Thứ tư, vào giờ cao điểm sau tan tầm, Hạ Chi chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm rồi đổi sang xe buýt, cô loay hoay suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà.
Đã gần tám giờ tối rồi nhưng khi cô mở cửa ra, thứ chào đón cô lại là một mảng tối đen như mực, trong nhà không có lấy một bóng người.
“Gì vậy chứ, cả tuần mình mới về nhà một lần mà chẳng có ai là sao?”
Do không muốn mỗi ngày đều mất hơn ba tiếng đồng hồ đi đi lại lại, Hạ Chi đã thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ gần công ty với người bạn thời đại học, hàng ngày cô làm việc ở bên kia, cuối tuần về nhà hưởng thụ tình thân gia đình.
Cô đặt chìa khóa lên tủ giày rồi rút khăn giấy lau lớp mồ hôi lấm tấm trên trán.
Thời tiết giữa tháng sáu càng lúc càng nóng, trước khi tan làm Hạ Chi đã nhiều lần đứng trong văn phòng nhìn ra bầu trời âm u, sợ trời sẽ đột nhiên đổ mưa xuống hạ nhiệt độ, nên cô đã khoác một chiếc áo tay dài mỏng lên tàu điện ngầm.
Nào ngờ trời không mưa, trái lại còn nóng nực đến toát cả mồ hôi.
Bố mẹ không ở nhà còn có thể hiểu được, bố dượng của Hà Chi là Ngôn Minh Hải vốn là ông chủ lớn, công việc bận rộn, xã giao nhiều nên rất hiếm khi trở về trước mười giờ.
Còn mẹ cô Hạ Vân Chân, trước khi kết hôn với Ngôn Minh Hải, một ngày bà ấy phải làm tận hai công việc nuôi gia đình, sau khi kết hôn thì không cần lo kế sinh nhai, làm một bà nội trợ, bình thường bà ấy chỉ bận rộn chăm sóc em trai kế đang học cao trung. Khi rảnh, bà ấy sẽ học theo mấy bà vợ nhà giàu trong khu chơi mạt chược, đoán không chừng bây giờ chắc là đang kết bạn, thi triển quyền cước trên sòng bài rồi.
Thế còn em trai kế Ngôn Kha thì sao?
Ngay cả thằng nhóc đó cũng không ở nhà.
Vậy mà còn bảo muốn ra ngoài ăn với cô.
Hạ Chi mở Wechat lên, định hỏi đối phương đang ở đâu nhưng suy nghĩ kỹ lại sợ phiền đến anh nên đành thôi.
Lúc nãy trên đường cô có đói bụng một lần, bây giờ ngược lại không đói tới vậy nữa.
Hạ Chi về phòng cất túi xách, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sửa soạn bản thân cho thật nhẹ nhàng khoan khoái, cô vén mái tóc dài ngang vai mới cắt tỉa buộc thành kiểu đuôi ngựa, sau đó lại cầm chìa khóa và điện thoại đi ra ngoài.
Nghe mẹ nói tuần trước sau khi Ngôn Kha thi tuyển sinh Đại học xong, thằng nhóc ấy trở nên vô cùng bận rộn, nhận được rất nhiều lời mời xã giao giống như bố dượng vậy.
Nếu không rủ anh đi ăn tối, đá bóng thì cũng là rủ anh đi du lịch, nhưng do anh đã bắt đầu học lái xe nên bọn họ vẫn phải xếp hàng chờ. Nói tóm lại, anh chính là một cái bánh thơm chết người.
Ấy, vậy cô muốn ăn tối với cậu ấy thì có cần đặt chỗ trước không nhỉ?
Kế hoạch ăn uống không còn khiến trong lòng Hạ Chi có chút mất mát nữa. Ban đầu cô vốn muốn ăn cá nướng, để tới đây cô còn phải tốn mười một đồng tiền xe.
Nhưng những bữa ăn cần ngồi lâu trong cửa hàng mà lại chỉ có một mình khiến cô cảm thấy rất bức bối.
Sau hai phút chảy dài nước miếng trước cửa tiệm cá nướng, cuối cùng cô xoay người qua đường, ngồi xuống bàn của cửa tiệm mỳ thịt bò.
Ngôn Kha, đều do Ngôn Kha hết, nếu anh ta có ở đây, cô còn ngại đi vào đó sao?
Dùng bữa xong, Hạ Chi không nỡ bỏ tiền thuê xe nữa nên mượn cớ tiêu đồ ăn để tản bộ về.
Mùa hè nóng bức, số người tản bộ bên bờ sông hóng gió nhiều khôn xiết. Mấy năm gần đây, chính phủ đã bắt đầu tập trung xây dựng thành phố, chỉ cần là những con sông lớn bắc qua thành phố thì chính phủ đều cho từ sửa lại cầu, đường xanh và làm các thể loại công viên giải trí khác nhau.
Nơi đi dạo của người dân ngày càng nhiều, thậm chí có người nắm bắt cơ hội kinh doanh, đẩy xe nhỏ ven bờ sông bán trái cây, nước uống lạnh, còn có những quả bong bóng đầy màu sắc và bóng bay phát sáng.
Gió đêm mát mẻ, thổi ngang qua người thực sự rất dễ chịu, Hạ Chi đi được một đoạn cũng dứt khoát bắt chước người khác tựa người vào lan can hóng gió, nhàm chán nhìn về phía cây cầu lớn cách đó không xa, có một nhóm học sinh trung học mặc đồng phục cực kỳ bắt mắt đang chụp ảnh.
Dù là nhìn thoáng qua, khung cảnh ấy đã đủ khiến cô cảm thấy vô cùng tươi trẻ.
Các thiếu niên thiếu nữ đều rất nổi bật, nếu không phải đám nhỏ đang mặc đồng phục áo sơ mi thuần trắng của trường nhất trung thì chắc chắn mọi người sẽ lầm tưởng bọn họ đang chụp ảnh họa báo cho một công ty người mẫu nào đó.