Hôm sau, Hạ Chi ngạc nhiên khi ‘tình cờ gặp’ em trai và các bạn của anh, Trần Lộ Hà cũng có mặt nhưng không thấy Giang Linh đâu.
Lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy Ngôn Kha ngoài đời, dáng người anh cao gầy, đẹp trai trắng trẻo. Anh mặc một chiếc áo trắng ngắn tay phối cùng sơ mi xanh lam nhạt, lại thêm nguồn năng lượng nhiệt huyết trong sáng sạch sẽ của giới trở nên cực kỳ bắt mắt.
Ngôi sao Hồng Loan* chiếu sáng, tiếc thay cô ấy đã sớm có một bạn trai ở thành phố khác rồi.
*Sao Hồng Loan tượng trưng cho sự đẹp đẽ, khoái lạc, may mắn, cưới hỏi và tình duyên.
Viên Giai Hoan kéo tay Hạ Chi kề tai nói nhỏ: "Chuyện gì thế, em trai cậu đẹp quá đi! Hèn gì cậu không thèm yêu đương, ngày nào cũng được ngắm soái ca, ra ngoài còn nhìn trúng ai được nữa?”
Nói xong, cô ấy quay lại nhìn chàng trai mình đã giới thiệu cho Hạ Chi, xì, sự đối lập có hơi thảm.
Bên Ngôn Kha có năm người, bên Hạ Chi và Viên Giai Hoan có bốn người, đợi một lúc, chủ quán tìm giúp họ thêm ba cô gái cũng muốn chơi ma sói, vừa khéo gom đủ mười hai người.
Chàng trai Viên Giai Hoan giới thiệu tên Hàn Tiêu đeo gọng kính đen lịch sự ngồi xuống bên cạnh Hạ Chi, Ngôn Kha ngang ngược kéo ghế ngồi phịch xuống bên còn lại của cô.
Ván thứ nhất, Ngôn Kha cầm phù thủy, anh thấy dáng vẻ Hàn Tiêu vừa nhìn bài đã căng thẳng sợ người khác chú ý thì biết ngay đối phương bốc trúng sói.
Nhưng lúc thảo luận anh không chỉ Hàn Tiêu mà lại bảo vệ đối phương, anh khẽ chỉ ra biểu cảm của Hạ Chi lúc xem bài không tốt.
Hạ Chi là dân thường không có tầm nhìn, đây cũng là lần đầu tiên chơi trò này nên cô không biết nên làm gì để chứng minh mình là người tốt, thế là lo lắng đến mức nói ba lần: Tôi là dân, tôi chính là dân, tôi chỉ là dân thôi.
Hàn Tiêu là sói muốn tự bảo vệ mình, chỉ đành chỉ vào Hạ Chi đang nói mình là dân kia. Hạ Chi oan ức đến bấn loạn, cũng may có tiên tri Thư Nhất Hào đứng sau tra giết được Tưởng Phương Niên là sói, nếu không thì Hạ Chi sẽ bị chết mất xác.
Lúc vote gần như cả đám đều chỉ vào Tưởng Phương Niên, Ngôn Kha chỉ thẳng vào con số của Hàn Tiêu, đêm đó đã chết hai người, Thư Nhất Hào và Hàn Tiêu.
Rất rõ ràng, nhà tiên tri duy nhất Thư Nhất Hào chắc chắn đã bị sói giết, mà Ngôn Kha hạ độc vào bài của Hàn Tiêu, anh không cần nói nhiều cũng chứng thực được thân phận phù thủy. Anh lấy thân phận của mình mạnh mẽ bảo vệ Hạ Chi, chỉ ra hai con sói còn lại, người tốt chơi với anh sẽ thắng một cách nhẹ nhàng.
Một ván chưa đến một tiếng nhưng so với một tiếng trước Hàn Tiêu còn chủ động tìm đề tài để nói chuyện với Hạ Chi, hiện tại hai người gần như không hó hé gì với nhau.
Chơi xong mất luôn tình cảm là chuyện cực kỳ tổn thương.
Ngôn Kha đắc ý nhìn Hàn Tiêu, phát hiện tầm mắt đối phương thỉnh thoảng ngó sang ba cô gái tham gia lúc sau. Ồ, anh ta nhận ra chị gái của anh lạnh nhạt nên đã tìm đối tượng mới ngay, tại sao lại giới thiệu cho Hạ Chi cái thứ đàn ông này chứ?
Anh ta xứng chỗ nào chứ?
Ván thứ hai Ngôn Kha là sói đầu đàn, Hạ Chi, Trần Lộ Hà và Chu Dương là sói con.
