Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh - Mạnh Chi Vãn

Chương 30: Ngoại truyện - Nguyễn Vũ Thanh (3)




Sau khi Nguyễn Vũ Thanh đến Hồng Kông, một mình leo núi suốt hơn ba giờ đồng hồ, đến một ngôi chùa nằm trên núi ở vùng ngoại ô. Cậu nghe rất nhiều người địa phương nói, đây là một ngôi chùa rất linh thiêng.

Trong sân chùa có một cây cầu nguyện rất cao, một vị cao tăng ở đây nói với cậu rằng, viết điều ước của mình treo lên cây, điều ước sẽ thành hiện thực. Cậu cầm bút, viết lên một mảnh vải đỏ, trèo lên thang rồi treo nó trên cao.

Cậu viết —

Mong Diệp Tiêu cả đời bình an thuận lợi, mọi việc đều được như ý.

Hồng Kông cách Bắc Kinh quá xa. Cậu cầu mong thần linh có thể vượt qua núi sông cách trở, thay cậu bảo vệ cô gái của cậu.

Cuộc sống ở Hồng Kông của cậu diễn ra bình thường, cũng khá suôn sẻ. Con gái của chú Trần đang du học ở nước ngoài, trong nhà chỉ có chú, mẹ và cậu.

Vào những buổi đêm, cậu thường lên diễn đàn Tieba của trường Thực nghiệm để xem. Trên Tieba có rất nhiều bài đăng về cô, thậm chí còn có một số người ẩn danh ghi lại cuộc sống hằng ngày của cô.  

Cậu đọc từng bài, từ những mô tả của người đăng, biết được hôm đó cô mặc đồ màu gì, kiểu dáng ra sao, điểm từng môn thi, biết lúc nào cô vui lúc nào cô buồn, khi nào được khen ngợi, khi nào chịu oan ức.

Trước kỳ thi đại học, nghe nói cô đã đăng ký vào Bắc Đại, đột nhiên cậu cũng rất muốn đến Bắc Kinh học, muốn đến thành phố của cô để tìm cô.

Bắc Kinh cách Hồng Kông quá xa.

Cuộc sống của cô cách cậu quá xa.

Dù cho cô vẫn ghét cậu như cũ, không muốn để ý đến cậu, dù cho sự cố gắng của cậu chẳng thể thay đổi kết cục giữa hai người bọn họ, nhưng ít nhất cậu vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy cô, để cô một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Cậu không thể kiểm soát được bản thân muốn gặp cô.

Cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được chính mình.  

Cuối cùng, cậu vẫn quyết định ở lại Hồng Kông để học đại học. Mẹ của cậu sau khi chuyển đến đây, sức khỏe lúc tốt lúc xấu, khiến cậu không an tâm. Hoàng Y Trừng cũng đăng ký học tại một trường đại học ở Hồng Kông và sẽ đến đây vào kỳ nghỉ hè.

Trường của Hoàng Y Trừng cách trường của cậu không gần, nhưng cô ấy vẫn thích đến tìm cậu. Mỗi lần đến, cô ấy đều chụp rất nhiều ảnh trong khuôn viên trường, sau đó viết một bài viết nhỏ đăng lên Weibo.

Nhưng cậu không muốn gặp cô ấy, luôn viện cớ nói mình bận, chưa bao giờ chủ động tìm cô. Sau đó, cô ấy bỗng nhiên ít đến tìm cậu hơn, nghe nói một nam sinh cùng lớp đang theo đuổi cô ấy. Gia thế của chàng trai đó rất tốt, ngoại hình cũng ổn, đối xử với cô ấy cũng rất tốt, vậy nên Hoàng Y Trừng đã đồng ý làm bạn gái của cậu ta.  

Cũng khá tốt, Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, cuối cùng cũng thoát được cái đuôi bám dai dẳng đó rồi.

