Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 154: Vay Tiền Sắm Tết




Sáng ngày 30 tết, cả nhà đi chợ tết chơi, mua sắm nốt dầu muối linh tinh, chợ xã đông gấp mấy chục lần ngày thường, người ta đi mua sắm cho ngày tết đông nghịt.
- Nam, mua bóng bay?
- Hết tiền rồi chị.
- Nam, mua một ít mứt dừa.
- Hết tiền rồi chị.
-...
Cứ mỗi lần Lê Huyên Huyên đòi mua cái này, mua cái kia Trần Thiên Nam đều chỉ trả lời một câu, sự thật đúng là như vậy, tiêu sài ăn chơi một phen mát máy bây giờ tình trạng chạm đáy xã hội, không biết sống kiểu gì qua cái tết nữa, đột nhiên thấy thằng Tú thổ hào ở đằng trước liền tươi tỉnh.
- Ê bạn hiền.
Thằng Tú nắm tay em Bảo Trân vui vẻ lắm đi mua sắm đồ, thấy Trần Thiên Nam gọi mình thằng Tú kéo Bảo Trân đi lại.
- Cũng đi sắm tết?
- Hỏi thừa, có chuyện muốn nói nhỏ, quan trọng.
Thằng Tú nghe Trần Thiên Nam bộ dạng thần thần bí bí liền buông tay Bảo Trân ra bị kéo sang một bên.
- Có chuyện gì mà mày thần thần bí bí thế?
- Cho vay ít tiền sắm tết cái, vã quá.
Thằng Tú trợn mắt trắng dã, điệu bộ chủ tịch uy phong hôm trước trong phòng họp vương bá chi khí làm nó hâm mộ thằng bạn mình không nói, nói một câu là phó tổng, hai câu là giám đốc, nay kéo mình ra một góc thần thần bí bí vay tiền, hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây, hay là đang thử lòng mình? Không cho liền đuổi cổ khỏi công ty luôn, dám chắc nghiêng về phía sau nhiều lắm, Tú tự bổ não mình một phen.
- Bao nhiêu?
- Mày còn bao nhiêu đã?
- Hơn chục tỏi.

- Vãi lúa, nhiều thế?
Trần Thiên Nam khá kinh ngạc, thời kỳ đỉnh cao của mình trong tài khoản không nổi mười tỷ, mà thằng Tú cận mở miệng một cái đã là hơn mười tỷ, thằng Tú như nhìn người trời ngơ ngác hỏi Trần Thiên Nam.
- Mày thật sự không có tiền?
- Hỏi thừa, nếu có tao vay làm gì, bắn cho tạm vay 1 tỷ đi.
Người ở bên cạnh đi qua nhìn hai thằng như bệnh thần kinh, cái gì mà vay tạm một tỷ, tiền là lá mít chắc hay đang ảo tưởng về giá trị của đồng tiền.
"Ting"
- Rồi đấy.
- Ok bạn tốt, bao giờ có thì tao trả.
Trần Thiên Nam tự nhiên lại cảm giác tự tin hẳn, ưỡn ngực trở về chỗ đám Lê Huyên Huyên.
- Có tiền rồi?
Lê Huyên Huyên cười tươi hỏi, Trần Thiên Nam đen mặt, quên mất nữ quỷ Huyên Huyên này mũi với tai còn thính hơn cún, chuyện hắn vay tiền thằng Tú chắc chắn bị đối phương nghe từ đầu tới cuối.
- Vay nặng lãi đấy chị.
- Vậy đi mua đào, mua quất, mua bóng bay...
Lê Huyên Huyên cười tươi rói vừa nói vừa đếm ngón tay, làm cho không ít các thanh niên trai tráng muốn lăn ra ngất xỉu.
- Mua, mua hết.
Bây giờ mình là người có tiền rồi, tiêu pha một phen còn lại tính sau, không trả được thì bùng luôn, khỏi trả.
Lại một phen mua sắm đào quất, bóng bay, xúc xích...Lê Huyên Huyên ngắm trúng cái gì đều mua cái đấy, Trần Thiên Nam đều là người trả tiền, mấy chị em đi một vòng chợ mua sắm đã đủ, đào quất chợ 30 vẫn thấy bán khá nhiều, không có kiểu chặt bỏ không bán như trên mạng, người mua người bán rất tấp nập.

