Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 67: Nhiễu loạn tâm tư bi




Khối lượng công việc ở Hoắc thị rất lớn, nên Hoắc Kỳ Chu rất bận, hôm qua ăn cơm chiều xong, Hoắc Kỳ Chu liền vào phòng sách xử lí công việc, hôm nay, không cần phải nghĩ nhiều, cô đã có thể đoán được tám, chín phần Hoắc Kỳ Chu đang ở phòng sách.

Giang Nghiên tìm một người giúp việc hỏi, quả nhiên anh thật sự ở trong đó.

Nhà cũ Hoắc gia có rất nhiều phòng sách, cũng may tối hôm qua trước khi đi dạo ở hoa viên mẹ Hoắc đã dẫn cô tham quan toàn bộ ngôi nhà trước, còn chỉ riêng phòng sách nào mà Hoắc Kỳ Chu thường dùng.

Cô nhớ rất rõ đường đi, nên cũng không cần ai dẫn đường cả, trực tiếp đi đến trước phòng sách, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, cô thấy Hoắc Kỳ Chu ngồi trước máy tính, mười ngón tay linh động gõ phím.

Nghe được động tĩnh, anh cũng không nhúc nhích, đến khi xử lý xong một văn kiện, anh mới xoay đầu qua, nhìn về phía cửa.

Tất nhiên, lọt vào tầm mắt anh chính là người phụ nữ hôm qua ở trên giường gắn bó với anh như keo sơn.

—— Trừ cô gái này, ai dám to gan không gõ cửa mà trực tiếp mở vào phòng sách của như vậy.

Giang Nghiên không quan tâm anh đang nghĩ gì.

Thấy công việc của anh cuối cùng cũng kết thúc, cô cười cười tiến lên, gập máy tính của anh xuống: "Hoắc tổng, em nghe người giúp việc nói anh ở phòng sách làm việc cả một buổi chiều rồi, nghiêm túc làm việc là đúng, nhưng anh cũng phải biết cân bằng công việc với nghỉ ngơi chứ. Mới tuổi này mà anh đã liều mạng làm việc như thế, sớm hay muộn gì thân thể cũng suy sụp, đến lúc đó em phải ra ngoài tìm bao nhiêu tiểu bạch kiểm mới đủ đây?”

"Yên tâm, thân thể tôi có suy nhược, cũng không làm tình đến ngất xỉu như em." Hoắc Kỳ Chu liếc nhìn cô với ánh mắt sâu xa.

Cô gái này, quan tâm anh cứ việc nói thẳng, còn nói gì mà bao nhiêu tiểu bạch kiểm mới đủ.

Anh cam đoan, cô dám nuôi tình nhân, anh dám đánh gãy chân cô!

Từ trước đến nay Giang Nghiên nhanh mồm dẻo miệng, còn rất thích tranh luận, Hoắc Kỳ Chu nói xong, còn tưởng cô sẽ long trời lở đất đáp lại anh, xong quay qua dỗi anh.

Không nghĩ tới, sau khi anh nói xong, cô rất ngoan ngoãn gật đầu, còn phụ họa nói: "Tốt lắm Hoắc tổng, em tin anh lợi hại nhất, cơ thể có bệnh đi chăng nữa, thì cũng dư dả để làm tình với một cô gái nhỏ bé như em."

Hoắc Kỳ Chu chần chừ nhìn Giang Nghiên, anh thấy có vài điểm không thích hợp.

Chẳng lẽ hôm nay cô lại uống rượu?

Anh nhìn nhìn đôi mắt cô, hoàn toàn không vẻ mê mê mang mang như tối qua, quanh người cũng không có mùi rượu, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm và dầu gội, còn có mùi cơ thể nữa.

Anh đang cảm thấy kỳ quái không hiểu sao cô lại phản ứng như vậy, bỗng nhiên, cô ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nằm trên đùi anh, mắt to đen láy ngước nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Hoắc tổng, em rất nhớ anh, sáng nay em tính đi tìm anh, nhưng mẹ anh bảo muốn đi dạo phố với em, nên khi em trở về tắm xong em mới đi tìm anh đây. Tối hôm qua em uống say, nhưng mọi việc diễn ra em đều nhớ rất rõ ràng. Hoắc tổng à, hôm qua anh đối xử với em rất tốt, em rất vui vẻ, sáng nay em còn cười trộm rồi lăn vài vòng mới rời khỏi giường ấy."

Thời điểm cô nói những lời này, 'Giang Nghiên ngoan ngoãn' này khác hẳn một trời một vực với 'Giang Nghiên ngày thường', mà 'Giang Nghiên ngoan ngoãn' tối qua Hoắc Kỳ Chu gặp một lần rồi.

Tuy nhiên hiện tại, cô không uống say.

Từ trước đến giờ Hoắc Kỳ Chu rất ít tiếp xúc với phụ nữ, ngày thường có phụ nữ nào tới gần, còn chưa gặp được đã bị người của anh cản lại rồi, thời điểm quen biết Mộ Như Tuyết ở đại học, anh cũng rất tuân thủ lễ nghĩa, không bao giờ làm chuyện gì vượt quá khuôn phép.

Anh chưa từng nghe cô nói những lời chân tình đào tim đào phổi với vẻ mặt nghiêm túc thế này bao giờ?

Huống hồ ngày thường muốn làm càn bao nhiêu cô sẽ làm càn bấy nhiêu.

Tức khắc, Hoắc Kỳ Chu hơi nhíu mày, thật hiếm thấy trong đời, đây là đầu tiên anh mất tự nhiên như vậy.

Nháy mắt trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cổ họng cũng uốn lượn nhiều lần nhưng không biết nên nói thế nào, lời nói vừa ra đến miệng, cảm thấy nói vậy cũng không thích hợp, anh lại nhịn xuống lần nữa.


Trong lúc rối rắm, anh đảo mắt qua người cô, lại thấy kẻ đầu sỏ gây nhiễu loạn tâm tư của anh đã ngủ rồi!

Hoắc Kỳ Chu lại vừa bực mình vừa buồn cười, anh lắc đầu, bế Giang Nghiên lên, ôm cô đặt trên giường ngủ trong phòng sách, còn cẩn thận đắp chăn cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.