Cậu tiếp tục cuộc sống của bản thân, trong sự bận rộn thường ngày, thỉnh thoảng, cậu vẫn sẽ nhớ đến Diệp Tiêu.

Cậu tìm được tài khoản Weibo của cô, cũng lưu số điện thoại của cô trong máy.

Có lẽ là vì cô quá xinh đẹp, nên trên mạng thường xuất hiện các bức ảnh và video về cô. Đôi khi, cậu tìm kiếm tên cô trên các ứng dụng. Một ngày nọ, cậu nhìn thấy một cô em khóa dưới cùng trường mở một video ngắn, trong đó là hình ảnh cô đang nhận phỏng vấn tại khuôn viên trường.  

Người dẫn chương trình hỏi: "Trong khoảng thời trung học, không viết chị Diệp Tiêu đã từng gặp một chàng trai khiến mình rung động chưa nhỉ?"

Cô trả lời: "Chưa từng."

Dường như cô đang nói với cậu hết lần này đến lần khác rằng cô không thích cậu.

Ngay cả khoảng thời gian mà cậu cho rằng họ đã từng rất thân thiết khi còn nhỏ, đối với cô mà nói, cũng không phải là một đoạn hồi ức vui vẻ.

Cô không thích cậu bé luôn trêu chọc và bám theo cô.

Người mà cô thích, sẽ không phải là Nguyễn Vũ Thanh - người khiến cô ghét bỏ như vậy.

Cậu tự hỏi trong lòng, Nguyễn Vũ Thanh, có phải mày nên học cách buông tay sớm hơn rồi không.  

Cô ấy chưa từng thích mày, từ trước đến giờ đều chưa từng thích mày.

Chú Trần có làm ăn với một đối tác, họ Hứa. Con gái của chú Hứa bằng tuổi cậu, tên là Hứa Nguyệt Ngưng, cũng học chung trường với cậu. Chú Hứa thường dẫn con gái đến nhà chơi, chú Trần rất thích Hứa Nguyệt Ngưng, còn chú Hứa cũng rất quý cậu.

Chú Trần luôn cùng mẹ trị bệnh, cùng với tiến triển điều trị, cảm xúc và sức khỏe của mẹ bắt đầu trở nên tốt hơn. Chú Trần vẫn luôn đối xử với mẹ rất tốt, dù cho công việc có bận rộn thế nào vẫn luôn về nhà ăn cơm đúng giờ. Có thể nhìn ra được, chú Trần muốn tác hợp cậu và Hứa Nguyệt Ngưng, có lẽ vì muốn nhân cơ hội để khiến mẹ cậu vui hơn.

Cậu bị ép đi ăn cùng Hứa Nguyệt Ngưng, hai người trò chuyện vu vơ về cuộc sống đại học. Trong một lần, Hứa Nguyệt Ngưng đột nhiên gửi cho cậu thông tin về một cuộc thi công nghệ, đoán rằng cậu sẽ hứng thú, địa điểm thi đấu là ở Bắc Kinh.  

Bắc Kinh.

Ngày hôm đó Hứa Nguyệt Ngưng đã nói rất nhiều chuyện, nhưng cậu chỉ đáp lại một cách hời hợt, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý nghĩ không thể kiềm chế được.

Đi tìm cô đi.

Nếu vẫn không thể buông bỏ, vậy thì hãy mượn cơ hội này để đến Bắc Kinh tìm cô một lần, thú nhận với cô mọi cảm xúc trong lòng. Cho dù cô có ghét cậu, không muốn gặp cậu, cậu vẫn muốn nói cô, Diệp Tiêu, tôi thích cậu.

Thật ra, trước khi chúng ta gặp nhau năm mười hai tuổi, tôi đã biết cậu rồi.

Cậu thích bộ dáng cô tức giận với cậu, thích sự mạnh mẽ không chịu thua của cô, thích sự dịu dàng lương thiện giấu sau lớp vỏ cứng rắn của cô, thích cô ỷ lại vào cậu, bắt nạt cậu, nhưng lại bảo vệ cậu ở đằng sau.