Chu Dương và Trần Lộ Hà đã chơi với anh vài lần nên bọn họ đều biết chơi, chỉ có Hạ Chi chơi lần đầu, vì thế vào lúc tấn công ban đêm, Hạ Chi nhìn chẳng hiểu gì, tầm mắt dõi theo ba con sói sõi đời, cảm thán: Oa, tuy rằng nhìn không hiểu nhưng ngầu quá đi!
Trời sáng, hai người trước Ngôn Kha nói xong thì anh quét mắt một vòng, cong môi nói: "Lộ luôn thân phận, tôi là thợ săn.”
Vẻ mặt Tưởng Phương Niên kiểu: Cậu mà là thợ săn, tớ là bố cậu đấy.
“Số 1, thợ săn. Số 3 muốn nói như thế, có phải tối qua đã tra được sói rồi không?”
…
“Nhìn nét mặt hẳn là đã kiểm tra tôi rồi.”
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tối hôm qua giết số 4, số 8 vừa xông lên đã bảo vệ số 4, cô là phù thủy ư? Số 4 chưa nói câu nào thì cô đã nói ngay anh ta có thể là người tốt.”
Anh nói vừa xong thì mặt cô gái số 8 đầy xấu hổ.
“Số 8 tự hủy, đêm nay có 3 thanh đao, thợ săn còn một ngày cuối cùng để giết, còn có một thằng ngốc nữa, mọi người từ từ tìm đi.”
Hạ Chi ngây ngốc, hoảng hốt nhìn Ngôn Kha, tự hủy, tự hủy là cái gì?
Nhưng trông nét mặt của hai người số 8 và số 3, Ngôn Kha đã chỉ đúng hết rồi, còn Tưởng Phương Niên tức giận muốn dậm chân, giỏi, đúng thật là thợ săn rồi.
Kế tiếp, phe sói kiểm soát trận, kiêu ngạo đến mức gần như đứng trên đài cao mà tấn công, Chu Dương xảo quyệt đá lông nheo với Tưởng Phương Niên.
“Tiểu Niên Niên, muốn nổ súng à? Khà khà, ông đây không thèm giết cậu đấy.”
Tưởng Phương Niên tức giận đỏ cả mắt, oán hận nhìn Chu Dương: "Cái thằng ngu này!”
Chu Dương nhìn Hạ Chi: "Chị ơi, chị nói xem đêm nay chúng ta giết ai đây?”
Hạ Chi cứng đờ, khẽ giải thích với âm lượng chỉ có người bên cạnh nghe thấy: "Chị không phải sói…”
Ngôn Kha nghe mà phì cười, làm sao đây, cô quá đáng yêu rồi.
“Không sao, hành động của em trai chị là để chị đánh một cách kiêu ngạo. Nếu họ nếu chỉ vào chị, em sẽ tự hủy, chị cứ thỏa sức chơi đi.”
Hạ Chi nhìn về phía Ngôn Kha, anh không thể nói chuyện, đôi mắt đen láy sáng lên gật đầu với cô.
“Phải, tớ tự hủy trước đây, tớ huỷ xong thì Thư Nhất Hào mau chóng bắt nhịp nhé, đừng để lạc nhịp của phe sói chúng ta đấy.”
Thư Nhất Hào: “… Tớ hủy cả nhà cậu bây giờ!”
Có Chu Dương quấy nhiễu, Thư Nhất Hào bị những người khác nghi ngờ, hết đường chối cãi chỉ đành lộ thân phận người dân, còn không chặn được đao nào cho thằng ngốc. Hơn nữa vòng đầu tiên Viên Giai Hoan và anh chàng cô ấy dẫn theo đã lộ thân phận dân thường ngay từ đầu vì bọn họ đã không biện giải được.
Còn thằng ngốc là ai thì đã dễ tìm hơn rồi.
Ván thứ hai, sói toàn thắng.
Qua hai ván, mọi người đã thấm mệt, Viên Giai Hoan bảo Hạ Chi đi vệ sinh cùng mình, chủ yếu muốn hỏi cảm giác của cô đối với Hàn Tiêu.
Thật ra cô không có cảm giác gì đặc biệt, hai người không tương tác nhiều. Nói thật thì bên cạnh có Ngôn Kha đối lập với anh ta hoàn toàn, cô thật sự rất khó để phân tâm chú ý tới Hàn Tiêu.
Nhưng Hạ Chi vẫn nói với Viên Giai Hoan muốn tiếp tục gặp Hàn Tiêu, ít nhất hiện tại cô vẫn có chút ấn tượng tốt, tình nguyện tiếp cận anh ta.
Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Hàn Tiêu hẹn một cô gái ra ngoài tâm sự ở trước cửa thang máy cuối hành lang.
Hạ Chi và Viên Giai Hoan nhìn nhau, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi.