Thằng Lân còn gọi cả mấy đứa trong lớp đi chung, kéo một đống vào sau, gần hai chục mạng chứ không ít.
- Bây giờ mới biết nhà cậu.
Tuyết cười nói với Trần Thiên Nam, bọn trong lớp cũng gật gù, hộ nghèo trong truyền thuyết của lớp, nhà bình thường là một căn nhà cấp 4, nhưng mà đi học bằng Lamborghini Aventador, xe còn vứt để bụi ở phía sau nhà, làm mấy thằng như đang nhìn thấy một em gái xinh đẹp bị người ta hắt hủi vứt bên lề đường, bọn nó cũng muốn nhà mình nghèo như vậy.
- Các bạn vào nhà uống nước, để mình chuẩn bị cỗ bàn.
Nói là chuẩn bị cho nó oai chứ các em nó làm là chính, mình chỉ xuống sẵn bê lên thôi, dọn cỗ lên cả đám bắt đầu ngồi ăn uống trò chuyện chúc tết nhau, chè chén tới say rồi chúng nó mở karaoke ra hát ông ổng.
- Alo alo, e hèm...Chưa yêu lần nào biết ra làm sao, biết trong lòng nhau như thế lào...
- Đến lượt tao, cho bài nhắm mắt lại hôn vào vào tai, nhớ em anh không thể nào cai.
Cả đám ăn uống hát ông ổng tới chập tối mới giải tán, Trần Thiên Nam cong mông dọn dẹp xuống bếp, vẫn là tiêu chí muôn thủa, bát để cả em rửa.
- Anh Nam mai bố mẹ em đi du xuân, đi Thái Lan chơi, anh có đi không?
- Không, mày rủ chị Huyên Huyên với con bé Anh Thư ý.
Con bé Thảo rủ Trần Thiên Nam đi du xuân hắn từ chối, để mai xuống nhà Kiều Loan chơi, không thể bỏ tình yêu của hắn ở nhà được.
- Em rủ rồi, chị Huyên Huyên nói không thích đi mấy nước đó nên ở nhà, còn Anh Thư thì đi chơi với bạn cùng lớp.
- Hai đứa với cô chú đi thôi à? Cẩn thận đấy nhớ chăm sóc mẹ, có gì phải gọi điện ngay cho anh biết chưa, đợi tí anh cho mỗi đứa cái vòng cổ định vị, sang đấy nó thấy xinh bắt ném vào lò nào thì mệt.
Trần Thiên Nam gãi gãi mũi nghĩ rồi nói, chạy vào phòng lấy ra hai cái vòng cổ định vị, đây là công nghệ mà hắn mới test được, lấy năng lượng vũ trụ tia S làm năng lượng hoạt động chính, năng lượng này đang dần dần phổ biến ra rộng khắp thế giới thay thế các nguồn năng lượng khác, ưu điểm chính là có dùng hỏng hết các thiết bị điện tử ở bên trong, cũng không nhất định cạn kiệt được năng lượng.
Năng lượng vũ trụ tia S đang mạnh mẽ thay thế toàn bộ năng lượng khác, hàng không đang mạnh mẽ áp dụng công nghệ năng lượng mới này, bay một mạch khỏi cần tiếp nguyên liệu.
Đưa xong hai cái vòng cổ sau đó liền chạy về phòng gọi điện cho Kiều Loan.
- Vẫn ngủ được hả con lợn lười này?
Thấy Kiều Loan vẫn quấn chăn nằm trên giường Trần Thiên Nam cười trêu, Kiều Loan chu môi nói.
- Trốn trong phòng cho lành á, xuống nhà toàn đồng nghiệp của bố mẹ, dẫn theo mấy tên không ra gì tới cứ đòi làm con rể bố tớ, tớ ứ thèm vào.
- Không sao, hai ba người chồng không phải đỡ vất vả hơn à?
Trần Thiên Nam cười quỷ dị trêu, Kiều Loan bĩu dài môi lườm lườm.
- Bỏ cái ý định đấy đi nhé, có phải cậu vẫn muốn có hai ba người cho có chị có em đúng không?
- Ha ha làm gì có chuyện đấy, mai tớ xuống chơi nhé.
- Được á.
Trò chuyện nửa đêm hai người mới đi ngủ, sáng hôm sau chú Sơn lái xe xuống Hà Nội đi sân bay Nội Bài, Trần Thiên Nam đi ké.
- Cô chú với hai em đi chơi vui vẻ.
- Ừm đi chơi với bạn gái đi.
- Dạ vâng cô.
Trần Thiên Nam không vào nhà Kiều Loan, ông Long không có ở nhà, vào trong gặp bố mẹ Loan, lại thêm nhiều khách khứa trong quan trường hắn không tiện xuất hiện ở đó, vì thế chờ Kiều Loan ở ngoài ghế đá quen thuộc, đi trên vỉa hè đột nhiên một tiếng.
"Boong."
Một âm thanh chát chúa vang lên, Trần Thiên Nam nhìn lại thấy một em gái độ mười, mười một tuổi đâm đầu vào cái cột sắt biển báo, hắn không muốn cười đâu nhưng mà không nhịn được khi vẻ mặt con bé kia nhăn hơn khỉ ôm chán.
- Tại anh đấy?
Đã có nhịn cười thì chớ, cô bé kia còn nhìn Trần Thiên Nam đổ hết tội lỗi lên đầu Trần Thiên Nam, hắn ngớ người chỉ chỉ vào mình cười ha ha hỏi.
- Này anh có làm gì nhóc mày lại bảo tại anh? Đổ lỗi cho người khác không tốt đâu nhé nhóc.
