11
"Bùi Tri Lâm, rốt cuộc anh muốn gì? Anh có thể cho em thả lỏng không?"
Không khí im lặng quá sức chịu đựng nên tôi phải thấp giọng hỏi anh ấy.
Bùi Tri Lâm không nói gì sau khi rời khỏi người tôi, mở cửa bước ra ngoài.
Anh ấy lại muốn ki/ếm chuyện gì đây? Muốn chuẩn bị dụng cụ tr/a t/ấn mới sao?
Tôi nhìn sợi xích ở mắt cá chân và quyết định ở lại.
Một lúc lâu sau, Bùi Tri Lâm quay lại với một bức ảnh trên tay.
Anh cúi đầu xuống, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh nên đành phải bám ch/ặt vào tấm ga trải giường bên dưới anh.
Một giây sau, Bùi Tri Lâm đi đến mép giường, quỳ một gối xuống.
Bức ảnh rơi xuống trước mắt tôi.
Bùi Tri Lâm mười tám tuổi lén hôn lên trán tôi trong lớp học.
Anh nói với tôi với giọng gần như c/ầu x/in:
"Không có ai khác, từ trước đến nay chỉ có em."
"Anh còn tưởng Vương Giai Giai gửi bức ảnh này cho em nên em muốn từ chối anh."
"Lăng Nghi, đừng đi."
Bùi Tri Lâm ngước mắt lên nhìn tôi, anh ấy đang dụ dỗ tôi vui vẻ cùng anh ấy.
Khí tức nguy hiểm quá mạnh, bản năng của một con thú nhỏ khiến tôi lùi lại.
Bùi Tri Lâm đến gần tôi chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là hơi thở của tôi và anh ấy hòa vào nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Nếu em không chấp nhận thì anh định làm gì?”
Bùi Tri Lâm nhẹ nhàng lui lại.
Tôi hơi hụt hẫng, anh ấy sẽ bỏ cuộc à?
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên tìm anh, nhưng lại nhìn thấy bàn tay nổi gân xanh của Bùi Tri Lâm đang ôm lấy mắt cá chân bị khóa, vén quần lên, từng chút một để lộ làn da trắng nõn.
Sau đó, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn như một con thú, đi theo dấu vết ướt át, để lại những dấu vết.
Đau và ngứa.
Tôi chống cự, ngồi dậy tiến đến trước mặt anh, bịt mắt anh lại, ngăn cản hành động của anh:
"Anh sẽ không rời đi, anh rất thích em."
Bùi Tri Lâm thậm chí còn phấn khích hơn, lần này còn để lại nhiều dấu ấn hơn.
Tôi bị tr/a t/ấn cho đến khi tôi buồn quá nên chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, sợi xích quanh mắt cá chân mình vẫn chưa được tháo ra.
12
Tôi ngồi dậy với cái eo đ/au nhức, đ/á vào cơ bụng của Bùi Tri Lâm: "Cởi ra cho tôi!"
Nào ngờ Bùi Tri Lâm lại quay lại xoa đầu tôi.
Tôi hết m/ắng mỏ rồi van xin nhưng cuối cùng tôi vẫn không được tự do.
Với đôi môi đỏ mọng và sưng tấy, tôi chỉ vào phòng tắm và thử lần cuối:
"Tôi cần đi vệ sinh, anh có thể để tôi đi trước được không?"
Bùi Chỉ Lâm cười lắc đầu: "Không được, bảo bối còn muốn chạy."
Tôi lo lắng: “Vậy tôi đi vệ sinh bằng cách nào?”
Anh nhấc chăn bông đứng cạnh giường, từ từ rút ra sợi dây xích dài giấu dưới gầm giường.
Tôi ch*t lặng, chẳng trách tối qua tôi không có cảm giác bị kéo, hóa ra phía dưới lại có đoạn dài như vậy.
Tôi khó tin nhìn anh nhưng lại được Bùi Tri Lâm bế vào phòng tắm.
Nhìn bề ngoài, sợi dây này đủ dài để tôi có thể di chuyển quanh phòng.
Âm mưu tình yêu cưỡ/ng ch/ế gì thế, tôi đã ngốc hoàn toàn luôn rồi.
Có điều gì đó không ổn, thật sự có điều gì đó không ổn, tôi không hiểu nổi điều gì đã khiến Bùi Tri Lâm có ảo tưởng, khiến anh ấy làm điều này.
Trở lại giường, tôi chủ động vòng tay qua cổ Bùi Tri Lâm: “Anh Tri Lâm, anh nói thật đi.”
Vẻ mặt kiên nhẫn của anh ấy đã x/á/c nhận sự nghi ngờ của tôi.
Tôi kiên trì xoa tai và thái dương anh ấy cho đến khi anh ấy nói:
"Thì ra anh thích ở bên cạnh Vương Giai Giai."
Những chii tiết mà tôi đã bỏ qua và giấu kín trong ký ức tràn đến.
Trước khi xuyên không, tôi luôn bị buộc phải làm theo cốt truyện. Mãi cho đến khi Vương Giai Giai từ chối gả cho tôi, tôi mới có thể rũ bỏ được mọi thứ.
Nhưng trong mắt Bùi Tri Lâm, những hành vi đó không được lựa chọn.