Dù sao anh cũng là một Hoắc tổng tung hoành trong thương trường nhiều năm, ngay khi trầm mê trong nhục dục anh cũng không bị nó khống chế hoàn toàn.
Huống chi giờ phút này Hoắc Kỳ Chu còn không dùng thuốc, anh vốn không phải người xem trọng tình dục, nếu không, sao anh có thể duy trì thân phận xử nam 30 năm trước khi bị Giang Nghiên gài bẫy chứ.
Dưới tình huống như vậy, tất nhiên Hoắc Kỳ Chu có thể thấy được hành động khác thường của Giang Nghiên, thậm chí, ngay từ lúc cô bật ngồi dậy, anh đã chú ý rồi.
Cho nên khi Giang Nghiên dùng tay bắt lấy chỗ hai người đang giao hoan, anh lập tức buông lỏng chân cô, ngược lại anh bắt lấy đôi tay đang quấy phá của cô.
"Lại muốn giở trò gì?" Hoắc Kỳ Chu không mặn không nhạt hỏi, dùng sức đè eo cô, thật sâu, gậy nóng thô dài nháy mắt lại xỏ xuyên vật nhỏ của Giang Nghiên, anh nặng nề đâm cho Giang Nghiên thở dốc rên rỉ, đồng thời nửa người trên của cô lại va vào chiếc gương phía sau một lần nữa, khiến chúng phát ra âm thanh 'cót két cót két' khó chịu.
Giang Nghiên vừa sướng vừa đau, dưới thân bị motor Hoắc Kỳ Chu xỏ xuyên không ngừng, bên tai là âm thanh khó chịu của gương và khung gương, cô phiền muốn chết!! Cũng không còn kiên nhẫn để dụ dỗ anh nữa, trực tiếp vươn một chân đạp lên ngực Hoắc Kỳ Chu : "Em muốn đổi tư thế, tư thế này vừa đau vừa ồn ào, rất khó chịu."
Trong lời nói lẫn thái độ bên ngoài, đều rõ ràng thẳng thắn, không hề cà lơ phất phơ như trước.
Hoắc Kỳ Chu thấy cô rốt cuộc lộ ra bản tính, đạp anh xong còn hợp tình hợp lý nói chuyện với anh, làm anh có chút tức giận và buồn cười.
"Cô dám!" Hoắc Kỳ Chu hừ cười, bắt lấy cổ chân Giang Nghiên chuyển sang một bên, anh nổi lên một chút hẹp hòi, không muốn cô được như ý, nhưng âm thanh 'loảng xoảng, cót két' này ở bên tai thật sự hơi ồn ào.
Hơn nữa dù sao chỗ này cũng là toilet công cộng, tuy rằng với thân phận và địa vị của anh cho dù anh có làm gì cũng không có ai chất vấn, nhưng việc thu hút người khác đến xem nơi trụy lạc của họ, anh càng không thích hơn.
Nghĩ đến đây, Hoắc Kỳ Chu cũng không trêu chọc Giang Nghiện nữa, anh trực tiếp bế Giang Nghiên lên, nâng mông cô bắt đầu đâm từ dưới lên.
Dưới tác dụng của trọng lực, tư thế này còn vào sâu hơn tư thế trước đó, cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dường như người phụ vẫn chưa quen với việc bị bế lên đột ngột và động tác ra vào của anh, cô co thắc hoa huyệt ngậm đầy nước, kẹp hút gậy nóng của người đàn ông.
Anh đâm càng tàn nhẫn, cô lại kẹp càng chặt, rên rỉ dần dồn dập.
Hoắc Kỳ Chu thoải mái mà híp mắt, khi thấy hình ảnh mái tóc và cơ thể cô gái trong gương đang nhảy múa điên cuồng, anh chợt cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Anh dừng lại một chút, đổi cô thành tư thế đưa lưng về phía anh, đưa mắt nhìn vào nơi cả hai đang liên kết chặt chẽ trong gương, gậy nóng to trướng đỏ thẫm chống lên hoa huyệt nhỏ nhắn, cô bé vô cùng đáng thương bao trọn lấy nó, giờ đây chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủn và hai túi ngọc còn ở bên ngoài thôi.
Dâm thủy một đợt nối tiếp một đợt, từ trong hoa huyệt chảy tràn, gậy thịt, túi ngọc tất cả đều ướt đẫm và dính một màu trắng trong, một vài sợi tơ trắng dính vào một bên của gậy nóng, men theo gậy thịt ra vào như ẩn như hiện, cửa huyệt rung động cất chứa 'dâm căn' to lớn, có vẻ miệng nhỏ đã bị căng ra đến hết cỡ rồi, bị anh cắm đến mở rộng cả hai hoa môi, trông thật đáng thương làm sao.
Chiếc quần lót dưới váy đỏ đã được ép sang một bên, gậy nóng lộ ra từ quần tây không ngừng ra vào hoa huyệt nhỏ.
Lại là một đợt dâm dịch nữa chảy ra từ hoa huyệt, vương vãi đầy đất và quần của Hoắc Kỳ Chu.
Cảnh tượng kích thích không ngừng như vậy không chỉ Hoắc Kỳ Chu nhìn thấy, Giang Nghiên bị anh ôm chính diện cũng thấy được, hơn nữa cô nhìn còn rõ hơn cả anh.
Tiếng rên rỉ của cô đều bị cảnh tượng huyết mạch sôi sục này kích thích phải lệch vài tông, huyệt nhỏ co thắt càng ngày càng dữ.
Hoắc Kỳ Chu hài lòng 'hừm~' một tiếng, khi thì nâng cơ thể cô lên rồi buông ra nương theo tác dụng của trọng lực để ép huyệt nhỏ nuốt cây gậy to trướng của anh, khi thì nâng đùi cô từ dưới thúc ngược lên.
"Khốn kiếp", nhục huyệt lại một lần ngồi lên trên gậy nóng, một luồng dịch cao trào từ hoa huyệt Giang Nghiên xối xuống.
Cùng lúc đó, một tiếng giày da của đàn ông và tiếng giày cao gót của phụ nữ, 'lộc cộc' vang lên càng lúc càng gần.
Hình như -- có người đến.