ngược ra, từng đợt xâm nhập ra vào giữa gậy thịt và nhục huyệt mềm mại, sự ma sát qua lại giữa hai thành thịt nóng phát ra tiếng nước tấm tắc dâm đãng.
Cùng với tiếng nước, là tiếng gương và khung gương đong đưa loảng xoảng, sự rung lắc xảy ra khi Giang Nghiên dựa vào gương, Hoắc Kỳ Chu ở trên 'làm' cô, sau lưng lại phát ra tiếng động
"Ah, sâu quá..." Động tác mãnh liệt sinh ra cảm giác toan trướng tê ngứa, khoái cảm kịch liệt từ phía dưới của hai người lan đến tận óc, Giang Nghiên nhịn không được ngâm nga một tiếng, cô hít một hơi thật sâu, duỗi tay giữ chặt hai vòi nước để trụ vững, Hoắc Kỳ Chu mạnh mẽ chơi cô làm cho cô phải nghiêng trái ngã phải.
Mái tóc dài đông đưa, có chỗ rơi rụng có chỗ thì rối tung, nhưng lúc đưa đẩy không ngừng thế này càng làm cho vẻ mặt cô tinh tế hơn rất nhiều.
Bởi vì rên rỉ mà môi cô mở hờ lộ ra đầu lưỡi nhỏ nhắn, ánh mắt đang được gột rửa bởi dục vọng mơ hồ nhìn khắp phòng, đôi mắt như sóng nước lóng lánh, câu nhân diễm quỷ (*).
(*) không chỉ mê người mà còn mê hoặc cả ma quỷ.
Mái tóc dài đong đưa với cơ thể mê người, đương nhiên đã phản chiếu hết trong gương, người trước mặt cô, không ngừng nhìn thẳng vào gương, vừa nhìn vừa làm rất hung hăng..
Cô không thấy được, nhưng người đàn ông đang vận động trên người cô thì khác, dù là mỹ nhân trước mặt hay cảnh đẹp hòa cùng những động tác huyết mạch phun trào trong gương, anh đều thấy rất rõ ràng.
Đáy mắt anh sâu thẳm, tay nắm hai đùi cô ngày càng siết chặt, phía dưới anh càng lúc càng nhanh, từng cú thúc, cú nào cũng rất thô bạo.
"Quá nhanh, quá nhanh, quá nhanh, anh chậm một chút, đừng nhanh vậy mà... Ah... Nhẹ một chút..."
Giang Nghiên đột nhiên bị anh cắm sắp ngã, liên tục la hoảng lên.
Cô hơi thẳng lưng dậy, cúi đầu nhìn về phía chỗ hai người đang giao hợp, chỉ thấy quần lót bao bọc lấy hoa huyệt đang bị cây gậy cường tráng đo đỏ đè ép thành một đường thẳng, côn thịt lôi kéo ra vào ngày một nhanh hơn, gậy thịt Hoắc Kỳ Chu không ngừng cọ vào giữa hai đùi cô.
Đau, nhưng so với cảm giác vui sướng Hoắc Kỳ Chu mang đến không đáng kể chút nào, ngược lại cô càng sấn đến, khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Huyệt nhỏ bởi vì động tác của cô mà chặt chẽ hơn, anh bị co bóp đến sung sướng, cắm cô càng sâu càng mạnh.
'Loảng xoảng' lại là tiếng gương và khung gương khi bị đụng vào, Giang Nghiên sợ thanh âm quá lớn, người khác sẽ chạy đến.
Hơn nữa tư thế làm tình và ngồi kiểu này khó chịu quá, không đau lưng thì cũng đau đầu, cô chẳng muốn dùng tư thế này làm tình với Hoắc Kỳ Chu, cô vươn tay, cố nén rên rỉ như muốn vỡ ra khỏi miệng, nhẫn nại chờ thời cơ bèn chụp lấy nửa thanh gậy thịt đang căng chặt vừa ra chuẩn bị vào của Hoắc Kỳ Chu.