Cậu có biết không, Diệp Tiêu?

Tôi thích mọi dáng vẻ của cậu.

Tôi hy vọng người có thể ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu là tôi, chứ không phải là bất kỳ ai khác.  

Tôi vốn dĩ luôn thờ ơ với rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần tôi nghiêm túc và ích kỷ nhất.

Tôi muốn ở bên cậu, mãi mãi bên cậu.

Cậu đăng ký tham gia cuộc thi, buổi tối trước ngày lên đường, khi đang thu dọn hành lý trong phòng, mẹ cậu gõ cửa bước vào, ngồi xuống giường và hỏi: "Con trai, con thật sự cảm thấy thế nào về Nguyệt Ngưng? Có thích con bé không?"

Động tác gấp quần áo của cậu khựng lại, cậu thành thật trả lời: "Mẹ, con đã có người con thích rồi."

Mẹ cậu kinh ngạc: "Chuyện từ khi nào? Là người cùng trường với con à?"

Cậu lắc đầu: "Không phải, là một cô gái... con đã quen từ khi còn rất nhỏ."

"Nhỏ cỡ nào?" Mẹ cậu nhíu mày.  

Nguyễn Vũ Thanh cười: "Mười hai tuổi."

"Mười hai tuổi... khi vẫn còn học tiểu học sao?"

Nguyễn Vũ Thanh gật đầu.

Mẹ cậu cười hỏi: "Con bé trông thế nào? Có xinh không?"

Nguyễn Vũ Thanh gật đầu: "Xinh, rất xinh."

"Có ảnh không? Mau đưa cho mẹ xem nào." Mẹ kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, hào hứng nói.

Nguyễn Vũ Thanh khẽ mỉm cười, lấy điện thoại ra mở khóa, mở album ảnh riêng tư, chọn một bức ảnh của Diệp Tiêu đưa mẹ xem.

"Cô bé này thật xinh đẹp" mẹ cậu cười đến nheo cả mắt, "Tính cách thế nào? Có tốt không? So với Nguyệt Ngưng thì sao?"

Ánh mắt Nguyễn Vũ Thanh rơi xuống trên màn hình điện thoại, dịu dàng nhìn cô gái trong ảnh và nói: "Cô ấy rất tốt, cực kỳ tốt."

"Cô ấy không cần so sánh với bất kỳ ai."

Cậu sẽ không bao giờ so sánh cô với bất kỳ ai. Cậu thích cô, chỉ vì cô là Diệp Tiêu.  

Là một Diệp Tiêu mà mọi người đều cho là hoàn hảo, cũng là một Diệp Tiêu mà chính cô ấy cho rằng bản thân không hoàn hảo đến vậy.

Cô ấy không cần phải so sánh với bất kỳ ai.

Bởi vì không có ai là Diệp Tiêu.

"Con bé học ở đâu?"

"Cô ấy học ở Bắc Kinh."

"Bắc Kinh... vậy sau khi tốt nghiệp con bé định đi làm ở đâu? Có nguyện ý qua bên đây không?"

Nguyễn Vũ Thanh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: "Mẹ, nếu sau khi tốt nghiệp con muốn đến Bắc Kinh làm việc, mẹ có đồng ý không?"

"Đương nhiên là đồng ý rồi, con không cần lo cho mẹ, có chú Trần chăm sóc mẹ rồi." Mẹ vừa nói, vừa nắm lấy tay Nguyễn Vũ Thanh đặt lên đầu gối mình, xoa đầu cậu và nói:
"Con trai lớn rồi, cũng nên đi theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình."

"Con trai, trước đây là mẹ không tốt, đã làm lỡ dở con. Khi con còn nhỏ, mẹ luôn hay cáu gắt với con. Sau này khi con học cấp hai, mẹ lại bắt đầu ốm đau, làm phiền con. Những năm qua, mẹ không thể để con lớn lên trong vui vẻ, trong lòng mẹ thực sự cảm thấy rất có lỗi với con."  

Mẹ vừa nói, mắt đã rưng rưng nước, xoa đầu cậu, hỏi: "Con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Nguyễn Vũ Thanh đưa tay lau nước mắt cho mẹ: "Con chưa từng trách mẹ, thật đấy."

"Con trai mẹ thật ngoan," mẹ bật cười trong nước mắt, ánh mắt đầy mãn nguyện nhìn cậu, "Vừa đẹp trai,ưu tú, lại hiểu chuyện, biết quan tâm người khác. Cô gái mà con trai mẹ thích, chắc chắn cũng là người rất tuyệt vời."

Mẹ lại nói: "Ngày mai phải đi tìm cô ấy ngay, không được chần chừ nữa!"

"Vâng." Nguyễn Vũ Thanh mỉm cười đồng ý, "Ngày mai con sẽ đi tìm cô ấy."

Đêm trước ngày thi đấu, vừa đặt hành lý xuống khách sạn, cậu liền ngồi tàu điện ngầm đi tới Bắc Đại.

Hôm ấy tuyết rơi rất lớn, trong ánh sáng vàng nhạt của đèn đường, cậu nhìn thấy cô và một chàng trai khác đang sóng vai đi trên đường.

Tuyết rất trơn, mà khả năng giữ thăng bằng của cô lại không tốt, luôn suýt ngã. Chàng trai đó luôn nắm lấy cánh tay cô, đỡ cô bước đi.  

Có thể nhìn ra được, chàng trai này rất chín chắn, chu đáo, dịu dàng, đặc biệt quan tâm và bảo vệ đối với cô.

Hai cô gái đi ngang qua cậu.

"Cậu nhìn kìa! Trình Dĩ Hàng và Diệp Tiêu! Hai người đó thật sự đang quen nhau hả?"

"Hai người họ đã ở bên nhau lâu rồi, cả hội sinh viên chúng tớ đều biết mà. Có lẽ để tránh điều tiếng, nên cả hai đều chưa từng công khai thừa nhận."

Cậu đứng yên tại chỗ, hàng mi khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì bị gió lạnh thổi vào.

Tuyết bất ngờ rơi càng dày, phủ trắng cả đầu và bả vai cậu.

Tuyết dưới chân dày đặc, Nguyễn Vũ Thanh khó nhọc đi về phía cổng trường. Gió tuyết men theo cổ áo khoác lông vũ của cậu đi vào, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, khiến toàn thân cậu đau buốt.  

Cơn đau khiến ý thức của cậu trở nên rõ ràng hơn.

Mày vẫn đến muộn rồi, Nguyễn Vũ Thanh.

Buổi đêm ngày thi đấu, cậu cùng vài đàn anh, đàn em quen trong cuộc thi tụ tập ăn uống tại một nhà hàng. Giữa buổi, một đàn em đến từ Bắc Đại nhận được cuộc gọi thoại, là một đàn anh của cậu ấy gọi đến, tên Trình Dĩ Hàng.

"Thế nào rồi anh? Hôm nay hẹn hò với chị Tiêu Tiêu có thuận lợi không?"

"Trời lạnh quá, ăn xong liền đưa cô ấy về ngay. Cô ấy sợ lạnh."

"Đàn anh đúng thật là biết cách chiều vợ."

"Anh không chiều cô ấy thì còn chiều ai?" Chàng trai đối diện mỉm cười nói, "Đừng nói nhảm nữa, ăn xong thì về trường sớm đi, đừng uống nhiều quá, chú ý an toàn đấy."

"Biết rồi, tạm biệt đàn anh!"

"Đó là đàn anh của cậu à?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi.  