Mang cả đống đồ về Trần Thiên Nam tự mình trang trí cây đào, buộc lì xì đỏ lên cây, treo bóng đèn led, bóng bay, cả căn nhà đều giăng kín đèn led từ cổng cho tới xung quanh ngôi nhà, đây là kiệt tác của Lê Huyên Huyên, chỉ vì một lý do phải sặc sỡ nhất làng, hiện tại tối đến cứ gọi là sáng quắc, nhấp nháy muốn lòi con mắt ra mà nhìn.
Buổi chiều ở nhà làm bữa cơm tất niên ngày tết mời tiên tổ các cụ kị về đón tết với con cháu, Trần Thiên Nam cùng con bé Anh Thư đi vào trong mộ bố mẹ dọn dẹp lại một lần nữa, thắp nhang cho bố mẹ.
- Hức hức.
Con bé Anh Thư vừa dọn dẹp vừa khóc, Trần Thiên Nam xoa xoa đầu con bé.
- Đã hứa không khóc trước mặt hai người rồi cơ mà.
- Em không khóc.
Anh Thư đưa tay quệt nước mắt lộ ra một nụ cười méo mó, Trần Thiên Nam lau nước mắt cho con bé cười cười.
- Về thôi.
- Vâng anh.
Buổi tối không đi đâu chơi cả, ở nhà thắp hương cho tổ tiên, Trần Thiên Nam nằm dài trên ghế xem táo quân, chả năm nào hắn bỏ tiết mục này, vừa hay vừa thâm thúy phê phán những thói hư tật xấu nổi bật trong năm vừa qua.
Lê Huyên Huyên cười khanh khách ở một bên xem.
- Nam, táo giao thông kia sao không nhận hối lộ?
- Người ta liêm khiết.
- Liêm khiết gì mà bụng to như thế?
- Người ta vất vả.
- Vất vả cái gì cơ?
- Vất vả ăn hối lộ.

Xong chương trình táo quân hơn mười giờ cả đám kéo nhau ra ngay ngã ba trước nhà, nơi đó đã có một đống củi lửa lớn, lác đác có mấy người, đều là người làng người xóm thuộc tổ 7, tổ chức nhóm lửa nướng đồ, bật nhạc tết, uống bia với nhau chờ đợi thời khắc chào mừng giao thoa.
- Bật bia, bật bia.
Anh Trường ném cho Trần Thiên Nam lon bia lạnh, bật nắp xong mấy anh em bác cháu hô vang uống cạn, năm sáu két bia còn chưa tới giao thừa đã vứt đầy vỏ lon vào một góc, chị em con gái chủ yếu nướng thịt, xúc xích ăn.
- He he anh có ít pháo lậu, tí bắn.
Trần Thiên Nam gật gù nghe anh Trường nói, người quê người làng thường thường vẫn có pháo lậu, trong dịp tết xoay đi xoay lại vẫn có mấy giàn, b·ị b·ắt coi như đen lên xã nộp phạt mất trắng cái tết nhưng vẫn chơi liều.
Còn chưa tới thời khắc giao thừa đã vang ầm ầm t·iếng n·ổ pháo hoa, pháo chế, mìn các loại, nổ ầm vang cả một khoảng trời, không khí chuyển giao giữa năm cũ và năm mới càng ngày càng gần, anh Trường đã lẩn về nhà đem pháo ra sân bóng làng để sẵn.
- 10 9 8 7 6 5 4 3 2 1 Chúc Mừng Năm Mới.
"Ầm...ầm...ầm..."
Tiếng hô hào tiếng pháo hoa nổ ầm ầm khắp nơi, cả đám người uống cạn lon bia trong tay chúc nhau những lời tốt đẹp nhất trong năm mới, Trần Thiên Nam lấy điện thoại ra là Kiều Loan đang gọi.
- Chúc mừng năm mới, chúc cậu vui khỏe, hạnh phúc...dĩ nhiên là luôn luôn có tớ.
Kiều Loan nói một chàng dài, Trần Thiên Nam cười tươi nhận lời chúc năm mới của Kiều Loan, chúc lại sau đó hiếu kỳ hỏi.
- Không đi đâu chơi mà lại nằm nhà thế hả cô gái?
- Không có, tớ ở nhà đắp chăn nè, không muốn đi nhìn họ nắm tay nắm chân ngoài đường, tớ cay con mắt lắm.
- Ha ha.
Trần Thiên Nam phì cười, điệu bộ Kiều Loan như con cún nhỏ quấn trong chăn, hai người cùng nhau trò chuyện cho tới khi Kiều Loan ngủ quên hắn cũng không tắt điện thoại để đấy, xong hơn một giờ sáng mọi người giải tán kéo nhau về ngủ.
Sáng mồng 1 các bác, các chú anh em trong nhà đều sang nhà Trần Thiên Nam chúc tết, mọi năm ông bà ở nhà tiếp còn đám con cháu đi chơi, năm nay ông bà không có nhà thành ra đám con cháu phải ở nhà tiếp khách, hết mồng 1 một cách nhanh chóng, sang mồng 2 thì cả đám để cô chú ở nhà, còn lại anh em kéo nhau đi vào trong nhà văn hóa khu, nơi tổ chức các hoạt động vui chơi giải trí ngày tết, từ đánh bóng chuyền hơi, kéo co, nhảy bao tải...
Lê Huyên Huyên cười ngoác cả mồm thi nhảy bao tải với đám trẻ con, các cô các bá ở ngoài cũng phải ôm miệng cười mỗi khi có người ngã lăn ra đất, chị em Thương Thảo cũng ở một bên mà gào thét cổ vũ.
- Cho nhóc.
Lê Huyên Huyên ném kéo nhận được cho Trần Thiên Nam rồi phủi đít đi chơi mấy trò khác, từ kéo co cho tới ném quả còn, chơi cả buổi sáng tới chiều mới về nhà, đám thằng An với mấy thằng cấp 2 cũ kéo qua đây chơi, Trần Thiên Nam về làm cỗ tiếp đám bạn đến chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.