Trần Thiên Nam sững sờ nhìn chiếc vòng tay mà bản thân đã tặng Tuyết vào dịp sinh nhật tuổi 16, Kiều Loan cắn môi nhìn Trần Thiên Nam nói.
- Điều mà Tuyết hối tiếc nhất, chính là không được gặp cậu lần cuối, ngày cậu lên máy bay cũng là ngày Tuyết từ nước ngoài chở về, bệnh tình của cậu ấy không thể chữa khỏi, cậu ấy bị u·ng t·hư giai đoạn cuối, từ khi phát bệnh tới lúc mất chỉ ba tháng thời gian.
Nghe lời nói của Kiều Loan hắn cảm giác ở ngực nghẹn lại, một cảm giác mất mác xuất hiện, từ khi bố mẹ rời bỏ hai anh em hắn đến hiện tại cảm giác này mới xuất hiện lại.
- Tuyết nhờ tớ hỏi cậu, nếu không có tớ xuất hiện, cậu có yêu cậu ấy hay không?
Trần Thiên Nam nhìn Kiều Loan trầm mặc, tình cảm là thứ rất khó nói, hắn không hề có tình cảm với Tuyết, hắn chỉ xem đối phương như một người bạn đúng nghĩa, chưa từng có suy nghĩ yêu thích khác thường với đối phương.