"À, đúng vậy, chủ tịch hội sinh viên khoa bọn em, Trình Dĩ Hàng."

"Anh ta có bạn gái rồi à?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi tiếp, rồi giải thích thêm, "Trước đây anh từng nghe bạn bè nhắc đến anh ấy."

"Bạn gái anh ấy là hoa khôi của trường chúng em, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại tốt bụng. Bọn em đều cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, như sinh ra là dành cho nhau vậy."

"Anh Dĩ Hàng rất biết quan tâm người khác, không chỉ học và làm việc giỏi mà tính cách cũng cực kỳ tốt. Bố mẹ anh ấy đều là giáo sư trong trường bọn em, nhưng khi tiếp xúc lại rất hòa nhã, tựa như gió xuân dịu dàng vậy."

"Nghe nói cả hai vị giáo sư đều rất thích chị Tiêu Tiêu."

Động tác gắp thức ăn của Nguyễn Vũ Thanh khựng lại rất lâu, cậu lặng lẽ nhìn đĩa thức ăn trước mặt, như thể việc nhấc tay lên cũng khó khăn.  

Trên thế giới này, có người có thể mang lại cho cô nhiều hơn, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Cậu nên chúc phúc cho cô.

Nếu không thì cậu còn có thể làm gì được nữa?

Vốn dĩ, cô vẫn luôn ghét cậu nhất, chưa bao giờ thích cậu cả.

Sau khi trở về Hồng Kông không lâu, trong một buổi học bóng rổ, anh lại gặp Hứa Nguyệt Ngưng. Cả hai bọn họ chọn chung môn bóng rổ.

Nguyễn Vũ Thanh không ngờ rằng, Hứa Nguyệt Ngưng bình thường trông có vẻ dịu dàng, thanh tú, thực ra tính cách lại vô cùng bướng bỉnh. Cô nhất định phải thắng khi chơi bóng rổ cùng với nhóm nam sinh, sau khi thắng sẽ tự hào nói với cậu, cậu thua rồi, Nguyễn Vũ Thanh.

Mày thua rồi, Nguyễn Vũ Thanh.  

Nguyễn Vũ Thanh nghĩ, có lẽ cậu nên học cách chấp nhận người khác thôi.

Hứa Nguyệt Ngưng vẫn thường cùng chú Hứa đến nhà cậu chơi. Cậu dần dần mở lòng, trò chuyện với cô, và phát hiện ra rằng thực ra cậu và cô cũng khá ăn ý với nhau. Họ có không ít chủ đề chung, thường vô tình chọn cùng một môn học tự chọn, hoặc tham gia cùng một dự án thực tế xã hội. Hứa Nguyệt Ngưng rất hiếu thắng, làm gì cũng muốn hơn thua với cậu, mỗi khi thắng được cậu cô đều sẽ rất vui. Tính cách của Hứa Nguyệt Ngưng dịu dàng, nhưng đôi lúc cũng hay làm trò, khi cãi nhau với cậu thì nhất định phải bắt cậu nhường trước.

Không biết từ lúc nào, họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc.

Sau này, Hứa Nguyệt Ngưng tỏ tình với cậu, bọn họ chính thức ở bên nhau.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm việc ở một ngân hàng đầu tư, còn cô ấy thì làm ở một nhà xuất bản.  

Hai năm sau khi đi làm, cha mẹ hai bên bàn bạc và quyết định để họ kết hôn.

Một tuần trước lễ cưới, cậu gọi điện cho Diệp Phong, hỏi em ấy có muốn đến tham dự không.

Diệp Phong đồng ý rất dứt khoát.

Tối hôm đó, trên đường từ công ty về nhà, Nguyễn Vũ Thanh bất ngờ nhận được một cuộc gọi.

Trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên – Diệp Tiêu.

Cậu ngập ngừng một chút, rồi bắt máy.

Người bên đầu dây bên kia đã uống say, nói rằng nhất định phải nói một câu với cậu.

