Mãi lo hưởng thụ cuộc vui, Giang Nghiên hoàn toàn không biết rằng, ngay trong đêm cô vừa mới bước vào giới giải trí và xác định mối quan hệ với Hoắc Kỳ Chu, thì nữ chính nguyên tác - Mộ Như Tuyết đã trở lại.
Theo nguyên văn, Mộ Như Tuyết cũng đặt chân vào giới giải trí và vẫn trở thành "Tiểu tiên nữ", "Bạch nguyệt quang" trong mắt người hâm mộ dù tuổi đã 30, nhưng chuyện đó xảy ra khi 《 Khí khái dân quốc》 phát sóng được một khoảng thời gian.
Hơn nữa trong nguyên văn cũng không nói rõ thời gian cụ thể khi nào nữ chính trở về, chỉ miêu tả một vài hành động khi cô trở về thành phố A và tình hình kinh tế trong nước lúc bấy giờ, trong đó, trọng điểm là nói về Hoắc Kỳ Chu cùng tập đoàn Hoắc thị - có khối tài sản khủng nhất nước, còn có Quý Việt Minh, người nắm giữ vị trí số hai trong nước.
Mà Quý Việt Minh chính là người đầu tiên phát sinh quan hệ với nữ chính sau khi cô trở về nước.
Không chỉ có thế, sau khi bước vào giới giải trí, người đầu tiên Mộ Như Tuyết dẫm lên chính là nữ diễn viên đóng vai "Tưởng Thu Linh" trong《 Khí khái dân quốc》.
Lúc ấy, 《Khí khái dân quốc》 gây tiếng vang lớn, vai diễn "Tưởng Thu Linh" cũng nhanh chóng trở nên nổi tiếng, mười cái hot search thì ít nhất hai tới ba cái nhắc tới nhân vật này, quả thực như một cú hit.
Bộ phim đầu tiên mà Mộ Như Tuyết tham gia chính là hợp tác cùng nữ diễn viên này, không biết là vô tình hay cố ý mà cô ta đẩy nữ diễn viên này vào tình thế rất tuyệt vọng, khiến cho một nữ diễn viên vốn dĩ có hào quang vô cùng rực rỡ, cuối cùng vì không có tài nguyên mà phải chịu đựng những lời thóa mạ mắng nhiếc, vĩnh viễn rời khỏi giới giải trí.
Bởi vì nguyên nhân này, Giang Nghiên quyết định cướp đi "Tưởng Thu Linh" , nhưng cô cũng không áy náy quá nhiều với nữ diễn viên kia.
Cho dù là cô đoạt đi hào quang của cô ấy, nhưng cô vẫn sẽ đền bù, Giang Nghiên dự định trong tương lai sẽ tìm đến nữ diễn viên này, trợ giúp và chia sẻ cho cô ấy một ít tài nguyên, cứu vãn sự nghiệp của cô ấy, nhất định không để nữ diễn viễn kia bị hại một cách thê thảm như trong nguyên tác.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức kêu Giang Nghiên tỉnh dậy , khi ấy trời đã sáng rồi.
Hoắc Kỳ Chu cũng không có trên giường, chắc đã đến công ty —— Giang Nghiên sớm đã thành thói quen, đây cũng không phải lần đầu tiên sau khi ân ái với anh, tỉnh lại phát hiện chỉ có một mình cô trên giường.
Mặc kệ là thế giới nào, nếu đã là tổng giám đốc mà lúc nào cũng tùy chỗ tùy thời đều cùng nữ chính yêu đương thì đúng thật là cẩu huyết vô cùng.
Thế giới thịt văn này đối với Hoắc Kỳ Chu cũng không tồi, ít nhất anh không phải thể loại nhàn rỗi đến vô lí, mà vẫn có thể lấy được vị trí giàu nhất nước.
Cũng có thể là vì Hoắc Kỳ Chu vốn không phải là nam chính có dây dưa với nữ chính, mà chỉ là mối tình đầu bạch nguyệt quang của cô ta thôi.
Cô xem trong nguyên tác, tên Quý Việt Minh có rất nhiều thời gian và tinh lực chơi trò đuổi bắt cùng Mộ Như Tuyết, đoạt thân đoạt tâm, sau đó còn cưỡng chế diễn tiết mục bạch bạch bạch.
Hắn cũng là phú nhị đại, chỉ đứng sau Hoắc Kỳ Chu, cách một đoạn nhỏ so với anh thôi...
Giang Nghiên cử động một chút, aiz vì chút chuyện hôm qua mà giờ cơ thể cô như đang bị lên men mềm nhũn ra vậy, cô cầm điện thoại nhìn thời gian, lại phát hiện Tiêu Dật Phàm gửi WeChat cho cô, anh ta xin lỗi cô về chuyện hot search hôm qua, cũng hứa rằng nhất định sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, mong cô đừng bối rối, sau đó còn hỏi cô khi nào tan học, muốn cô chụp ảnh tạo hình của "Tưởng Thu Linh".
Giang Nghiên trả lời WeChat, sau khi sắp xếp xong thời gian và địa điểm chụp ảnh, cô rời giường đi tắm rửa, tí nữa sau khi ăn sáng xong chắc cô sẽ về trường một chuyến.
Một lúc sau, Giang Nghiên đi xuống, má Triệu đã nấu xong cơm sáng đang bày ra bàn ăn. Trước đây, má Triệu chỉ thấy qua bộ dáng trang điểm đậm của Giang Nghiên, hiện tại lại thấy một vẻ mặt hiền hòa khác hẳn, bà bị dọa sợ, thậm chí còn cẩn thận dò hỏi, lòng vòng xác nhận cô có phải là Giang Nghiên hay không.
Tới khi nghe được giọng nói cô không có thay đổi, hỏi chuyện một lúc, biết bản thân không lầm, lúc này bà mới tin cô chính là Giang Nghiên, khiến Giang Nghiên có chút dở khóc dở cười.
Ăn cơm xong, Giang Nghiên đeo túi xách chuẩn bị ra cửa.
Không ngờ là tài xế hôm nay đến biệt thự đón cô không phải ai khác, mà chính là Tiểu Trần chứng kiến màn lắc xe hôm đó.
Nhìn thấy cô bước đến, Tiểu Trần cung kính giúp cô mở cửa xe, sau khi lên xe cậu ta đưa cho cô một tập công văn và giấy chứng nhận bất động sản, rồi nói: "Giang tiểu thư, đây là quà tiên sinh tặng cô, căn nhà này đã được sang tên cho cô, cách trường học của cô rất gần, về sau khi cô tan học, có thể trực tiếp đến đây, tiên sinh có thời gian cũng sẽ qua gặp cô dễ dàng hơn."
"Mặt khác, tiên sinh nói hy vọng cô có thể sắp xếp thời gian vào cuối tuần này, vì sắp tới là đại thọ 80 tuổi của cụ Hoắc, ngài ấy muốn dẫn cô về Hoắc gia một chuyến ạ."