Kì nghỉ tết năm nay kéo dài nghỉ 14 ngày, mới sáng 25 âm lịch tiếng lợn kêu thảm thiết đã vang lên trong làng, ngày tết họ mổ lợn để ăn tết, Trần Thiên Nam năm nay ông bà không ở nhà, quyết định đi mua từ a tới á, mỗi bánh chưng là có ý định gói, cô Linh chú Sơn bên kia cũng ăn tết ở bên này cùng, ông bà không có nhà thành ra cô chú là người lớn ở bên này mấy hôm nữa còn tiếp khách chúc tết.
- Alo, anh nghe rồi cu.
Thằng Lân gọi điện cho Trần Thiên Nam đang ngồi dạng háng ở ngoài vườn ngáp ruồi, trong nhà mấy đứa em đã lau nhà lau cửa chuẩn bị đón năm mới, vẫn là tiêu chí mình đường đường là một thằng anh việc dọn dẹp không thể tranh phần các em làm được, thế là hắn chạy ra đây ngồi ngáp ruồi từ sáng đến trưa.
- Nhà tao vừa mổ xong con lợn, sang làm tí rượu tết.
- Ok, năm phút có mặt.
Trần Thiên Nam tắt điện thoại chạy vào trong nhà thay quần áo, vừa đi ra con bé Thảo đã ngó ngó hỏi.
- Anh đi đâu á?
- Đi giao lưu ngày tết, hỏi làm gì dọn nhà cửa đi, về anh mà còn thấy bụi đừng hòng có một xu mà sắm đồ.
- Hi hi em biết rồi, anh cứ yên tâm.
Nói đến tiền một cái các em dù có ai oán cũng phải nuốt trở ngược vào trong lòng, tiếp tục công cuộc dọn dẹp của mình, Trần Thiên Nam lấy xe ra phóng vèo vèo đi mất hút, Lê Huyên Huyên nằm dài ra ghế trên tay là rẻ lau.
- Sao cảm thấy việc dọn nhà này lại mệt như vậy cơ chứ? Haiz.
Lúc đầu Lê Huyên Huyên còn vui vẻ để đón cái tên nguyên đán đầu tiên của mình sau hơn một nghìn năm, nhưng mà hiện tại cơ thể dã rời, công việc dọn dẹp nhà cửa này hình như có thể rút đi hết sức lực của bản thân.
Phóng xe vào nhà thằng Lân đã thấy cỗ được dọn lên, cũng không có dọn phụ mà bị các ông các bác kéo vào bàn uống nước ngồi nói chuyện, hiện tại Trần Thiên Nam như vì sao sáng trên bầu trời, là niềm kiêu hãnh của làng, đạt giải nhất cấp quốc gia, huy chương vàng cấp quốc tế, được ví như trạng nguyên thời hiện đại của làng.
Các cụ các ông không thể để trạng nguyên vào bếp dọn cỗ được, mặt mũi các cụ biết để đi đâu, người ngoài họ nói, đấy trạng nguyên người ta tới chơi vinh hạnh cho cả nhà còn bắt dọn dẹp các thứ, có trăm cái miệng cũng không nói lại nổi.
Cỗ dọn xong Trần Thiên Nam được ngồi với các ông các bác, làm hắn gãi mũi không thôi, phong tục miền Bắc thiên hướng về gia trưởng từ thời xưa để lại, hiện tại đã phai nhạt rất nhiều không còn phân chia trên dưới, nhưng các ông các bác uống rượu thường ngồi còn nhau, các bà các cháu ngồi cùng nhau, tiện cho việc ăn uống chè chén của đàn ông, tiện cho các bà tám với nhau trong mâm cơm.
Bên họ hàng nhà thằng Lân quây Trần Thiên Nam quay tròn, cứ ông một chén mời người tài, bác một chén mời trạng nguyên, chú một chén mời thằng cháu tuổi trẻ tài cao, anh một chén chúc ngày tết.
"Định vây công mình."
Trần Thiên Nam dĩ nhiên là vận công đẩy bớt một phần rượu bay hơi hết trong người, các bác các chú tới bao nhiêu uống bấy nhiêu không sợ, hắn uống chứ không có say nát, cũng chẳng mang t·iếng n·ổi, tới khi các ông các bác lăn ra mâm ngáy khò khò Trần Thiên Nam mới cùng các cô dọn dẹp mâm chén.
- Chịu mày, uống hơn trâu còn chả đỏ mặt.
Thằng Lân hôm nay uống được hai chén mặt đỏ như quả táo tàu, nhìn Trần Thiên Nam vá cả lít rượu vào người mặt chả có một tia đỏ ửng, Trần Thiên Nam nhún vai, hắn đúng là uống nhưng vừa đủ tầm, còn lại hắn đẩy ra hết.
- Thôi ngủ đi, tao về, mấy nữa qua tao.
- Ok.