Cô nói, cô ghét cậu, rất ghét cậu.  

Có tiếng của một người đàn ông truyền qua điện thoại, sau đó cô cúp máy.

Gió xung quanh nổi lên, Nguyễn Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa bị ngắt, chỉ cảm thấy thật châm chọc, cậu nhếch môi nở một nụ cười cay đắng.

Cậu bị người mình thầm yêu ghét lâu đến như vậy, cũng không phải là chuyện tồi tệ.

Ít nhất, cô vẫn luôn nhớ đến cậu.

Ít nhất, sau khi cô uống say, vẫn còn nhớ rằng cô ghét cậu, rồi cố tình gọi điện chỉ để nói cho cậu nghe điều này.

Cậu nghĩ như vậy, rồi đột nhiên nhóm bạn cấp ba trên WeChat không ngừng gửi tin nhắn tới:

"Tuyệt cú mèo luôn, có một em gái ở trường thực nghiệm gửi cho tớ. Chúng ta tốt nghiệp được bảy, tám năm rồi nhỉ, không ngờ anh Thanh và nữ thần Diệp lại một lần nữa nổi tiếng nhỉ."

"Mấy đứa nhóc vẫn còn đu cả couple nữa. Còn phải nói, mấy nhóc đó tìm đâu ra những bức ảnh này, nhan sắc này, đúng là tuyệt vời."  

"Ơ này, anh Thanh có vợ rồi mà cậu không biết à?"

"Tớ chỉ cảm thán chút thôi. Ai mà chẳng biết họ không thành đôi được, nếu thành thì đã thành từ lâu rồi không phải sao?"

Nguyễn Vũ Thanh trượt ngón tay qua bài viết, nghĩ đến cuộc gọi kỳ lạ vừa rồi, tim cậu nặng trĩu như có một tảng đá đè lên.

Cậu dùng điện thoại đăng ký một tài khoản trên diễn đàn Tieba, đặt tên người dùng là một chuỗi ký tự lộn xộn, rồi để lại một bình luận dưới bài viết: "Diệp Tiêu không thích Nguyễn Vũ Thanh, chỉ có sự chán ghét."

Tựa như một đứa trẻ đang hờn dỗi, cậu dùng cách ấu trĩ nhất để trút bỏ sự bất mãn của mình.

Lần tiếp theo Nguyễn Vũ Thanh đăng nhập lại vào tài khoản đó là vào một buổi chiều cuối tuần, hai tháng sau khi kết hôn.  

Bầu trời hôm ấy tối sầm, như sắp đổ mưa, trong phòng không thể không bật đèn. Cậu mở máy tính chuẩn bị xử lý vài tài liệu, chợt nhớ ra việc mình từng dùng số điện thoại đăng ký tài khoản diễn đàn đó, thấy hành động đó quá ngớ ngẩn, nên quyết định xóa tài khoản đi cho xong.

Thế nhưng, vừa đăng nhập, cậu đã thấy có một thông báo có người trả lời bình luận.

Sau khi cậu bình luận không lâu, có một người đã trả lời:

"Là giả. Còn bịa đặt nữa liền kêu người đăng bài block."

Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của người đó, là hình Châu Kiệt Luân.

"Tớ thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân nhất."

"Tớ còn lén đăng ký tài khoản trên diễn đàn, cậu đoán thử xem mật khẩu là gì? Chữ cái viết tắt của 'Diệp Tiêu yêu Châu Kiệt Luân', cộng thêm 1314. Tài khoản chơi game của tớ cũng là cái này, bố mẹ tớ tuyệt đối đoán không ra luôn."  

Hồi tiểu học, Diệp Tiêu từng nói với cô bạn ngồi sau mình như vậy. Không hiểu tại sao, Nguyễn Vũ Thanh lại nhớ mãi.

