Hoắc Kỳ Chu dừng động tác, ôm Giang Nghiên vào nhà vệ sinh trong tư thế chặt chẽ dính lấy nhau.
Khi anh bước đi chỗ hai người liên kết cũng lay động theo, bên trong huyệt của Giang Nghiên mẫn cảm, gậy nóng của anh khuấy đảo cơ thể cô, Giang Nghiên cố nhịn không phát ra tiếng vì sợ người đó biết, cô chỉ có thể giơ tay bịt kín miệng mình.
Hoắc Kỳ Chu nghĩ, bộ trước đó cô biết xấu hổ ư, sao giờ lại sợ người khác nghe thấy tiếng rên của mình? Anh thấy hơi buồn cười, bèn cố ý di chuyển một chút, chọc cho Giang Nghiên rên thành tiếng, cô vội che miệng lại, quay đầu trừng mắt liếc anh.
Rất nhanh, hai người đã vào nhà vệ sinh, anh đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, hai âm thanh đi lại bên ngoài càng ngày càng gần, cuối cùng họ cũng đi vào toilet, lưng người phụ nữ kia còn tựa vào vách ngăn bên cạnh WC của Giang Nghiên và Hoắc Kỳ Chu đang đứng.
Bởi vì tiếng bước chân của hai người dừng lại cách họ cực gần, hơn nữa vách ngăn WC run chuyển được một lúc thì ngừng.
Kế tiếp, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, giọng nữ có vẻ gần cô hơn so với giọng nam.
Tiếp đến là tiếng sột soạt của quần áo, chỉ nghe một trong hai người kia nói chuyện - giọng nữ vui vẻ mắng yêu: "Ây da Đường tổng, sao anh gấp gáp vậy, vừa vào anh đã sờ người ta."
"Muốn trách chỉ có thể trách em quá quyến rũ, lúc nãy anh còn muốn cắm vào miệng nhỏ của em chơi hẳn hai hiệp cơ." Gã gọi là "Đường tổng" kia dường như đang ngậm thứ gì, vừa phát ra âm thanh 'bẹp bẹp', vừa hàm hồ đáp, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Ngực em lớn quá còn mềm nữa, ăn ngon thật."
Nói xong, gã ta càng dùng sức mút, người phụ nữ kia vừa thở dốc ngâm nga kêu rên vừa giả vờ lo lắng, hiển nhiên điều này càng làm cho gã ta tràn trề sung sướng.
Vách ngăn mỏng manh bị hai người kia áp tới làm nó chấn động và rung lên liên tục.
Giọng của đôi nam nữ đó rất to, người đàn ông kia xì xụp liếm mút thỉnh thoảng còn dùng phát ra tiếng "chụt chụt" vang vọng, chỉ cách có một vách ngăn, nên Giang Nghiên có thể nghe được rõ ràng, gần đến mức, cứ như cô mới là người bị gặm ngực.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, Giang Nghiên chưa từng được người khác kích thích quá mức, dường như bộ ngực ẩn dưới lớp váy đỏ của cô truyền đến khoái cảm tê mỏi ướt át, Giang Nghiên cố áp chế tiếng thở hổn hển.
Cô còn đang bị Hoắc Kỳ Chu cắm vào huyệt, theo cảm xúc dao động của cô mà chậm rãi xoắn chặt, côn thịt đầy gân xanh ở trong cơ thể cô nhảy lên một lực đạo, diện tích tiếp xúc dường như trở nên lớn hơn nữa, thân gậy thô dài đầy gân xanh của anh cùng với quy đầu cứng nóng trêu chọc hoa huyệt nhỏ hẹp non nớt của cô, mỗi một tấc mỗi một nếp uốn đều là điểm nhạy cảm.
Hoắc Kỳ Chu cảm nhận được hoa huyệt cô xoắn chặt, ôm chân cô bắt đầu thọc vào rút ra, vừa chậm rãi vừa kéo dài, huyệt mềm kẹp hút gậy thịt tao ra nhiều khoái cảm.
Mà lúc này, bên ngoài hai người kia dường như cũng đã tới rồi, gấp gáp khó dằn xuống, chỉ nghe 'sột sột soạt soạt' vài tiếng vang cùng với âm thanh dây kéo quần, tiếng thở dài mãn nguyện của nam nữ, một tiếng cắm vào rất nhỏ, rồi bắt đầu chuyển động.
Ngay sau đó tấm ngăn bắt đầu rung lên, tiếng thở gấp kịch liệt của nam nữ ở toilet trống trải bên ngoài không ngừng vang lên.
Hoắc Kỳ Chu cũng cảm thấy làm cô ở đây tương đối kích thích, ôm Giang Nghiên bắt đầu càng cắm càng nhanh, chỉ là tiếng thở dốc cực thấp.
Giang Nghiên cắn chặt răng, che miệng, tuyệt nhiên không phát ra tiếng nào.
Hai người đàn ông cứ như vậy cách một vách ngăn mà đâm cuồng nhiệt từng người phụ nữ của mình.
Đối với Giang Nghiên va Hoắc Kỳ Chu, họ đang lén lút ân ái trước một đôi nam nữ, bởi vì không phát ra âm thanh, cảm quan của bọn họ phóng đại vô hạn, so với thời điểm làm tình bình thường, thì lúc này giống với yêu đương vụng trộm trái đạo đức, có chút... Khoái lạc.
Giang Nghiên một bên kìm lại tiếng rên rỉ muốn phóng ra khỏi miệng, một bên hoài nghi sâu sắc, một hội quán như thế này lại biến toilet thành chỗ tráng lệ huy hoàng như vậy chính là để phục vụ những tình huống này sao...