Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 42: Hạ Gia Đại Nạn




Chương 42: Hạ Gia Đại Nạn
“Thác Báo.?”
Dương Nguyên Lãng vén rèm ra nhìn người đàn ông cao hai mét dẫn đầu bên kia, cũng tìm tin tức về người này.
Thác Báo!
Xuất thân không rõ, có người nói không phải là người của Bất Dạ Thành, mà đến từ nơi khác.
Mười năm trước khi đến đây, Thác Báo cũng chỉ là Võ Giả thất trọng, lập ra Thần Báo Trại không có bao nhiêu danh tiếng.
Tuy nhiên không biết Thác Báo có cơ duyên gì, mấy năm sau tu vi tăng lên liên tục, năm ngoái còn nhất cử đột phá Tiên Thiên cảnh, chấn động toàn bộ Bất Dạ Thành.
Y cũng là vị Tiên Thiên cường giả thứ mười trong khu vực Bất Dạ Thành này.
“Ngươi chính người mà Dương Thái Thu dựa vào?”
Cũng như Lang Nguyên, Thác Báo lấy thái độ hoài nghi nhìn qua Dương Nguyên Lãng.
Đám người Dương gia trấn này đêm qua còn rất ngoan ngoãn giao ra lộ phí, nhưng đến sáng nay lại thay đổi một trăm tám mươi độ, thái độ cũng trở nên cường ngạnh lên, không những không giao lộ phí, còn dám uy h·iếp ngược lại hắn.
Theo đó từ trong miệng bọn chúng, hắn là biết được Dương gia trấn vừa xuất hiện một thủ hộ thần, tu vi Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, còn chém g·iết mấy tên cường giả của Dị Lang Tộc, trong đó có một tên Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh.
Ban đầu hắn không có tin một tên thanh niên mới mười tám tuổi có thể có thực lực kia.
Tuy nhiên với trời sinh tính cẩn trọng, hắn cũng không dám làm quá, gặp người thanh niên này rồi lại nói.
Như lỡ đám người Dương Thái Thu đó nói là thật, hắn chưa làm gì có hại đến đám người Dương gia, chưa kết tử thù, vẫn có thể có hy vọng rời đi.
“Xẹt..! Ầm ầm..!”
Dương Nguyên Lãng không nói gì thêm với lại Thác Báo, hắn chỉ phất tay lên, một luồng Linh Lực kinh khủng bắn ra, ngưng khí thành cương đao, hướng về phía đám người của Thác Báo.
“Rầm rầm phốc.. Phốc..! “
“Dương Nguyên Lãng..! Ngươi..?”
Thác Báo tròng mắt muốn nức ra.

Hai mươi người mà Dương Nguyên Lãng vừa mới g·iết, đó đều là Võ Giả Cao Giai, là cao tầng của Thần Báo Trại bọn họ, chỉ trong nháy mắt đã không còn.
Hắn cũng kinh ngạc Dương Nguyên Lãng này làm người quá khắc nghiệt, không có gì cũng liền ra tay g·iết người.
Đồng thời hắn cũng thật sự sợ hãi, Dương Nguyên Lãng vừa rồi để lộ thực lực, đúng thật là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả, đám người kia nói không hề sai.
Bây giờ hắn rời đi liệu còn kịp không?
“Thác Báo! Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, ta cho ngươi một cơ hội, thần phục với ta, làm gia nô cho nhà ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không chỉ có con đường c·hết, ngươi có ba giây để cân nhắc! “
“Làm gia nô..?”
Cái con mẹ nó chứ, hắn là Tiên Thiên cường giả, làm sao có thể làm nô lệ cho người khác.
Thác Báo hắn chỉ c·hết thẳng lưng, không có chuyện quỳ gối vàng ngọc của mình xuống kẻ địch để cầu được sống.
Dương Nguyên Lãng nhà ngươi muốn làm gì thì làm đi..!
“Hử!”
Dương Nguyên Lãng cau mày, có chút không được kiên nhẫn cho lắm.
“Ta đồng ý..! Ta đồng ý làm nô bộc của ngươi!”
Nhân còn một giây thời gian, Thác Báo lấy nhanh nhất tốc độ nhận lời. Sợ chạm trễ một giây, hắn liền sẽ phải đi theo mấy chục anh em của hắn đi bán muối.
Hắn nhìn người rất chuẩn, từ trong ánh mắt của Dương Nguyên Lãng, hắn cảm nhận được sự khinh thường nồng đậm, là đối với Tiên Thiên cường giả như hắn tỏ ra khinh thường, giống như là muốn g·iết hắn đi cho khuất mắt, nhưng chỉ vì nguyên nhân nào đó nên mới miễn cưỡng giữ lại.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ gặp người nào lại xem thường Tiên Thiên cường giả như thế, ngay tại những Tông Sư gia tộc, Tiên Thiên cường giả cũng có địa vị vô cùng cao đó a.
Thấy loại tình cảnh này, nào có dám làm giá nữa, ý nghĩ c·hết đứng của hắn đã bay đi đâu mất rồi.
“Tốt lắm! Đem viên thuốc đó uống vào đi!”
“Cái này?”