Đầu óc cậu bỗng trở nên rối loạn, trái tim dường như bị mất khống chế, đập dữ dội không theo bất kỳ quy luật nào.

Cậu nhấn vào trang cá nhân của người đó, nhưng trang này đã được cài đặt chế độ riêng tư. Cậu lập tức mở trang đăng nhập, nhập tên người dùng, sau đó thử nhập mật khẩu mà mình nhớ.

Đó là một chuỗi mật khẩu rất đơn giản, nhưng tay cậu lại luôn run rẩy, không nghe theo ý mình. Cậu phải nhập đi nhập lại vài lần mới đúng, và trang web hiện ra giao diện đăng nhập thành công.  

Trên trang cá nhân, chỉ có hai câu.

Câu đầu tiên, được đăng vào ngày họ gặp nhau lần đầu tiên.

Nội dung là — Người ghét nhất: Nguyễn Vũ Thanh.

Câu thứ hai, được đăng vào hai tháng trước:

Nội dung là — Người thích nhất: Vẫn là Nguyễn Vũ Thanh. Chỉ có Nguyễn Vũ Thanh.

Nguyễn Vũ Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đầu óc "ong ong" trống rỗng.

Bên tai đột ngột vang lên tiếng sấm "ầm ầm", ngay sau đó là mưa rơi xối xả.

Yết hầu của cậu khẽ chuyển động, chỉ cảm thấy tầm nhìn mờ đi, ánh đèn vàng nhạt trước mắt dường như nhòe thành một mảng lớn. Ngón tay cậu vô thức nắm lại, rồi lại buông ra.

"Chồng ơi! Trời mưa rồi! Anh đóng cửa sổ phòng ngủ lại giúp em với!"

Giọng của Hứa Nguyệt Ngưng từ phòng tắm vọng ra. 

Cậu giật mình trở về thực tại, thẫn thờ đóng máy tính lại, muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ, nhưng lại không thể bước nổi dù chỉ một bước.  

Ngoài cửa sổ là tán lá cây rậm rạp, bị gió và mưa quật vào, phát ra tiếng xào xạc.

Nguyễn Vũ Thanh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biểu cảm gì.

Bất chợt, cậu hồi tưởng lại hình ảnh Nguyễn Vũ Thanh năm mười hai tuổi.

Nguyễn Vũ Thanh Năm 12 tuổi gặp một cô bé trông giống như một nàng công chúa. Nhưng cậu biết, cô nào có phải là một nàng công chúa thực sự. Một nàng công chúa thực sự sẽ không giấu đi con người thật của mình. Một nàng công chúa thực sự sẽ không bao giờ không dám khóc lóc, không bao giờ không dám kêu đau, chỉ có thể lén lút thổi vào vết thương của mình khi không có ai bên cạnh.

Cậu không thể kiểm soát được mong muốn đối xử tốt với cô, bao dung và bảo vệ cô, để cô có thể trở thành một nàng công chúa thực sự khi ở bên cậu.  

Cậu cùng cô làm bài tập, cùng cô chơi đùa, cùng cô cười. Khi cô buồn bã, tủi thân, cậu sẽ lau nước mắt cho cô. Khi cô kiệt sức đến mức không đi nổi, cậu sẽ cõng cô trên lưng.

Cậu hạ quyết tâm rằng sau này sẽ luôn đến cùng một nơi với cô.

Bởi vì cậu muốn mãi mãi ở bên nàng công chúa của cậu.

Nguyễn Vũ Thanh Năm 12 tuổi, vì giận dỗi mà buông lời lạnh nhạt với cô, nói rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại tìm cô nữa. Buổi tối hôm chia xa với cô, vì không muốn phải chuyển nhà, cậu đã cãi nhau kịch liệt với mẹ, cuối cùng bị mẹ lôi lên tàu hỏa.

