Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 64: Nghe lén




Thời gian chảy ngược về 20 phút trước.

Lúc này, Hoắc Kỳ Chu chưa bắn, Giang Nghiên cũng chưa ngất xỉu, hai người còn ở trong phòng khí thế ngất trời ‘giao lưu’ sinh hoạt.

Mà bên kia, Hoắc Đan Dương đang vui vui vẻ vẻ chơi game cùng bạn bè, thì bị mẹ Hoắc kêu réo ra ngoài.

Hoắc Đan Dương thấy sắc mặt mẹ rất cấp bách, vốn cho là mẹ đang có có việc gì đó rất gấp yêu cầu hắn làm.

Tuân theo lễ giáo là một người con ngoan, dù không tình nguyện, nhưng hắn cũng ngoan ngoãn ném di động, theo mẹ ra cửa.

Kết quả không lâu sau, mẹ Hoắc dẫn theo hắn rón rén đến trước cửa phòng của anh trai, còn đưa một ngón tay lên miệng, ý bảo hắn không được ồn ào.

Lại sau đó, hắn thấy mẹ mình, Hoắc phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, được người người công nhận, đang áp sát tai vào cửa cửa phòng con trai, nghe lén!

—— Cực kỳ rõ ràng, mẹ hắn cơ bản không có vấn đề gì đáng lo cả, bà chỉ muốn dẫn theo hắn đến để nghe lén anh trai!

Hoắc Đan Dương sinh ra một bụng hỏa khí, xoay người muốn rời đi.

Nhưng hắn mới vừa cử động, lại thấy mẹ Hoắc trừng mắt nhìn mình, miệng còn thấp giọng uy hiếp: "Nếu con dám đi, mẹ sẽ khóa thẻ ngân hàng của con ngay lập tức, coi như không có đứa con trai này!"

Hoắc Đan Dương: "..."

Vì tiền trong thẻ ngân hàng, hắn đành phải nhẫn nhục mà tiếp tục ngu người ở đây, nhìn mẹ dán tai vào cửa phòng anh trai, không chút hình tượng mà nghe trộm.

Dù sao chỉ cần chờ ở đây một chút, đến khi mẹ hắn nghe đủ rồi, hắn sẽ được tự do.

Sự thật chứng minh, Hoắc Đan Dương nghĩ quá đơn giản, mẹ Hoắc kêu hắn và đem hắn theo không đơn thuần chỉ muốn hắn tiếp thêm can đảm, mà là phòng ngừa bà lớn tuổi không nghe thấy gì, thì có hắn trẻ tuổi thính lực tốt nghe dùm bà một chút.

Mà nếu bà có nghe thấy được, bà cũng sẽ yêu cầu Hoắc Đan Dương lại nghe thử một chút, xem bà có phải nghe lầm hay không.

Cho nên rất nhanh, Hoắc Đan Dương đã bị mẹ nắm lỗ tai, bảo hắn nghe thử trong phòng có động tĩnh gì không.

Mặt Hoắc Đan Dương đều tái đi rồi, nhưng dưới uy lực của mẹ Hoắc, vì thẻ ngân hàng, hắn cắn chặt răng, áp đầu lên, nghe động tĩnh bên trong.

Ngay từ đầu, thật sự là cái gì cũng chưa nghe được, nhưng một lúc sau, hắn liền nghe được tiếng rên rỉ loáng thoáng từ bên trong truyền ra.

Chủ nhân của tiếng kêu này chính là người vừa chơi hắn một vố, không cần nghe nhiều đã biết chính là của Giang Nghiên.

Mặt Hoắc Đan Dương càng xanh mét.

Nhưng mà vừa nghe xong, yết hầu hắn hơi khô nóng, hắn ở cùng Giang Nghiên cũng khá lâu, lại hoàn toàn không biết Giang Nghiên ở trên giường kêu lại dễ nghe như vậy.

Dưới thân hắn không nhịn được dựng thành cái lều nhỏ.

Tới khi cảm giác được sự khác thường, hắn chợt nhớ lại chỗ này hiện tại không chỉ có hắn, còn có mẹ Hoắc nữa.

Hắn có một chút chột dạ, ngẩng đầu nhìn về mẹ Hoắc, lại thấy mẹ hắn tỏ vẻ châm chọc nhìn hắn: "Mẹ biết mày rất háo sắc, nhưng không nghĩ mày lại háo sắc tới mức này, mẹ chỉ nhờ mày nghe dùm một tí thôi, kết quả mày vừa nghe thấy tiếng của chị dâu lại có phản ứng, cái thằng chết tiệt! Tiếng nhỏ xíu như vậy mà mày cũng có thể...! Mẹ nhìn lầm mày rồi, tháng này mày sẽ không có tiền tiêu vặt con nhé, thẻ ngân hàng cũng sẽ khóa luôn, còn sống thế nào tự mày nghĩ cách đi!"

Nói xong, mẹ Hoắc bỏ đi với vẻ mặt đầy khinh thường và đau lòng.

Hoắc Đan Dương nhìn xuống "cậu nhỏ" đang ngóc đầu dậy của mình, rồi lại nhìn bóng dáng quyết liệt rời đi của mẹ, cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa: "..."

...Hôm nay hắn đã làm gì mà vận đen cứ ập đến thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.