Về việc leo lên giường Hoắc Kỳ Chu thay cô gái kia, Giang Nghiên cũng không quá áy náy, vì cô gái kia sau khi bị Hoắc Kỳ Chu từ chối nhiều lần, cô ấy đã tự sát lần nữa.
Sự nhúng tay của Giang Nghiên nói không chừng sẽ sinh ra hiệu ứng cánh bướm, thay đổi vận mệnh ban đầu của cô gái ấy.
Về lý do tại sao phải tìm phụ nữ cho Hoắc Kỳ Chu, hay tại sao Hoắc Kỳ Chu mới 31 tuổi mà trong nhà đã gấp đến độ muốn có một đám cưới ra hồn thì Giang Nghiên không cần biết, dù sao thì cô cũng từng là diễn viên, kịch bản diễn xuất chắc chắn sẽ có lỗi bug, vì điều này mà rối rắm chắc biên kịch và đạo diễn sẽ bất mãn với cô mất.
Huống chi, lỗ hổng trong cốt truyện của quyển sách này lại rất tiện cho cô.
Bắt xe đi vào khách sạn, Giang Nghiên lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, đi đến căn phòng tổng thống mà Triệu Dị Chi đã sắp xếp.
Cửa phòng mở ra, Giang Nghiên nhìn nhìn cách bố trí trong phòng, trông có vẻ sang trọng hơn phòng tổng thống ở đời trước của cô, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Cô cũng không có hứng thú đi quan sát cách bố trí của phòng tổng thống, sau khi đóng cửa phòng, lập tức đi tới phòng ngủ chính ở lầu hai mà nguyên tác nhắc đến.
Ở phòng ngủ chính, quả nhiên cô thấy được một người đàn ông đang nằm trên giường, đến gần hơn thì phát hiện ra làn da của anh ta rất trắng, không phải trắng như bạch tạng ốm yếu mà là trắng một cách khoẻ mạnh, sạch sẽ.
Bởi vì hai mắt nhắm lại nên không nhìn ra đôi mắt thế nào, nhưng lông mi rất dài, mũi cũng cao và thẳng.
Đường nét gương mặt chỗ nên cong thì cong, chỗ nên thẳng sẽ thẳng, không quá cương cũng không quá nhu, một gương mặt hoàn mỹ tới cực điểm, kể cả khi ngủ say cũng toát ra hơi thở khiến người ta không thể rời mắt.
-- đúng là Hoắc Kỳ Chu cô đã nhìn thấy trên bản tin...
Xác định xong thân phận người trên giường, Giang Nghiên cũng không gấp, cô lấy hai cái bình nhỏ chứa chất lỏng màu hồng nhạt trong túi sách ra, cô uống một lọ, lọ còn lại đút cho Hoắc Kỳ Chu, cô cảm nhận được người cô hơi nóng, cảm giác nóng dần từ bụng dưới truyền lên, cô bèn ném túi xách lên bàn, trèo thẳng lên giường, bắt đầu cởi quần áo người đàn ông.
Đầu tiên, là cởi chiếc cà vạt thiết kế và áo sơ mi trắng của người đàn ông.
Phải nói rằng, Hoắc Kỳ Chu đích thực là "Ánh trăng sáng" của nữ chính. Tiếp đến, cô mở từng cút áo sơ mi ra, lần lượt là xương quai xanh tinh xảo, tiếp đến là cơ ngực, cơ bụng với đường cong rõ ràng uốn lượn, đường nhân ngư dần lộ ra, ngập tràn dụ hoặc, thật khiến người ta muốn phạm tội.
Ngoài ra, hai viên đậu nhỏ trên ngực của người đàn ông cũng thật xinh đẹp, thậm chí còn đẹp đến kỳ lạ, chúng có màu hồng nhạt, dưới ánh đèn mờ ảo, hai hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt của người phía dưới như khẽ nhúc nhích trên làn da trắng tuyết, thật khiến người ta vừa thấy là muốn chà đạp....
Giang Nghiên bất giác nuốt nước bọt.
Bình thuốc nhỏ đã chậm rãi phát huy tác dụng, Giang Nghiên cả người đều bốc lên dục vọng khô nóng, giờ phút này Hoắc Kỳ Chu ở trong mắt cô chính là một miếng thịt mỡ khiến người ta thèm thuồng, cơ thể anh làm cô mê đắm, và đương nhiên cô sẽ không bỏ qua miếng thịt được dâng tận miệng thế này đâu.
Hai chân cô dang rộng ngồi lên eo Hoắc Kỳ Chu, Giang Nghiên cúi đầu, đôi môi ấm áp mềm mại nhẹ nhàng ngậm lấy hạt đậu hồng bên trái của anh.