Nguyễn Vũ Thanh năm 13 tuổi, sau khi chuyển nhà vào trong thành phố, ngày ngày đều nghĩ về cô. Cậu dự định đi tìm cô, nhưng lại nhận được tin mẹ mình tự sát và đang được cấp cứu, cậu túc trực ở ngoài hành lang bệnh viện suốt một tuần trời. Cậu lén lút quay về trường cũ để nhìn cô, nhưng lại không đủ can đảm để xuất hiện trước mặt cô, nói với cô dù chỉ một câu.  

Nguyễn Vũ Thanh năm 14 tuổi, học hành điên cuồng, tự nhủ rằng mình không thể sa ngã và buông thả. Cậu phải vực dậy bản thân, vì cậu cảm thấy rằng cô vẫn đang đợi cậu.

Nguyễn Vũ Thanh năm 15 tuổi, thi vào cấp ba cao thứ hai toàn thành phố và được phân vào cùng một trường trung học với cô.

Nguyễn Vũ Thanh năm 16 tuổi, nghe cô nói với mọi người rằng cô không quen cậu, thấy cô coi cậu như người xa lạ. Nhìn thấy cô bị phạt đứng ở hành lang, cậu liền nói dối bật lại giáo viên chủ nhiệm, chỉ để cô có thể sớm về lớp nghỉ ngơi. Khi phát hiện cô bị sốt mà vẫn tham gia kỳ thi, cậu kéo rèm cửa sổ để chắn gió cho cô, khoác thêm áo đồng phục dày cho cô, giúp cô chấm bài thi và âm thầm dùng cái bóng mình trên tường để ôm lấy cô.

Nguyễn Vũ Thanh năm 16 tuổi, vì để cô có thể thuận lợi học ban xã hội, cậu chủ động tìm gặp thầy Lạc nhờ giúp đỡ, điều ước vào năm mới của cậu là hy vọng tất cả những ước nguyện năm mới của cô đều thành hiện thực.  

Nguyễn Vũ Thanh năm 17 tuổi, nghe cô nói với cậu rằng chúng ta không phải là bạn. Thấy cô bị chai bia đập trúng lưng, lòng cậu đau đến mức không thở nổi, nước mắt lập tức trào ra. Khi cô bị dị ứng và sốt cao trong đêm, cậu hoảng hốt cõng cô chạy điên cuồng dưới cơn mưa lớn. Cậu cẩn thận ủ ấm tay cho cô khi cô ngủ thiếp đi ở bệnh viện, trước thời khắc chuẩn bị đi Hồng Kông luyến tiếc nhìn cô không biết bao nhiêu lần.

Nguyễn Vũ Thanh năm 17 tuổi, một mình leo núi hơn ba tiếng đồng hồ, cậu treo một mảnh vải cầu nguyện cho cô lên cây nguyện ước trong chùa.

Nguyễn Vũ Thanh năm 20 tuổi, một mình đến Bắc Đại, nhìn thấy cô ở bên một chàng trai khác ở trong khuôn viên trường.

Nguyễn Vũ Thanh năm 21 tuổi, cố gắng bắt đầu mối quan hệ yêu đương với một cô gái khác.

Nguyễn Vũ Thanh năm 27 tuổi, cuối cùng cũng triệt để buông bỏ cô.  

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa như thác đổ, "lộp độp" gõ vào khung cửa kính đang mở một nửa.

Giữa khung cảnh mưa lớn dữ dội, thế giới dường như rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa vang vọng.

Cậu đau đớn nhắm chặt mắt lại, bàn tay siết chặt thêm lần nữa. Móng tay cậu cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại dấu vết đỏ thẫm.  

Đã quá muộn rồi.

Cơn mưa này đến quá muộn rồi, muộn mất trọn vẹn 15 năm.

Cậu dành 15 năm để chờ đợi, rồi lại phải dùng cả đời mình để hối tiếc.

Hóa ra, câu chuyện giữa bọn họ vốn dĩ không cần phải kết thúc từ năm 12 tuổi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.