Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 90: Tấn công




Giang Nghiên vừa đề nghị, Hoắc Kỳ Chu còn chưa kịp nói gì, 'tên nhóc' dưới thân lập tức đánh lên một chút như đang tán thành, ngay sau đó còn nhanh chóng thô cứng thêm vài phần, chứng minh cho câu "Phản ứng của thân thể là chân thật nhất" hay "Bản năng nhanh hơn đầu óc".

Giang Nghiên có chút buồn cười, cô nhéo nhéo tiểu Kỳ Chu, vui vẻ nói: "Hoắc tổng, anh phản ứng nhanh thật nha, xem ra cơ thể anh rất thích nhắc đến mấy vấn đề này."

Thân là đàn ông, thứ quan trọng nhất giờ đã bị Giang Nghiên nắm, bên tai còn truyền đến những lời càn rỡ như vậy, trên mặt Hoắc Kỳ Chu lại không phản ứng gì, anh không mặn không nhạt nhìn cô: "Đôi khi tôi rất tò mò vì sao tính cách của em lại như thế này."

Bản thân tự đề nghị nhũ giao với đàn ông còn chưa tính, bên cạnh đó cô còn nhéo nhục côn của anh, mặt không đỏ tim không đập mà nói ra những lời này, tuy rằng anh biết rõ đêm nay Giang Nghiên đã thoả mãn rồi, giờ đây cô đưa ra loại đề nghị này, phỏng chừng là vì muốn thỏa mãn anh, ngoài ra, trước đây cô làm loại chuyện tương tự như vậy không phải một hai lần, đôi khi anh thật sự tò mò về quá trình trưởng thành của cô.

"Đương nhiên là vì từ nhỏ em đã muốn tận hưởng lạc thú, nên mới hay nịnh hót, lớn lên mới thành con người như vậy đó." Giang Nghiên đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời của Hoắc Kỳ Chu, nhưng cô hoàn toàn không xấu hổ, cô không chỉ cười đến vui vẻ, thậm chí còn chủ động nâng nộn nhũ của mình lên hướng đến gần anh, vừa áp ngực vào nhau tạo ra khe rãnh thật sâu đủ để cự vật chui vào, vừa nhìn về phía Hoắc Kỳ Chu vừa nói, "Hoắc tổng, ngực em rất mềm  mại, anh mau làm đi."

Vì thế, một cảnh tượng hiện ra trước mặt Hoắc Kỳ Chu, cô gái có bộ ngực trắng như tuyết với đầu nhũ hoa như hoạt sắc sinh hương cùng đôi tay mịn màng, anh đang ở trước người cô, cô nâng ngực lên đôi khi còn đính vào ngực anh vài lần.

Nhũ hoa theo hô hấp và nhịp tim của cô mà khẽ nhúc nhích cọ vào ngực anh, tựa như chiếc lông vũ mềm mại khiêu khích trước ngực anh, khiến người ta phải ngứa ngáy.

Gậy thịt thấy thế liền càng thêm cứng rắn.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Chu trầm xuống, trong hoàn cảnh này mà tâm luôn vững, lòng không loạn ngồi yên một chỗ, thì không phải đàn ông.

Anh đứng lên, quỳ gối trước ngực cô, gậy thịt thô to theo khe rãnh mà cô tạo ra, trực tiếp cắm vào.

Khi đi vào, cảm giác mềm mại như kẹo bông, khiến người ta phải trầm luân vào trong đó.

Cắm ở ngực không giống như cảm giác ấm nóng ở huyệt, không bị bao vây bởi khoái cảm tầng tầng lớp lớp, nhưng cảm xúc mềm mại chặt chẽ trơn nhẵn này là thứ mà nhục huyệt chưa bao giờ có.

Đối với đàn ông chưa bao giờ trải qua nhũ giao như anh, chắc chắn là một cảm giác mới lạ.

Hoắc Kỳ Chu hô hấp nặng đi, anh rong ruổi trên ngực của Giang Nghiên, ngay từ đầu anh còn có thể khắc chế ra ra vào vào tại ngực cô, nhưng khoái cảm được tích lũy theo thời gian, liền phát huy tác dụng mà đẩy nhanh tốc độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.