Xe rất nhanh đã tới trước khách sạn.
Giang Nghiên trả tiền xuống xe, đi thẳng đến cửa phòng 606.
Đứng trước cửa phòng, Giang Nghiên áp tai nghe một chút, mơ hồ có thể nghe được tiếng thở gấp của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ từ trong truyền ra.
Giang Nghiên nhếch môi, vươn tay, gõ cửa phòng.
Nhưng trong phòng không vì động tĩnh bên ngoài mà dừng lại, Giang Nghiên cũng không vội, cũng chả ngại phiền, cô tiếp tục gõ.
Ước chừng gõ được 2 phút, trong phòng cuối cùng cũng bị quấy rầy, bên trong truyền ra một giọng nam mất kiên nhẫn: "Là tên mù nào đang gõ cửa đó?"
Giang Nghiên điều chỉnh giọng, đồng thời đè thấp thanh âm, làm cho giọng nói như biến thành một giọng nam: "Chào anh, tôi đến giao hàng, anh vừa đặt một hộp bao cao su ở cửa hàng chúng tôi phiền anh ra nhận hàng."
"Hàng gì nhỉ, mình đâu có đặt, là tên điên nào đặt giúp thế." Người đàn ông lẩm bẩm một tiếng, sột soạt xuống giường, tiếng bước chân cách cửa phòng ngày càng gần.
Giang Nghiên đứng trước cửa phòng, giơ di động, ánh mắt nghiền ngẫm càng ngày càng đậm.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Vốn cho rằng bên ngoài sẽ là một tên nhóc giao hàng, Hoắc Đan Dương nào biết sau khi mở cửa chẳng có tên giao hàng nào ở đây cả, đứng trước mắt hắn chính là cô bạn gái cũ vừa bị hắn cắm sừng, hắn sững sờ tại chỗ, theo bản năng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Giang Nghiên không để ý đến hắn, giơ di động lên, Hoắc Đan Dương chỉ quấn một cái khăn tắm trên người dính đầy son môi, vết cào, dấu hôn, cô nhấn chụp ảnh, còn túm khăn tắm dưới thân hắn kéo ra, để cho hắn loã thể toàn bộ.
"Cô! Mẹ nó đang làm gì thế? Mau đưa điện thoại cho tôi!" Hoắc Đan Dương khiếp sợ trước hành động lớn mật của Giang Nghiên, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn vội vàng nhặt khăn tắm lên quấn quanh hông, tiếp theo giơ tay đoạt lấy di động Giang Nghiên.
Đột nhiên hắn thấy cánh tay đang băng bó của Giang Nghiên.
Hoắc Đan Dương ngẩn ra, lúc này mới để ý đến sắc mặt của Giang Nghiên không ổn, nghĩ đến việc chia tay làm Giang Nghiên khóc lóc đến mức đau khổ tột cùng, giọng điệu của hắn hòa nhã đi: "Em cắt cổ tay ư?"
Đáp lại hắn, là cú đá của cô!
Từ khi bắt đầu yêu đương với Giang Nghiên, Hoắc Đan Dương đã biết Giang Nghiên là một thiếu nữ đơn thuần, lúc cãi nhau, Giang Nghiên còn không dám nặng lời với hắn, chứ đừng nói là đá hắn!.
Hoắc Đan Dương không ngờ Giang Nghiên sẽ đá mình, không kịp chuẩn bị gì cả, cú đá này làm hắn phải lùi lại vài bước, Giang Nghiên thừa cơ hội này xông vào phòng, khăn trải giường hỗn độn trong phòng, tiếng la hét của người phụ nữ, cô bèn bấm nút chụp ảnh, sau đó còn quay một video ngắn về Hoắc Đan Dương và người phụ nữ trên giường kia.
Hoắc Đan Dương tạm gác sự sợ hãi khi bị Giang Nghiên đá, hắn đã bắt đầu phản ứng lại, những hành động ngày hôm nay của Giang Nghiên làm hắn bốc hoả, hắn bước nhanh về phía Giang Nghiên, tức giận: "Giang Nghiên hôm nay cô ăn trúng thuốc hả? Mau đưa điện thoại cho tôi!"
Giang Nghiên lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với Hoắc Đan Dương: "Hoắc Đan Dương, tôi cảnh cáo anh, khoảnh khắc tôi bắt đầu quay video, tôi đã gửi cho Lâm Duyệt rồi, cô ấy vẫn luôn canh di động, ảnh chụp và video đã được cô ấy lưu lại, tôi khuyên anh không nên làm chuyện bậy bạ, nếu không, tôi không chắc Lâm Duyệt sẽ phát tán ảnh chụp và video đến nơi nào đâu, đến lúc đó Hoắc nhị thiếu gia, thể diện của anh, chắc anh không cần nữa nhỉ?"
Hoắc Đan Dương khựng lại, hắn nghĩ về điều gì đó, mặt hết xanh lại trắng, trừng Giang Nghiên như kẻ thù, nét dịu dàng trước đó mất sạch, tàn nhẫn mắng: "Giang Nghiên, cô là đồ điên! Sau này tốt nhất cô nên biết giữ mình, đừng để nhược điểm rơi vào tay tôi, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"