Trần Thiên Nam phóng xe về thấy nhà cửa đã sáng sẽ sáng loáng hài lòng gật đầu, đi xuống bếp thấy Lê Huyên Huyên như thầy cúng, bấm quyết lẩm bẩm thần chú gì đó trong miệng, đám chị em Thương Thảo, Anh Thư ở một bên trợn mắt theo dõi.
- Thanh Thủy Quyết đi.
Một làn sóng màu xanh lam quét qua cả gian bếp, đồ đạc giống như bị một loại nước thần kỳ tẩy rửa toàn bộ, Trần Thiên Nam cũng trợn to mắt chửi bậy trong lòng.
"Con mợ nó."
Bốn người đều kinh dị trợn mắt nhìn, đây đâu còn là người nữa, đây là thần tiên rồi, Trần Thiên Nam hâm mộ đến mức nhỏ cả dãi thèm muốn không thôi.
- Chị Huyên Huyên dạy em đi.
Ba người Thương Thảo, Anh Thư điên cuồng lao tới ôm lấy Lê Huyên Huyên muốn đối phương dạy mình thủ đoạn của thuật sĩ, Lê Huyên Huyên lắc đầu nói.
- Ba người đều không có tư chất, dạy cũng không thi triển ra được.
Lê Huyên Huyên thấy đã sạch gật đầu hài lòng, thấy Trần Thiên Nam liền nói.
- Chúng ta đi mua đồ sắm tết.
- À à ok chị.
Trần Thiên Nam như người tỉnh mộng bị Lê Huyên Huyên kéo đi, mấy người thay quần áo lấy xe phóng ra thị trấn huyện bên, cơ sở hạ tầng ở đây càng ngày càng mở rộng, nghe đâu một hai năm nữa lên cấp thị xã.
Lại đi mua quần áo, lần này không mua nhiều mỗi người hai ba bộ đi chơi Tết, lúc thanh toán Trần Thiên Nam lại gặp ông chú tổng giám đốc công ty xây dựng số 3, lần này đi bên cạnh là một em gái rất trẻ, nhìn mặt cứ như học sinh cấp ba, bất quá ba vòng thuộc vào loại khủng, lại có bồ mới Trần Thiên Nam khâm phục, có tiền quả nhiên sung sướng, nay một em mai một em khác.
Lúc Trần Thiên Nam nhìn qua cô gái kia thậm chí còn ưỡn ngực lên như muốn khoe thứ v·ũ k·hí khủng bố của mình với hắn, bất quá Trần Thiên Nam không có để ý, có cho không hắn cũng ứ thèm chứ đừng nói là câu dẫn.
- Chị ơi thanh toán ạ.
- Chờ chị một chút.
- Của em hết một tỷ hai trăm ba mươi triệu.
Trần Thiên Nam nhìn hai cái túi xách mà Lê Huyên Huyên mua, phá gia chi tử là đây, trung tâm thương mại này dạo gần đây đầu tư thật, có bán cả túi xách xịn xò của Gucci, mở rộng ra các loại mặt hàng xa xỉ ở chỗ này, người lãnh đạo có tầm mắt thật.
- Chuyển khoản đi chị.
Thẻ đen lần trước Lê Huyên Huyên não cá vàng không biết đã làm rơi ở đâu mất, vì thế mới có cái chuyện còng lưng ra dọn nhà, nếu không đã chẳng nằm ườn một chỗ như cá ướp muối lâu rồi, đợi đấy mà dọn nhà.
"Ting."
- Được rồi em, lần sau lại đến ủng hộ bên chị nhé, sắp tới có một lô hàng mới về hết sức sang trọng đẳng cấp.
- Thôi chị ơi, em nghèo rách đũng đến nơi rồi, bye chị.
Chị nhân viên cười mỉm, trong lòng thì gào thét cũng muốn nghèo rách đũng như Trần Thiên Nam, nghèo tới mức cả tỷ bạc chẳng chớp mắt lấy một cái. Giám đốc công ty xây dựng số 3 ở một bên khóe miệng khẽ giật giật, sao cứ có cảm giác đây là đang xiên xỏ mình.
- Anh, em cũng muốn.
- Để lần sau đi.
Mua đủ thứ linh tinh từ kẹo bánh, dây đèn nháy, loa đài các thứ...phải thuê cả một chiếc xe tải nhỏ trở đồ về, mua đồ là Lê Huyên Huyên chỉ đạo còn trả tiền đều là Trần Thiên Nam, tài khoản sắp chạm đáy xã hội đến nơi rồi.
Chiều tối cũng về đến nhà, Trần Thiên Nam test luôn cặp loa karaoke ngót 200 triệu, đúng là đắt nó sắt ra miếng, hắn hát không hay cho lắm qua cái loa cứ ngỡ mình là ca sĩ bolero, tiền bạc có thể làm cho cuộc sống muôn màu, bất quá hiện tại hắn đã chạm đáy xã hội, còn không biết lấy cái gì đem đi cầm cắm lấy tiền ăn nốt cái tết đây.