Tiểu Trần lái xe phía trước, càng lái càng buồn bực.
Xe của ông chủ là siêu xe, mặc kệ là bên trong hay bên ngoài, hiệu quả cách âm và chống sốc đều thuộc tiêu chuẩn hàng đầu.
Xe rung lắc trước khi nổ máy thì không nói, xe đang yên ổn mà đột nhiên có động tĩnh thì tất nhiên sẽ thấy rất rõ ràng.
Nhưng mà hiện tại xe đang chạy, cậu ta ở phía trước lái xe, thỉnh thoảng vẫn cảm giác được phía sau xe hơi lắc lư, ngoài ra, Tiểu Trần còn nghe được đằng sau truyền đến tiếng ông chủ mình đang thở dốc cùng với tiếng phụ nữ khẽ ngâm nga.
Tuy rằng không lớn, hơn nữa phần lớn là tiếng của phụ nữ, aizz mặc kệ là nam hay nữ, đều ái muội kích thích thật sự, chỉ là nghe thôi, hạ thân cậu ta đã có xu hướng muốn dựng lều.
Thân là kẻ làm công ăn lương, có phản ứng như vậy với chuyện của ông chủ, Tiểu Trần sinh ra chút tự trách.
Thậm chí Tiểu Trần còn rối rắm, tính toán chắc là làm xong tháng này sẽ từ chức, hiện tại ông chủ đã đổi tính rồi, nếu về sau lâu lâu ông chủ lại thích chơi trò lắc xe, thú thật cậu ta không chịu nổi, bản thân cậu ta chỉ là người làm thuê, lúc ông chủ và bạn gái làm chuyện này cậu ta lại cứng, vậy còn có phép tắt gì nữa?
Cũng may "Đế Sắc" cách biệt thự không xa, đi tầm 10-20 phút, Tiểu Trần chỉ rối rắm một lúc, cuối cùng xe đã bình an đến biệt thự.
Tiểu Trần dừng xe lại, nhẹ nhàng thở ra, sau đó gõ gõ vách chắn, chuyên nghiệp nói: "Tổng giám đốc, tới biệt thự rồi."
Trong chốc lát, phía sau truyền đến tiếng lạnh nhạt của anh: "Ừ, xuống gara lấy chiếc xe khác về trước đi."
Tiểu Trần cung kính lên tiếng, nhanh chóng xuống xe, đi thẳng đến gara lấy xe chạy ra khỏi biệt thự Hoắc Kỳ Chu một mạch không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Mà trong xe, thấy được Tiểu Trần chạy trối chết, Giang Nghiên lúc này thở phì phò, giống một con xà tinh không xương nằm liệt trên người Hoắc Kỳ Chu, ở trước ngực anh vẽ từng vòng xoắn ốc: "Hoắc tổng, anh xem, anh không chịu kiềm chế gì cả doạ tiểu tài xế chạy mất rồi."
Hoắc Kỳ Chu cười hừ một tiếng, không để ý đến những lời trêu đùa của cô.
Chỗ phía dưới của hai người vẫn đang dính chặt vào nhau, Hoắc Kỳ Chu còn chưa bắn, mà Giang Nghiên thì khác, toàn bộ quá trình đều do cô khống chế, muốn thoải mái thế nào thì làm như thế ấy, tất nhiên cô đã cao trào một lần.
Lúc này "cậu bé" vẫn kiên quyết ngâm mình trong hoa huyệt mềm mại nóng ẩm, huyệt thịt căng chặt cùng hỗn hợp mật dịch gắt gao bao lấy gậy thịt, vừa ấm vừa sung sướng, Hoắc Kỳ Chu ôm lấy cô đang nằm trước ngực mà tấn công ra vào mấy chục lần, cảm thấy ở trong xe không quá tiện, anh tháo dây an toàn, nâng mông Giang Nghiên trong tư thế kết hợp như vậy ôm cô xuống xe đi về hướng biệt thự.
Vừa đi, anh vừa động thắt lưng vài cái.
Cảm giác được động tác đó của anh, nhục huyệt cô từng kẹp từng kẹp hút anh càng khẩn trương hơn, Hoắc Kỳ Chu thoải mái mà nheo mắt, càng ngày anh càng cảm nhận rõ ràng và chính xác việc cùng một người phụ nữ hòa hợp hoan ái là sung sướng đến mức nào.
Cứ như vậy, Hoắc Kỳ Chu vừa đâm Giang Nghiên, vừa vào cửa biệt thự.
Nghe thấy tiếng động, má Triệu từ trong phòng bếp đi ra, vừa ra tới thấy cảnh tượng Hoắc Kỳ Chu đang ôm một cô gái váy đỏ, bà giật mình mà tròn mắt nhìn, ngay sau đó bà quay người chạy về phòng bếp.
Mà lúc này, bên kia cũng không phát hiện ra, Hoắc Kỳ Chu ôm Giang Nghiên, đi thẳng đến phòng anh.