Màu đen như than thế kia, trực giác nói cho hắn biết, đây không phải là thứ gì tốt.
“Ực!”
“Chủ nhân! Ta đã uống xong!”
Dù biết đây là độc dược, nhưng Thác Báo lại không dám không ăn.
Ăn hắn có khả năng sẽ c·hết, nhưng nếu không ăn thì chắc chắn phải c·hết ngay lập tức.
“Từ nay gọi ta là công tử được rồi!”
“Vâng! Công tử!”
“Thuốc ta cho ngươi là độc dược bí truyền, nhưng nó sẽ không có phát tác ngay, chỉ cần mỗi năm một lần ngươi dùng tiếp thuốc giải là được rồi!”
“Vâng! Đa tạ công tử đã chỉ rõ!”
Thác Báo trong lòng đắng chát, nói như vậy, hắn vẫn còn một năm có thể sống.
“Cái này..!!!”
Dương Thái Thu đám người nhìn một màn trước mắt triệt để không còn gì để nói.
Bọn họ nghĩ Thác Báo sẽ nghĩ đến thân phận Tiên Thiên cường giả, thà c·hết không phục, còn sẽ đại chiến với Dương Nguyên Lãng một phen để cho bọn họ một lần nữa mở rộng tầm mắt.
Thế quái nào Thác Báo lại ngoan ngoãn như con cún con thần phục rồi?
Tôn nghiêm của ngươi ở đây?
Danh tiếng Tiên Thiên cường giả của ngươi ở nơi nào rồi?
“Bây giờ ta có việc cần ngươi đi làm!”
Không quan tâm đến suy nghĩ phức tạp trong lòng đám người Dương gia, Dương Nguyên Lãng nhìn lại Thác Báo.
Tu vi đúng là quá kém, nhưng ai bảo hắn không có người thay mình đi làm việc đây.
Nói sao Tiên Thiên cảnh ở nơi này cũng có thể làm được nhiều việc, chờ khi nào đào tạo ra một đám Tiên Thiên của riêng mình, rồi xử lý tên này sau cũng chưa muộn.

“Xin công tử sai bảo!”
“Xung quanh Bất Dạ Thành có hai nhóm sơn phỉ không yếu, ngươi đi đem bọn chúng tiêu diệt hết đi, đưa hai tên cầm đầu đến đây gặp ta!”
“Vâng! Thưa công tử! Thuộc hạ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Phi Hổ Trại cùng Hùng trại, trước đây đều cùng Thần Báo Trại tề danh Bất Dạ Thành Tam Phỉ.
Tuy nhiên từ một năm trước đây hắn đột phá Tiên Thiên, đã có sự chuyển biến, hai người Mộ Dung Kiền cùng Thôi Hùng đối với hắn cung kính dị thường.
Nói thật nếu như không phải gặp Dị Lang Tộc công đánh, hắn thế nào cũng nghĩ cách đem hai nhóm Đạo Phỉ này cắn nuốt. Giờ đây Dương Nguyên Lãng muốn diệt bọn chúng, cũng vừa hay đứng ý của hắn.
“Một tên Tiên Thiên sơ kỳ, hai tên Võ Giả viên mãn, cũng xem như có chút nội tình của Tiên Thiên gia tộc rồi chứ nhỉ?”
Dương Nguyên Lãng đưa ánh mắt nhìn đến Dương Nguyên Niên đang sung sướng bên ngoài kia.
Nói thật, như lão già kia không có mộng thành lập một cái Tiên Thiên gia tộc, hắn cũng lười để ý đến việc thu nhận Thác Báo mấy tên này.
“Báo!”
“Dương Chấn? Có chuyện gì?”
Dương Chấn, Võ Giả lục giai, trước đó ở Dương gia trấn cũng là cao tầng, hiện tại lại là đội trưởng thám báo của Dương gia.
Mọi người nhìn lại Dương Chấn đến báo cáo với Dương Nguyên Lãng trước mà không tìm Dương Thái Thu, cũng không có ai ngạc nhiên.
Thực lực hiển lộ, Dương Nguyên Lãng bây giờ xem như là thủ hộ thần của Dương gia, đám người Dương Thái Thu mong muốn Dương Nguyên Lãng ở lại Dương gia càng lâu càng tốt, xem y như lão tổ để cung. Làm gì vì chút chuyện nhỏ này lại đi có ý kiến.
“Hồi đại nhân! Phía trước chúng tôi phát hiện một đám thôn dân từ Hạ Gia Trấn chạy đến hướng này, nghe bọn chúng nói là đang chạy trốn sự t·ruy s·át của Dị Lang Tộc! Không biết đại nhân muốn xử lý đám người đó như thế nào?”
Số người chạy đến hướng này của bọn họ lên đến mấy ngàn người, vì số lượng quá lớn, hai bên thôn xóm trước đó cũng có không ít xích mích, hắn cũng không thể làm chủ được.
“Hạ Gia Trấn?”
Dương Nguyên Lãng nhìn qua Hạ Uyển cùng Hạ Kiều, đây không phải là quê hương của hai người này hay là sao.
“Trước mặt kệ những người đó, bọn họ không có gây phiền toái cho chúng ta, cũng không cần quản bọn họ!”
Dương Nguyên Lãng phất tay lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.