Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 92: Ông đây không có gì với cô ta




Nuốt toàn bộ tinh dịch của anh bắn ra vào, Giang Nghiên cảm thấy phía dưới của cô không ngừng bị đau, hai bầu ngực còn hơi sưng lên, sau này dù có thích Hoắc Kỳ Chu sâu sắc đến đâu, hay đau lòng vì anh thế nào, cô cũng sẽ không chủ động nhũ giao với anh nữa.

Đời trước cô chưa từng việc này, cô chỉ xem qua video thôi, video ngắn nên cũng không cảm thấy gì, nào biết thực tế sẽ khó chịu như vậy, còn đau đến chết đi được, cảm thấy như ngực cô sắp tan rã rồi mà anh còn không bắn, thật đáng giận!

Giang Nghiên vừa nhớ tới liền bực, nếu thế thì nếu có sai bảo gì Hoắc Kỳ Chu, cô cũng không mang gánh nặng tâm lý nữa.

Cô vươn tay, Hoắc Kỳ Chu đã thỏa mãn ôm cô đi tắm, sau đó anh còn lau chùi rất kĩ ở giữa ngực, hai chân, nơi tư mật của cô.

Chờ Hoắc Kỳ Chu lau xong, cô mệt mỏi nghiêng người, không thèm đắp chăn, áo ngủ cũng không sửa, ngủ thẳng mất.

Hoắc Kỳ Chu buồn cười nhìn tư thế ngủ có chút rầu rĩ của cô, đêm nay cô tức giận cũng nhiều, anh cảm thấy khá thú vị.

Đúng lúc nhìn thấy sau tai cô có một lọn tóc ướt, anh vươn tay sửa lại giúp cô.

Anh chờ thuốc mỡ đã thấm hết vào người cô, mới tắt đèn, ôm cơ thể mềm mại của cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, đồng hồ báo thức lặp lại rất nhiều lần, Giang Nghiên mới tỉnh dậy.

Cũng may hôm nay là thứ hai, sáng nay cô chỉ có lớp đại cương vào tiết thứ 4 và thứ 5, nếu không với cường độ làm tình như hôm qua cùng thể chất hiện tại của cô, xác định sẽ đứng không vững để đi học.

Nhìn thoáng qua, người bên cạnh đã sớm rời giường, Giang Nghiên có chút ai oán, rõ ràng hiện tại cô trẻ hơn anh nhiều như vậy, kết quả tinh lực và thể lực của Hoắc Kỳ Chu lại tốt hơn cô rất nhiều.

Cô buồn bực nhìn đồng hồ, rốt cuộc cũng xuống giường, bắt đầu rửa mặt thay quần áo.

Cô dùng bữa sáng tại phòng, sau đó đi xuống phòng khách nơi nhà cũ Hoắc gia, vừa nghĩ nên tìm ai đưa cô đến trường,đã thấy mẹ Hoắc và Hoắc Đan Dương cũng đang ở phòng khách.

Mẹ Hoắc vừa thấy cô, vui vẻ tủm tỉm nói: "Nghiên Nghiên à, con học chung với Đan Dương đúng không, nếu tiện đường, vậy hai đứa đi học cùng nhau đi, đều là bạn học cả, đúng lúc vẫn nên làm quen một chút,"

Mặt Hoắc Đan Dương vốn đang đen xì ăn cơm, vừa nghe mẹ Hoắc nói vậy, hắn ăn không vô nữa, vừa tính phản đối thì nhìn thấy ánh mắt của mẹ Hoắc, rốt cuộc cũng nín xuống không dám nói gì.

Sau đó hắn ngồi ngốc ở trong xe cùng với Giang Nghiên, suốt toàn bộ quá trình, sắc mặt hắn đều đen như đáy nồi, hắn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa câu cũng không muốn nói với Giang Nghiên.

Thật vất vả mới có thể đến lớp trước, trùng hợp có một bạn học biết chuyện của Hoắc Đan Dương với Giang Nghiên, bạn học đó cũng khá thân với Hoắc Đan Dương đang vừa ra khỏi ký túc xá.

Bạn học kia thấy Hoắc Đan Dương và Giang Nghiên xuống cùng một chiếc xe, trên mặt mang theo vẻ chế nhạo, đè thấp giọng cười nói Hoắc Đan Dương: "Cậu được lắm A Dương, xem ra hiện tại đã quay lại rồi à?"

Hoắc Đan Dương: "..." Khi người ta xui xẻo thì uống nước cũng bị sặc, đi đường chắc thì sẽ té gãy răng, cùng cô đi tới trường đã đủ thảm rồi, hiện tại còn bị người quen thấy được, thật là chó má (*)

"Ông đây không có gì với cô ta hết!" Hắn hung hăng ném lại một câu, dường như muốn bộc phát toàn bộ ác ý ra.

Sau đó hắn đi về hướng phòng học, chỉ để lại gã bạn học đang không hiểu gì, gã nhìn Giang Nghiên một cái, vò đầu suy nghĩ có phải là bản thân đã nói sai gì rồi không. 

Đúng lúc này Lâm Duyệt chạy ra từ lớp học, thấy gương mặt đang nổi giận đùng đùng của Hoắc Đan Dương, cô ấy thấy lạ, lại gần Giang Nghiên kéo cô qua một bên: "Này, có phải Hoắc Đan Dương biết cậu quen với anh trai hắn, nên cậu chọc gì hắn không? Tớ thấy sắc mặt hắn rất xấu.."

Giang Nghiên buồn cười nhớ lại, Hoắc Đan Dương y như con chó đang xù lông, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên, cô cảm thấy có ánh mắt đâu đó đang dán lên người mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.