Trần Thiên Nam dơ tay dọa muốn búng vào cái chán đang u lên của em gái, con bé vẻ mặt đáo để xinh xắn, hắn thấy có mấy phần giống Kiều Loan nên không nhịn được mà muốn chọc.
- Tại mải nhìn anh, em mới đâm vào cột đấy.
Hắn chính thức câm nín, không còn biết phải nói kiểu gì nữa, nhìn điệu bộ muốn khóc của đối phương hắn luống cuống, vậy mà khóc được, lớn tướng đến nơi rồi, ít nhất cũng phải lớp 4 lớp 5 vậy mà còn khóc nhè được.
- Tại anh, tại anh được chưa đừng có khóc, anh nhấn cái cục u xuống cho nhóc thế nào?
Con bé nhìn Trần Thiên Nam bằng đôi mắt sắp khóc, gật đầu nói.
- Anh mà không nhấn xuống được em mách bố, anh bắt nạt em.
- Rồi rồi, yên tâm.
Trần Thiên Nam thật sự bó tay, dơ tay điều động nội lực chọc vào cục u của đối phương xóa đi máu tụ bầm bên trong, rất nhanh chỗ u đã dẹp xuống không còn dấu vết gì, con bé xoa xoa chán cười híp mắt.
- Anh đẹp trai anh giỏi quá, anh có bạn gái chưa á? Em có chị gái rất xinh, anh có muốn em giới thiệu cho không?
Hắn phì cả cười, con bé này đáo để thật, vừa rồi còn ăn vạ quay đi quay lại đã muốn giới thiệu chị gái cho hắn mới tài chứ.
- Anh lấy vợ đến nơi rồi.
Lắc lắc cái mũi nhỏ của con bé một cái trêu chọc, sau lại hỏi.
- Đi đâu mà lại chạy một mình ngoài này, người ta b·ắt c·óc bán bây giờ?
- Hi hi em đi dạo thôi.
- Chị gái em kìa.
Con bé chỉ về phía bên kia đường Trần Thiên Nam nhìn sang thấy là Kiều Loan gãi gãi cười híp mắt.
- Anh nghĩ lại rồi, anh muốn chị gái em.
- Phè, anh là người xấu, vừa rồi còn nói có vợ, thấy chị em xinh lại như vậy, anh mơ đi nhé.
- Ha ha vậy anh với nhóc cá nhé, anh nắm tay chị nhóc mà chị nhóc không đánh anh, sau này gặp anh phải gọi một tiếng đại ca, được không?
- Hứ, em sợ gì, vậy anh thua?
- Mua cho nhóc ăn bim bim hết năm.
- Ngoắc tay em mới tin.
Trần Thiên Nam ngoắc tay với con bé đáo để, Kiều Loan đi sang thấy Trần Thiên Nam rồi nhìn hai người đang ngoắc tay hơi kinh ngạc.
- Cho ôm cái nào?
Kiều Loan bị Trần Thiên Nam ôm vào trong ngực, hắn nháy mắt con con bé đang há hốc mồm ra nhìn chị họ mình bị ôm, sau đó hắn nắm tay Kiều Loan dơ dơ trước mặt con bé nháy mắt.
- Đừng có quên vụ cá cược nhé nhóc con.
- Chị Loan, anh ý là người xấu, chị sao lại như vậy?
Kiều Loan cốc một cái lên chán con bé một cái.
- Ái Phương em chạy ra ngoài không nói với cô chú, họ đang tìm em kia kìa, còn không về chú đánh cho nát đít bây giờ.
Con bé phụng phịu chu môi, Trần Thiên Nam cười vui vẻ vì con nhóc bị hắn hố một vố, sau đó vẫy tay chào con bé hai người đi chơi.
- Đi ăn?
- Nghe Nam hết.
- Vậy đi chỗ hai người tâm sự?
- Mơ đi con lợn háo sắc.
Kiều Loan cười khanh khách kéo Trần Thiên Nam đi chơi khắp nơi, đi xin xăm đầu năm lắc lắc cái lọ đựng xăm điên cuồng, một lúc rơi ra một cái.
- Phú quý đào hoa, chàng trai trẻ năm nay mệnh đào hoa rất vượng, ha ha e là không chỉ có một người đâu.
Trần Thiên Nam nghe ông cụ giải xăm cười híp cả mắt, cái này chẳng lẽ ý trời, Kiều Loan vặn cái eo của hắn tới mức đau muốn khóc, sau đó tự mình trả tiền kéo Trần Thiên Nam ra chỗ xin xăm khác.
- Mệnh đào hoa, hay phú quý đào hoa, cháu năm nay không chỉ một người, e là sẽ tranh giành vì cháu mất, cô gái giữ cho kĩ không là sẽ mất đấy.
Kiều Loan mặt đã lạnh xuống xoắn muốn gãy cái eo của Trần Thiên Nam, trả tiền xong không chịu thôi, lại kéo Trần Thiên Nam đi ra một chỗ vắng nhất, một ông cụ râu trắng tóc bạc, mặc trên người bộ quần áo dài màu đỏ.
- Hai cháu xin chữ, xin xăm, giải quẻ.
- Cháu xin quẻ đi ông.
Kiều Loan đổi cách không bắt Trần Thiên Nam xin xăm nữa, mà chuyển sang lắc quẻ theo mai rùa, bên trong có ba đồng tiền xu, Trần Thiên Nam lắc sáu lần tạo thành một quẻ.
Ông cụ gật gù vuốt râu nhìn quẻ tượng đã được ghi lại trên giấy, ánh mắt híp lại cười tươi.
- Cháu phải giữ chặt cậu đấy, phú quý đào hoa, năm nay vừa phú quý vừa đào hoa, không chỉ một người đâu ha ha.